Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 662: Chương 662: Tinh Không Cực Đạo bảng




Âm thanh quanh quẩn còn ẩn chứa uy áp Nguyên Anh, Viêm Hỏa tứ tử đứng quanh Bạch Tiểu Thuần biến sắc, thân thể run lên. Nếu như là tu sĩ Nguyên Anh bình thường cũng bỏ đi, dùng thiên phú của bọn họ và bài danh trên Tinh Không Đạo Cực bảng có thể không thèm quan tâm Nguyên Anh bình thường.

Nhưng Phùng Hữu Đức là Nguyên Anh hậu kỳ, từ tu vi đã vượt qua các Nguyên Anh bình thường, điểm này đã làm Viêm Hỏa tứ tử sợ hãi.

Càng làm bốn người sợ hãi chính là thân phận của Phùng Hữu Đức. Trong Tinh Không Đạo Cực Tông có không ít Nguyên Anh, mỗi vực cũng chỉ có mười người làm đường chủ mà thôi.

Nhất là đường chủ Hàng Ma Đường, cho dù là ở vực nào cũng là nhân vật cường hãn nhất. Lão quái Nguyên Anh như vậy ít người dám chọc, hiện tại đối phương tức giận tới đây, Viêm Hỏa tứ tử run rẩy.

Bọn họ còn như thế thì càng không cần nói đến Lý Nguyên Thánh. Tuy hắn là tộc nhân gia tộc Thiên Nhân, đương nhiên gia tộc Thiên Nhân không cần sợ đường chủ Nguyên Anh, nhưng đó là thực lực của gia tộc, không phải thực lực của một người như hắn.

Đối với gia tộc mà nói, bởi vì một tộc nhân đi đắc tội một đường chủ, thậm chí còn là đường chủ có khả năng trở thành Thiên Nhân là chuyện không có khả năng.

Lý Nguyên Thánh quá hiểu điểm này, cho nên hiện tại hắn sợ hãi và nội tâm hối hận, hắn nhớ tới lời của Vân Đạo Tử.

- Làm sao có thể... Bạch Tiểu Thuần này có địa vị gì?

Lần đầu tiên Lý Nguyên Thánh hối hận việc mình làm, nhất là hắn nhìn thấy Viêm Hỏa tứ tử run rẩy còn dùng ánh mắt oán độc nhìn mình, hắn lại càng hối hận.

- Phùng tiền bối, vãn bối...

Lý Nguyên Thánh kiên trì, ôm quyền định lên tiếng. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Phùng Hữu Đức đã đến liền sững sờ.

Cho dù lúc trước hắn truyền tin tức cũng có ý thăm dò, nhưng sau khi phát hiện đối phương thật sự xuất hiện thì nội tâm của hắn chấn động rất mạnh. Phải biết rằng đây không phải ở trong tông môn, đây là bên ngoài tông môn, hơn nữa đối phương để ý mình còn vượt xa trình độ tưởng tượng của hắn.

Hiện tại nghe Lý Nguyên Thánh muốn mở miệng, Bạch Tiểu Thuần phản ứng rất nhanh. Hắn chỉ vào bốn người Viêm Hỏa và nói với Phùng Hữu Đức đang ở trên cao.

- Đường chủ, chính bọn chúng muốn mạng nhỏ của ta, còn có tên kia muốn nhổ phong kỳ của ta, cờ còn người còn, cờ mất người vong.

- Không phải như vậy, Phùng tiền bối ngài nghe ta nói...

Lý Nguyên Thánh nghe xong lời này liền khẩn trương. Hắn muốn lên tiếng giải thích, thậm chí Viêm Hỏa tứ tử cũng muốn giải thích.

Phùng Hữu Đức đứng trên cao vô cùng phiền muộn. Lúc trước hắn thu được Bạch Tiểu Thuần truyền âm cũng chỉ hơi cảm ứng mà thôi, cảm thấy dùng thân phận của mình không thể giống như thủ hộ giả được, nhưng vừa nghĩ tới đại nhân vật kia đồng ý với mình, hắn cũng cắn răng lưu ý một chút.

Cũng nhìn thấy Viêm Hỏa tứ tử ra tay, hắn nghĩ mình nên quyết đoán một chút, như vậy sau này sẽ ít đi rất nhiều việc, Dứt khoát toàn lực phối hợp, trực tiếp chấn nhiếp tất cả những người dám chọc Bạch Tiểu Thuần, như vậy có thể giải quyết tất cả hậu hoạn trong một lần.

Trong mắt hắn bắn ra hàn quang, hừ lạnh một tiếng cắt ngang lời Lý Nguyên Thánh. Hắn phất tay áo một cái và lực lượng lớn truyền ra, chung quanh Bạch Tiểu Thuần chấn động hình thành trùng kích, lập tức đám người Viêm Hỏa tứ tử phun máu tươi, thân thể bay ra xa hơn trăm trượng.

- Chạy trở về tu hành cho tốt, đừng tới tham dự loại chuyện này nữa!

Phùng Hữu Đức lên tiếng.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong cũng mở miệng:

- Đúng vậy, trở về tu hành đi, đừng tới tham dự loại chuyện này!

Sắc mặt bốn người tái nhợt, miễn cưỡng đứng vững lau máu tươi trên miệng. Bọn họ cũng không dám trả lời, cả đám ôm quyền cúi đầu oán độc nhìn Lý Nguyên Thánh, lúc này mới cắn răng hóa thành hào quang bay đi.

Trái tim Lý Nguyên Thánh rung động không nhỏ. Hắn vô ý thức lui ra phía sau, còn chưa đi xa Phùng Hữu Đức đã nhìn qua, hắn phất tay áo đánh ra một đạo cuồng phong bao phủ Lý Nguyên Thánh. Lý Nguyên Thánh kêu thảm thiết phun máu tươi bay ra xa xa.

- Lão phu mặc kệ ngươi có mâu thuẫn gì với Bạch Tiểu Thuần, từ hôm nay trở đi, nếu ngươi dám ngoan cố không thay đổi thì đừng trách lão phu hạ lệnh điều ngươi tới Hàng Ma Đường ma luyện một phen.

Phùng Hữu Đức lên tiếng, lời này lọt vào tai Lý Nguyên Thánh. Lý Nguyên Thánh run rẩy còn hơn lúc trước, sắc mặt hắn sợ hãi. Hắn cũng không muốn đi Hàng Ma Đường, hiện tại hắn hối hận tới mức tận cùng, càng không hiểu bối cảnh của Bạch Tiểu Thuần. Hắn lập tức ôm quyền cúi đầu rời đi, hạ quyết tâm tuyệt đối không lại trêu chọc Bạch Tiểu Thuần.

- Đúng vậy, Lý Nguyên Thánh ngươi còn dám tới chọc ta, ngươi cứ tới Hàng Ma Đường giúp ta đi!

Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, diễu võ dương oai lên tiếng, mắt thấy Lý Nguyên Thánh phải đi, hắn chợt nhớ tới một chuyện liền hét lớn.

- Chậm đã, hủy khách sạn của ta thì phải bồi thường.

Nội tâm Lý Nguyên Thánh nhỏ máu, khẽ cắn môi sau đó ném một cái túi trữ vật tới.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Bạch Tiểu Thuần thật cao hứng, ngẩng đầu nhìn Phùng Hữu Đức, ôm quyền cúi đầu.

- Đa tạ đường chủ!

Phùng Hữu Đức bất đắc dĩ nhìn Bạch Tiểu Thuần, vội ho một tiếng, động viên vài câu sau đó rời đi. Hắn không muốn ở chỗ này nữa, loại cảm giác bị cả ngàn người nhìn làm hắn không thích ứng.

Phùng Hữu Đức vừa đi, Hứa Bảo Tài và tu sĩ Thanh Long Hội đều khiếp sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhìn hắn giống như thần nhân, bọn họ không ngờ nguy cơ lần này được hóa giải như vậy.

Nhất là Bạch Tiểu Thuần vẫy tay một cái là có tu sĩ Nguyên Anh xuất hiện, chẳng những làm bọn họ rung động, đám tu sĩ vây xem chung quanh càng hít khí lạnh không nhỏ.

Bạch Tiểu Thuần đắc ý đi đến trước mặt đám người Hứa Bảo Tài, vỗ ngực nói khoác thu được một đống ánh mắt hâm mộ. Hắn lại lấy đi không ít điểm cống hiến, lúc này mới nghênh ngang trở lại cầu vồng Không vực, sau khi quay về động phủ, trong mắt hắn bắn ra hào quang kỳ lạ.

- Càng chú ý tới ta như thế, ta gọi một tiếng lại đến thật sự, hơn nữa nhìn không giống cam tâm tình nguyện. Còn chưởng môn Không vực lúc trước nữa, cũng không phải cam tâm tình nguyện...

- Như vậy xem ra là có người yêu cầu bọn họ làm thế... Người này sẽ là ai chứ?

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, như có điều suy nghĩ.

Thời gian một tháng trôi qua, trong một tháng này Lý Nguyên Thánh quả nhiên yên tĩnh, không đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần lần nào nữa, mà Bạch Tiểu Thuần cũng không có đi hoàn thành nhiệm vụ Hàng Ma Đường chỉ định.

Không chỉ như vậy, thậm chí mỗi lần hắn đi Hàng Ma Đường nhìn thấy cái gì tốt cứ lấy đi và ghi nợ lại. Nhưng trong Hàng Ma Đường có một ít thứ quý hiếm và quan trọng là Bạch Tiểu Thuần không thể thiếu nợ, cũng không phải có điểm cống hiến là đổi được, cần phải có bài danh nhất định trên Tinh Không Đạo Cực bảng mới có thể đổi.

Bạch Tiểu Thuần cũng không quá để ý, thời gian trôi qua rất thoải mái, tu vi của hắn không ngừng tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.