Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 702: Chương 702: Thứ không sạch sẽ lại xuất hiện




Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền mở túi trữ vật, chuẩn bị đi tìm tiểu ô quy. Hắn tìm cả buổi lại không tìm thấy cái gì.

Lúc sắc trời dần sáng, khi tia sáng đầu tiên của bình minh xuất hiện, đột nhiên trên chiến thuyền yên tĩnh có tiếng kêu thê lương vang lên. Tiếng kêu tuyệt vọng này phát ra từ tầng ba của Bạch Tiểu Thuần.

Trong tiếng kêu tuyệt vọng này còn mang theo chuyện gì đó hãi hùng đáng sợ, là tiếng kêu trước khi lìa đời lưu lại thế gian, có không ít người nghe thấy, Bạch Tiểu Thuần cũng nghe rõ ràng.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đám người Tống Khuyết đang đả tọa cũng tỉnh lại, bọn họ mở mắt ra và ngạc nhiên nhìn nhau. Bạch Tiểu Thuần cũng sững sờ, hắn nhanh chóng lao ra khỏi phòng mình, những thiên kiêu top mười khác cũng đi ra, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy bọn họ.

Thậm chí Triệu Thiên Kiêu cùng với Trần Nguyệt San ở tầng hai cũng xuất hiện, còn có một ít tu sĩ tầng dưới cũng đi lên. Không bao lâu mọi người tìm tới nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa rồi.

Đó là một căn phòng ở tầng ba, trong phòng có một thây khô.

Gian phòng này thuộc về Tắc Phương, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thây khô, phân biệt cả buổi mới nhận ra đối phương chính là Tắc Phương đáng ghét cướp đi con cá của mình vào ngày hôm qua.

- Đây...

Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ.

Toàn thân Tắc Phương héo khô, thân thể đã hoàn toàn biến dạng giống như hài cốt. Rõ ràng mới tử vong không lâu nhưng trên người hắn xuất hiện dấu vết hư thối, thậm chí tất cả mọi người là tu sĩ Kết Đan, thân là thiên kiêu cũng nhận ra điểm quái lạ trong cái chết của Tắc Phương, máu tươi toàn thân đối phương đã bị hút sạch sẽ.

Những người chung quanh khiếp sợ khi phát hiện ra việc này. Phải biết Tắc Phương có tu vi Kết Đan Đại viên mãn, chiến lực không tầm thường. Trong gian phòng này không có dấu vết chiến đấu nào cả, dường như Tắc Phương đột nhiên bị hút khô mà chết.

Nhất là gian phòng Tắc Phương cho người ta cảm giác lạnh giá, tâm thần mọi người rung động.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thi thể Tắc Phương, hắn mở to mắt không dám tin, cảm thấy không đúng. Đêm qua hắn còn cân nhắc nên trừng trị đối phương thế nào, dù thế nào Bạch Tiểu Thuần cũng không nghĩ đối phương lại chết ngay trong đêm.

- Hắn chết?

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, nhất là hắn đã từng nhìn thấy kiểu chết như vậy, ẩn ẩn cảm thấy có phần quen mắt. Không đợi hắn nhớ tới, đám người Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết cũng hoảng sợ, sắc mặt bọn họ tái nhợt.

Trần Mạn Dao cũng phát hiện điểm này, nội tâm càng cẩn thận.

Nếu lão giả ba mắt còn ở đây thì khá tốt, bọn họ sẽ tự tìm kiếm manh mối của việc này. Nhưng bọn họ không có mặt ở đây, những người trên thuyền không có biện pháp gì. Người nơi đây đều nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu, Triệu Thiên Kiêu nhìn thi thể Tắc Phương, trong mắt bắn ra hào quang, sau khi tới gần xem xét, hắn cũng nói với mọi người.

- Trên thuyền của chúng ta có thứ không sạch sẽ, mọi người cẩn thận!

Hắn vừa nói ra những lời này, những người chung quanh rùng mình. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần tê dại, sắc mặt thay đổi, đáng tiếc hắn không có biện pháp giải quyết nào hữu hiệu. Dần dần mọi người rời đi, chỉ có thể mang theo tâm sự và cảnh giác mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, hắn dẫn đám người Tống Khuyết trở về phòng. Vừa mới đóng cửa phòng, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy rất mạnh, hắn nhìn ba người Tống Khuyết đang sợ hãi.

- Các ngươi có cảm thấy thi thể kia quen mắt hay không...

Bạch Tiểu Thuần sợ nhìn sai cho nên hỏi mọi người.

- Thiếu tổ... Thi thể này... Giống sự kiện Nghịch Hà Tông lúc trước.

Sắc mặt Thần Toán Tử lo sợ không yên, trong mắt còn có hãi hùng.

- Giống như đúc!

Tống Khuyết nói nhỏ một câu.

- Ta cũng thấy cách chết này quá giống nhau...

Trần Mạn Dao không biết nhớ tới cái gì, thấp giọng nói ra.

Nghe ba người trả lời, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy không yên. Vừa rồi hắn cảm thấy quen mắt, Triệu Thiên Kiêu vừa nói làm hắn nhớ tới chuyện ở Nghịch Hà Tông, bây giờ có ba người xác nhận, hắn lập tức cũng xác định không thể nghi ngờ.

- Đáng chết, tại sao lại như vậy, ta... Ta đã tới nơi đây, tại sao thứ không sạch sẽ kia lại đi theo...

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy việc này quỷ dị. Hắn phi thường sợ hãi, vội vàng lấy Tịch Tà Phù trong túi trữ vật ra dán khắp người.

Thậm chí hắn còn thúc giục Thần Toán Tử và Tống Khuyết bố trí vài chục trận pháp trong phòng. Tuy nhiên vẫn chưa yên tâm, vì vậy hắn không định đi ra ngoài. Sau khi trở lại gian phòng của mình, Bạch Tiểu Thuần lại tự mình ra tay bố trí trận pháp, hắn càng lấy ra không ít Tụ Hồn Đan đặt ở các nơi trong gian phòng.

- Ta có Tịch Tà Phù, có trận pháp, có Tụ Hồn Đan, chỉ cần thứ không sạch sẽ kia có chút suy nghĩ nhất định sẽ không đi chọc ta... Nhất định là như vậy, nếu nó tới chọc ta nhất định không có kết quả tốt!

Bạch Tiểu Thuần lo lắng và không ngừng động viên chính mình. Lại nhớ tới đám người Tống Khuyết cũng ở trong gian phòng, kể từ đó khả năng thứ không sạch sẽ kia tới tìm mình là rất nhỏ.

Hắn vừa nghĩ Tắc Phương có tu vi Kết Đan Đại viên mãn, hơn nữa còn ở chung tầng với mình, Bạch Tiểu Thuần bỗng cảm thấy sự an toàn của mình không được đảm bảo. Nhất là trong đầu hắn không ngừng hiện ra thi thể Tắc Phương, nghĩ tới máu huyết toàn thân bị hút khô, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng tái nhợt.

- Rốt cuộc đây là thứ quỷ gì...

- Vì sao tên Thiên Nhân họ Trần kia còn không quay trở lại...

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, hắn ngồi đó với lo lắng bất an trong lòng, sắc trời dần tối lại, hắn cảnh giác cả đêm.

Đêm nay không chỉ có Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, Tống Khuyết, Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao và mấy thiên kiêu chung tầng, cùng với đám đệ tử tầng thứ tư, thứ năm cũng vô cùng khẩn trương.

Nếu người khác tử vong cũng bỏ đi, Tắc Phương là thiên kiêu bài danh thứ năm trên Tinh Không Đạo Cực bảng, chiến lực phi phàm, nhưng cho dù như thế hắn chết giống như bị thuấn sát, khiến nội tâm của nhiều người lo lắng bất an.

Vào lúc sáng sớm mọi người kiểm tra lẫn nhau, xác định không có người tử vong liền thở ra một hơi. Bạch Tiểu Thuần cũng vậy nhưng không dám thả lỏng cảnh giác, hắn nắm chắc thời gian bố trí thêm nhiều... Trận pháp tịch tà. Hắn hận mình không biết vẽ bùa, nếu không hắn sẽ dùng thời gian này vẽ thêm nhiều Tịch Tà Phù.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, trong ba ngày này không có người nào tử vong, lúc này hào khí trên thuyền mới khôi phục một ít, bong thuyền cũng xuất hiện hình bóng tu sĩ. Nội tâm của mỗi người vẫn đầy áp lực, lúc nhìn trời càng kỳ vọng đám lão giả ba mắt quay trở về.

Lại qua nửa tháng, đám người lão giả ba mắt vẫn không trở lại, trên thuyền không có người nào tử vong, rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi.

- Nói không chừng là ta nghĩ sai, không phải là thứ không sạch sẽ, có lẽ là... Con cá kia?

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một phen. Hắn không thể xác định có phải nguyên nhân là Kim Thu Ngư trăm năm hay không, nhưng dù sao tự giam mình trong phòng không phải cách hay. Hắn không phải là người chịu ngồi yên, vì vậy đi thương lượng với ba người Thần Toán Tử một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.