Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 472: Chương 472: Thiết Đản trong tay, linh khê ta có. (Hạ)




Cùng một thời gian, tất cả đệ tử Linh Khê Tông đều phát hiện cảnh tượng này, liên tục ngẩng đầu, trong mắt bắn ra hào quang, biết rõ đang xảy ra chuyện gì.

- Sắp bắt đầu truyền tống nhóm đệ tử thứ hai!

Lúc ánh sáng trên hai ngọn núi bộc phát, không ít người lập tức lao ra, lao thẳng tới Thanh Phong Sơn hoặc là Quỷ Nha Phong! Có hóa thành hào quang bay điđây chính là tiêu chí truyền tống nhóm thứ hai của Linh Khê Tông.

Mấy ngày đầu tiên là do lão tổ Lý Tử Mặc dẫn đầu, tổng cộng hơn hai ngàn người đã bị truyền tống đi bố trí ở sơn mạch Lạc Trần, trước mắt nhân số nhóm thứ hai đã vượt qua nhóm đầu tiên, có tất cả năm ngàn người đi.

Thậm chí Từ Tùng, Công Tôn vân, Hầu Vân Phi và một ít thiên kiêu của Linh Khê Tông đều đi, bọn họ không ngừng chạy như bay tới ngọn núi, nếu chỉ như thế cũng bỏ đithậm chí đệ tử nội môn cũng đều xuất hiện không ít, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng có người tham gia vào hàng ngũ này.

Sắc mặt mỗi người vô cùng nghiêm túc, trong mắt ẩn chứa chiến ý cùng tồn tại với tông môn, vào lúc ánh sáng của hai ngọn núi bộc phát tới mức tận cùng, từng đạo hào quang của tu sĩ Trúc Cơ bay tới gần, bên trong còn có mấy Thái Thượng trưởng lão của Linh Khê Tông.

Sau khi những Thái Thượng trưởng lão này xuất hiện, còn có mấy đạo thân ảnh màu vàng bay tới, những thân ảnh màu vàng này không nhìn thấy bộ dáng nhưng chấn động trên người bọn họ đã vượt qua Thái Thượng trưởng lão, mặc dù không bằng lão tổ nhưng lại có cảm giác hào quang vạn trượng, điểm này làm tu sĩ Linh Khê Tông nhìn thấy đều chấn động không nhỏ.

- Những thân ảnh màu vàng này... Hẳn là...

- Danh sách truyền thừa!

Lúc này từng tiếng hô to vang lên, lúc mấy thân ảnh màu vàng xuất hiện lập tức biến thành tiêu điểm cho mọi người nghị luận, càng có không ít người lập tức nhìn ra những thân ảnh màu vàng này đang ẩn chứa số mệnh của Linh Khê Tông.

Mỗi hành động của bọn họ đều có thể làm sơn môn Linh Khê Tông cảm thụ được, cũng làm nội tâm mọi người sinh ra cảm giác sùng bái và tôn kính từ tận đáy lòng.

Bọn họ đúng là danh sách truyền thừa, hiện tại xuất hiện không phải toàn bộ, nhưng bất cứ danh sách truyền thừa nào cũng đều là thiên kiêu trong thiên kiêu ở cùng thế hệ.

Rất nhanh, sau khi mấy danh sách truyền thừa xuất hiện, một trong năm lão tổ Linh Khê Tông cũng đi ra, người này nhìn qua là một thanh niên nhưng ánh mắt lại ẩn chứa tang thương vô tận, lại làm cho người ta cảm thụ rõ ràng khí chất thời gian vô tình.

- Lão phu Xích Nguyệt!

Sắc mặt lão tổ Xích Nguyệt nghiêm túc, sau khi xuất hiện liền nói tên của mình.

- Vì Linh Khê Tông!

Tuy hắn nói một câu nhưng lại ngưng tụ chiến ý ngập trời của đệ tử Linh Khê.

- Chiến! !

Lúc này chiến ý dạt dào đạt tới mức tận cùng, lão tổ Xích Nguyệt ngửa mặt lên trời cười cười, hắn phất tay áo và có tiếng nổ vang lên, hào quang trên hai ngọn núi bùng nổ hình thành lực lượng truyền tống, hào qung truyền tống nhanh chóng bao phủ năm ngàn người chung quanh!

Vào lúc mọi người biến mất thì những người còn lại trong Linh Khê Tông vẫn không mất đi chiến ý của mình, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng đang tích tụ trên đỉnh năm ngọn núi còn lại.

Có thể tưởng tượng lúc cột sáng trên năm ngọn núi này bùng nổ sẽ đại biểu nhóm thứ tư sẽ rời đi.

Sau khi truyền tống nhóm thứ hai chấm dứt, trong Bách Thú Viện, Bạch Tiểu Thuần vẫn bắt đầu tiến hành bế quan, linh hải tầng thứ tư trong người hắn đã gần hoàn thành, bây giờ chỉ còn một bước hóa tinh cuối cùng mà thôi.

Một giờ sau, Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt ra, trong mắt còn mang theo hào quang vô cùng lợi hại, trong cơ thể có tiếng nổ quanh quẩn, trong nháy mắt linh hải tầng thứ tư đã hóa tinh.

Trong nháy mắt hắn mở mắt ra, Thiết Đản đang gác bên ngoài gian phòng cũng phát giác, lập tức mở cửa phòng nhìn hai mắt Bạch Tiểu Thuần, nó lập tức vui sướng lao tới.

Bạch Tiểu Thuần tươi cười thỏa mãn, đang muốn mở miệng thì Thiết Đản vui sướng gầm nhẹ, tất cả chiến thú trong Bách Thú Viên đều cảm ứng được, chúng không ngừng gào to.

Không chỉ có như thế, thậm chí đám chiến thú đang bồi hồi ở ngoại viên cũng cảm nhận được, toàn bộ đều gào thét, giống như Thiết Đản vừa rống đã ảnh hưởng tới cảm xúc của chúng rất mãnh liệt.

Vô số tiếng hô rung động cả bờ bắc, dường như đang chúc mừng Bạch Tiểu Thuần xuất quan... Tiếng hô quanh quanh bờ bắc làm kinh động không ít tu sĩ, cũng may không có tiếp tục quá lâu, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn bị rung động thật sâu.

- Ta... Ta chỉ đột phá nhỏ mà thôi, không cần phải chúc mừng như vậy mà...

Bạch Tiểu Thuần thì thào, ánh mắt của hắn nhìn vào Thiết Đản.

Thiết Đản cảm thấy xấu hổ nên cúi đầu xuống.

- Ngươi... Thiết Đản, ngươi có thể điều khiển đám chiến thú kia?

Bạch Tiểu Thuần chần chờ một chút, trái tim của hắn đập nhanh, hắn không nhịn được hỏi một tiếng.

Khi thấy Thiết Đản gật đầu, đầu óc Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn hít thở dồn đập, mở to mắt bắn ra hào quang không thể tưởng tượng nổi, trên thực tế lúc hắn hóa thân Dạ Táng trở lại Linh Khê Tông thì ẩn ẩn phát hiện Thiết Đản có thể ra lệnh cho đám chiến thú.

Chỉ có điều lúc ấy bên cạnh hắn có người nên không tiện hỏi, không thể nhìn kỹ càng, hôm nay trở lại Linh Khê Tông, cho dù là quá khứ hay những gì nhìn thấy hôm nay đều bị Bạch Tiểu Thuần chứng minh suy đoán là đúng.

Bây giờ đạt được đáp án, đầu óc Bạch Tiểu Thuần chấn động thật lâu, hắn không thể tin nổi.

- Đây là Vương thú sao?

Bạch Tiểu Thuần hâm mộ, bỗng nhiên lại đắc ý, hai mắt sáng lên, hắn cảm thấy có Thiết Đản nơi tay, chẳng phải bán linh khê đều nằm trong tay của mình sao?

Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần kích động, ngửa mặt lên trời cười to, rốt cuộc hắn cũng tìm được cảm giác như đang ở Huyết Khê Tông.

Nhưng mà cảm giác này sinh ra không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần lại có chút không tư vị, đáy lòng tràn ngập mâu thuẫn, một mặt cao hứng khi Thiết Đản cường đại, một phương diện khác vẫn không hi vọng mình bị Thiết Đản bỏ qua.

- Thiết Đản của ta mạnh thì mình càng phải mạnh mới đúng!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, cầm lấy tiểu ô quy lắc mạnh, hắn úuốn tiếp tục tu luyện.

Nhưng mặc cho hắn lắc suốt nửa canh giờ, ngay cả cánh tay cũng cảm thấy đau nhưng tiểu ô quy trong tay không có thả chút hương thơm nào cả.

Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, cảm thấy tiểu ô quy này quá vô dụng, chỉ có thể tạm thời buông tha, khoanh chân ngồi xuống chống cằm, hắn không ngừng suy nghĩ, tuy Thiết Đản thông minh nhưng vào lúc này không phát hiện tâm tình Bạch Tiểu Thuần mâu thuẫn, sau khi thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý đến mình thì dứt khoát chạy ra ngoài chơi đùa.

Mấy ngày nay nó thủ hộ Bạch Tiểu Thuần, nó vẫn không có ra ngoài đi chơi, lúc này được đi chơi nên nó rống lớn một tiếng.

Bạch Tiểu Thuần thấy Thiết Đản vui mừng rời đi, thở dài một hơi, tiếp tục nhíu mày suy nghĩ.

- Nhất định còn có biện pháp nào đó có thể giúp ta tăng tu vi, chỉ có thể suy nghĩ ở phương diện linh dược... Rốt cuộc là linh dược nào có thể dùng đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.