Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 446: Chương 446: Thời gian đã tới




Lúc mọi người chung quanh hít khí lạnh, sát ý trong mắt Tống Chân lóe lên, bỗng hắn tiến lên lao thẳng về phía vòi rồng, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, khí huyết toàn thân ngưng tụ vào một chỉ này rồi hóa thành một đạo kiếm khí huyết sắc đâm thẳng vào vòi rồng.

Vào lúc hắn ra tay, Tống Khuyết cùng với tu sĩ chung quanh đều cắn răng ra tay, trong chớp mắt các loại thần thông và pháp bảo đều nện thẳng vào vòi rồng.

Lúc này tiếng nổ mạnh vang lên, đại địa chấn động, bầu trời lắc lư vòi rồng vặn vẹo vài cái sau đó nổ tung, Bạch Tiểu Thuần ở trong vòi rồng khóe miệng chảy máu, hư ảnh Thiên Yêu thân gào thét dữ dội, ánh mắt của hắn đầy sát cơ.

- Vốn Dạ Táng ta xem tình nghĩa đồng môn, không muốn ra tay chém giết các ngươi, ta cũng không có ý hấp thu những chìa khóa này, nhưng hôm nay các ngươi khinh người quá đáng!

- Khoảng cách bảy canh giờ sắp hết, hôm nay chỉ còn lại thời gian một nén ngang, như vậy trong một nén nhang này là các ngươi giết ta hay là ta giết các ngươi!

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần đẫm máu, những năm qua hắn ở trong Huyết Khê Tông cũng có tiếp xúc với với pháp tắc nơi này, Bạch Tiểu Thuần đã sớm biết rõ một đạo lý.

Chỉ cần hung tàn hơn đối phương mới có tư cách giảng đạo lý.

Hiện tại thân thể của hắn lao thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh, hắn tới gần Tống Chân, hai mắt Tống Chân co rút lại, hai tay của hắn hóa thành huyết sắc đánh thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần khi hắn tới gần.

- Thối lui!

Bạch Tiểu Thuần gào thét, lực lượng khủng khiếp bùng nổ, sắc mặt Tống Chân biến hóa dữ dội, hắn bị Bạch Tiểu Thuần đụng trúng, một tiếng oanh nổ lớn sinh ra, khóe miệng Tống Chân khóe miệng chảy máu tươi, hắn lui ra sau thật nhanh, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp bay về phía đám hộ pháp, tay phải nắm lại đánh ra một quyền, lực lượng Thiên Yêu thân bùng nổ dữ dội, hắn muốn dùng toàn lực.

Đó là lực lượng của mười man quỷ và một trăm cự tượng, đối ới bất cứ tên tu sĩ Trúc Cơ nào thì đây cũng là lực lượng khủng khiếp, một quyền này trực tiếp sinh ra âm bạo đánh vào người một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, người này mở to mắt, hoàn toàn không thể chống cự, một tiếng nổ oanh vang lên, xương cốt toàn thân của hắn tan nát, miệng phun máu tươi, hắn kêu thê lương thảm thiết rồi bay ra ngoài như diều đứt dây.

Bạch Tiểu Thuần không ngừng lại chút nào, sau khi hắn đánh ra một quyền thì thuật pháp thần thông của mọi người đã đánh tới, trong đó có sáu thanh huyết kiếm, một đầu huyết long và ba thanh phi kiếm cùng xoắn giết.

Đối mặt với công kích như vậy, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn bước một bước tới trước mặt một tên tu sĩ Trúc Cơ, lại bắt lấy tên này, dưới ánh mắt sợ hãi của tên tu sĩ Trúc Cơ, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần dữ tợn dùng đầu đập xuống.

Tiếng “Oanh” nổ vang, tên tu sĩ Trúc Cơ kêu thảm thiết, bị Bạch Tiểu Thuần ném ra ngăn cản ba thanh huyết kiếm và hai thanh phi kiếm, huyết kiếm và phi kiếm phi kiếm còn lại trực tiếp đánh vào người Bạch Tiểu Thuần.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động nhưng lại không có việc gì, tay trái nâng lên bắt lấy thuật pháp huyết long đang đánh tới.

Huyết long sụp đổ, người vây giết chung quanh lại lao tới gần, lúc này Dương Hồng Vũ Hương, trọng bảo của Trương Vân Sơn và cả Tống Khuyết đều khôi phục tinh thần, lập tức ra tay.

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh, hắn thi triển Hám Sơn Chàng đánh tới giống như một con hung thú viễn cổ, tốc độ cực nhanh, chẳng những tránh né những trọng bảo này đánh tới, càng đâm thẳng vào người Tống Khuyết, Tống Khuyết cảm giác mình bị một con hung thú chà đạp, máu tươi phun ra, hắn kêu thảm thiết, hắn vội vàng vận dụng pháp bảo bảo vệ tính mạng của mình mới miễn cưỡng tránh đi, sau khi lui ra sau hắn còn khiếp sợ nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn vội vàng tránh ra xa.

- Muốn chạy!

Sát ý trong mắt Tiếu Thanh bùng nổ, đang muốn đuổi theo thì Bạch Tiểu Thuần dừng bước quay đầu nhìn hắn, trên mặt còn nở nụ cười lạnh.

- Ai muốn chạy?

Hắn nói xong lại thi triển Hám Sơn Chàng, hư ảnh Thiên Yêu gào thét, nó và Bạch Tiểu Thuần cùng đánh tới, sắc mặt Tiếu Thanh biến hóa, hắn biết một chiêu này của Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng rất kiêng kị, bởi vì hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thi triển nhiều lần cho nên lựa chọn tránh đi, nhưng người sau lưng hắn thì không tránh kịp, trực tiếp va chạm với Bạch Tiểu Thuần.

Tiếng “Oanh” vang lên, có hơn mười chấn động toàn thân, sau đó phải lùi mười mấy bước mới có thể đứng vững, cũng tiêu trừ lực lượng của Hám Sơn Chàng, Bạch Tiểu Thuần đã giết người trong đám người, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lúc này Bạch Tiểu Thuần lại tiến lên thu hoạch tính mạng của một tên tu sĩ Trúc Cơ khác.

Vào lúc xuất hiện toàn thân Bạch Tiểu Thuần đã đẫm máu tươi, nhưng đây lại là máu của người khác, mặc dù hắn nở nụ cười mang theo máu tươi nhưng thương thế của bản thân đang khôi phục rất nhanh.

Giờ phút này cho dù thở hồng hộc nhưng hắn vẫn ra vào như chỗ không người, khí thế và sát khí phối hợp với máu tươi tạo thành hình tượng chiến thần trong lòng mọi người, tâm thần mọi người chấn động mãnh liệt, hô hấp dồn dập, hai mắt co rút lại.

Bọn họ đã dùng không biết bao nhiêu công kích và thần thông đánh lên người Bạch Tiểu Thuần, nhưng Bạch Tiểu Thuần không dừng lại bao giờ, phòng hộ mạnh tới mức làm bọn họ líu lưỡi, tuy bọn họ đã sinh ra tâm khiếp sợ nhưng ra tay chẳng những không có chậm chạp mà còn nhanh và sắc bén hơn trước.

Bị mọi người vây công, nhưng dù bị vây công nhưng công kích không phối hợp với nhau thì hắn cũng không lo, trên thực tế công kích cũng không có lớn như vậy, nhưng không phải tu sĩ Trúc Cơ bình thường có thể ngăn cản.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần không ngừng thừa nâận nổi, thậm chí còn giết mấy người, người chung quanh vô cùng lo sợ không yên, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần không khác gì quái vật...

Tiếu Thanh nhéo mắt lại, hai mắt mang theo sát khí, đáy lòng hừ lạnh nhưng vẫn nhìn Dương Hồng Vũ và Trương Vân Sơn, ba người bọn vẫn chưa xuất toàn lực, hiển nhiên đang chờ cái gì đó.

Hiện tại ba người nhìn nhau, trên bầu trời xa xa còn có hai đạo hào quang đang lao tới nhanh chóng.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, thu hồi Hám Sơn Chàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Người đến chính là Tống Quân Uyển cùng Huyết Mai, các nàng đứng giữa không trung nhìn qua Bạch Tiểu Thuần giống như chiến thần, sắc mặt Tống Quân Uyển tái nhợt, khóe miệng lưu lại vết máu tươi, đó là thương thế khi đấu pháp với Huyết Mai lưu lại, vào lúc này ánh mắt nàng phức tạp nhìn bên dưới.

Huyết Mai bên kia, dưới mặt nạ của nàng cũng có vết máu giống như quên đi, mu bàn tay phải còn có vết thương rất nhỏ đang đổ máu, hiển nhiên là bị Tống Quân Uyển gây thương tích, vết thương còn mang theo lực lượng huyết kiếm của Tống Quân Uyển, nhìn như vết thương nhỏ nhưng lại đang mở rộng ra, đồng thời tu vị Huyết Mai có phần không ổn, hiển nhiên đã có thương tích khi đấu với Tống Quân Uyển, ánh mắt của nàng âm lãnh nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nội tâm suy nghĩ gì đó, nàng cắn răng sau đó cười lớn.

Lúc tiếng cười của nàng vang lên cũng chính là lúc bảy canh giờ chấn dứt, lập tức có ý chí vô thượng bỗng nhiên hàng lâm nơi này, giống như có một bàn tay vô hình che phủ toàn bộ nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.