Bạch Tiểu Thuần hít một hơi, hắn nâng tay lên điểm vào con Kim Thu Ngư kia, một đạo hàn khí hóa thành tơ bay thẳng về phía con cá. Trong nháy mắt quấn lấy nó nhưng lại bị lực kéo rất mạnh kéo đi, thân thể Bạch Tiểu Thuần đứng không vững nên phải vịn lấy lan can.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần thay đổi, hắn rống lớn với ba người sau lưng.
- Khuyết nhi, tiểu Toán Tử, tiểu Mạn Dao, các ngươi mau qua đây, bảo bối đấy.
Tiếng quát của Bạch Tiểu Thuần rất lớn, lập tức truyền vào tai bọn người Tống Khuyết.
Ba người bọn họ đang đả tọa, lúc này mở mắt ra nhìn Bạch Tiểu Thuần. Tống Khuyết có phần thiếu kiên nhẫn, Thần Toán Tử bất đắc dĩ, Trần Mạn Dao vẫn như thường. Bọn họ lại phát hiện bên ngoài ban công có một con cá khổng lồ tỏa ra hào quang không tầm thường. Tống Khuyết là người lao tới đầu tiên, Trần Mạn Dao cùng Thần Toán Tử cũng theo sau.
- Mau tới hỗ trợ, chúng ta bắt con cá này, đêm nay sẽ ăn nó!
Bạch Tiểu Thuần hưng phấn quát lớn, hắn tăng thêm sức lực. May mắn ở Linh Khê Tông hắn tu hành ngự lực, con đường tu hành của hắn tới bây giờ vẫn liên quan tới ngự lực. Lúc này hắn ra tay toàn lực, cho dù con cá có rơi xuống biển cũng bị sợi tơ ngự lực của Bạch Tiểu Thuần kéo lại.
Con cá lớn này giãy dụa rất mạnh, hình thành chấn động sinh ra sóng lớn. Cũng may đám người Tống Khuyết tới kịp lúc, bọn họ cũng không chần chờ và nhanh chóng thi triển thủ đoạn bản thân. Tống Khuyết bấm niệm pháp quyết và dồn sức vào chân. Bóng dáng của hắn tràn ra giống như dung nhập vào biển, tuy bị suy yếu không ít nhưng vẫn lao thẳng về phía con cá.
Thần Toán Tử cũng bấm niệm pháp quyết thi triển pháp bảo đánh vào con cá lớn.
Trần Mạn Dao quỷ dị nhất, nàng bấm niệm pháp quyết nhưng trong đôi môi lại phun ra sương mù màu hồng. Sương mù này ngưng tụ giữa không trung hình thành vụ ưng, vụ ưng kêu lớn sau đó dùng móng vuốt cắp lấy cá lớn.
Bạch Tiểu Thuần kích động, lúc trước hắn còn cảm thấy nhàm chán, hiện tại hắn tìm được niềm vui cho nên càng hô lớn.
- Mọi người dùng sức đi nào, con cá này không chạy thoát được đâu!
Bạch Tiểu Thuần hưng phấn, đám người Tống Khuyết cũng hưng phấn không nhỏ. Bọn họ đều cảm thấy con cá không tầm thường cho nên càng nhất định phải bắt nó.
Cá lớn không ngừng giãy dụa trên mặt biển, thậm chí còn kêu một cách bi thảm. Lúc này có không ít tu sĩ ở bong thuyền phát hiện ra, Công Tôn Uyển Nhi cách ban công Bạch Tiểu Thuần không xa, giờ lúc này nhìn thấy con cá lớn, cũng nhìn thấy đám người Bạch Tiểu Thuần bắt cá.
Công Tôn Uyển Nhi cười cười, dường như cảm thấy chơi rất vui, vì vậy nâng tay phải lên điểm vào con cá lớn, nàng cũng trợ giúp đám người Bạch Tiểu Thuần thu phục con cá lớn này.
Bạch Tiểu Thuần cũng phát hiện Công Tôn Uyển Nhi trợ giúp, cũng nhìn ra đối phương không có ý tranh đoạt với mình, hắn càng cảm động nên nói lớn với nàng:
- Uyển Nhi, sau khi bắt được con cá này, chúng ta cùng ăn cơm.
Công Tôn Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nàng vui vẻ hỏi lại một câu:
- Ăn cơm? Đêm nay có thể không?
- Có thể.
Bạch Tiểu Thuần cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói với nàng một câu. Mọi người hợp lực cho nên con cá giãy dụa yếu đi nhiều. Bởi vì phát hiện con cá yếu đi nên mọi người phát lực.
Oanh!
Lúc này con cá lớn đã bị đám người Bạch Tiểu Thuần kéo ra khỏi biển và lôi về chiến thuyền.
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn cười lớn định tiếp lấy, Tống Khuyết cùng với Thần Toán Tử và Trần Mạn Dao cũng tươi cười. Mặc dù bắt con cá này không có hung hiểm gì, nhưng kéo nó từ Thông Thiên Hải lên chiến thuyền lại hao phí tinh lực không nhỏ.
Nhưng vào lúc con cá bay lên chiến thuyền, đột nhiên trên bong thuyền có một thân ảnh lao tới với tốc độ cực nhanh, lực lượng Kết Đan Đại viên mãn bộc phát, hắn nâng tay phải lên điểm về phía con cá một cái.
Lúc này ở giữa không trung có một bàn tay hư ảo xuất hiện, bàn tay này nhanh chóng chụp lấy con cá, bởi vì con cá đã không còn sức lực cho nên bị bàn tay kia chụp chết.
Vào lúc con cá bị chụp chết, bàn tay hư ảo nhanh chóng kéo con cá trở về, tên thanh niên kia phất tay áo một cái thu vào túi trữ vật.
- Ngươi làm gì!
Bạch Tiểu Thuần gào thét muốn ngăn cản, nhưng hắn không kịp, chỉ có thể tức giận bay ra khỏi ban công lên bong thuyền. Đám người Tống Khuyết cũng tức giận lao tới, sau khi nhìn thấy thân ảnh người đó, Tống Khuyết và Thần Toán Tử biến sắc, nhận ra thân phận đối phương.
- Con cá này là chúng ta nhìn thấy, cũng là chúng ta làm nó suy yếu, vào lúc sắp bắt được thì bị ngươi cướp đoạt!
Bạch Tiểu Thuần gào thét, sau khi lên bong thuyền hắn nhìn chằm chằm vào tên thanh niên bắt cá của hắn. Hắn cũng nhận ra thanh niên này, đối phương chính là người trong Tinh Không Đạo Cực bảng, đã từng tiến vào top ba, hôm nay lại xếp hạng thứ năm, đó là Tắc Phương.
- Chê cười, hiện tại nó trong tay ta, là của ta!
Tắc Phương nói rất kiêu ngạo, trong mắt mang theo khinh miệt. Bỏ qua đám người Tống Khuyết sau lưng Bạch Tiểu Thuần, hắn chỉ nhìn Công Tôn Uyển Nhi và Bạch Tiểu Thuần mà thôi.
Tắc Phương sớm nhìn trúng con Kim Thu Ngư này, trên chiến thuyền này trừ ba người Triệu Thiên Kiêu ra, hắn tự nhận không đặt bất cứ người nào vào trong mắt.
Hắn cho rằng đoạt con cá này chính là đoạt, hắn cũng chỉ có một ít kiêng kị với Bạch Tiểu Thuần mà thôi. Nhưng hắn có nắm chắc trấn áp đối thủ, cho dù tăng thêm Công Tôn Uyển Nhi cũng có tự tin đè bẹp hai người.
Dù sao Bạch Tiểu Thuần có trợ giúp, bên cạnh Tắc Phương hắn cũng có tùy tùng, sau khi nói những lời ngạo mạn xong hắn liền quay người rời đi.
- Khinh người quá đáng!
Bạch Tiểu Thuần tức giận, đồ vật của mình bị người khác đoạt đi làm hắn rất không cam lòng, vào lúc muốn ra tay ngăn cản Thần Toán Tử đã ở phía sau kéo Bạch Tiểu Thuần lại.
- Thiếu tổ, nhịn một chút đi, người này là Tắc Phương, đã từng tiến vào top ba, hiện tại có bài danh thứ năm nhưng vẫn có thực lực không thể xem thường.
- Một con cá mà thôi, chúng ta không cần xung đột quá mức với hắn, nếu không sau khi chúng ta đến phân tông sẽ gặp bất lợi.
Tống Khuyết nhìn bóng lưng Tắc Phương, tuy nói thế nhưng hắn không cam lòng.
Bạch Tiểu Thuần bị mấy người bên mình khuyên can, hắn cắn răng hừ lạnh một tiếng. Hắn biết rõ Tống Khuyết và Thần Toán Tử là không muốn đắc tội Tắc Phương, nếu mình ra tay bọn họ cũng bị liên lụy, không thể không tạm thời nhẫn nhịn.
- Người này quá hung hăng càn quấy, tính cách của hắn sẽ chết sớm tại Man Hoang!
Bạch Tiểu Thuần nói thầm một câu, lúc này hắn phiền muộn quay về gian phòng.
Cho đến khi mọi người đi xa, Công Tôn Uyển Nhi đứng bên cạnh cười cười. Nàng nhìn bóng lưng Tắc Phương, liếm liếm bờ môi, trong mắt lóe ra hào quang sáng ngời.
- Nhìn bộ dáng của hắn rất ngon đấy.
Đêm nay không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi trong phòng, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái chuyện ban ngày.
- Không được, việc này không thể bỏ qua như vậy, tuy Tắc Phương có chút tài năng, Bạch Tiểu Thuần ta cũng không thua kém ai, ta muốn hắn phải trả giá thật nhiều!