- Câm miệng!
Bạch Tiểu Thuần đã khẩn trương. Hắn chột dạ nhìn chung quanh, cảm thấy bất an và định rời đi, nhưng lúc này ở xa xa có tiếng gào như thiên lôi nổ vang, sóng âm khủng bố càn quét các nơi.
- Là ai giết ái đồ của ta!
Tiếng nói này lớn tới mức hình thành phong bạo, làm cho thiên địa biến sắc, phong vân đảo ngược, ngay cả rừng rậm dưới chân cũng rung động không thôi.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn rên một tiếng.
- Đều tại ngươi, là miệng của ngươi quá tiện!
Bạch Tiểu Thuần đau khổ. Tiếng rống này khủng bố như thế, có thể nghĩ đối phương không hẳn là Kết Đan mà vô cùng có khả năng là Nguyên Anh.
Vừa nghĩ tới đối phương là tu sĩ Nguyên Anh, tóc gáy Bạch Tiểu Thuần đã dựng thẳng. Hắn liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía Truyền Tống Trận.
- Dám bỏ qua sự tồn tại của lão phu, dám ở trước cửa động phủ đánh chết ái đồ của lão phu, ngươi muốn chết!
Tiếng gầm mang theo tức giận ngập trời vang lên lần nữa, khoảng cách cũng gần Bạch Tiểu Thuần hơn.
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương quay đầu nhìn lại, liền thấy trong thiên địa xa xa có một đám mây đen nhỏ dài mấy ngàn trượng. Mây đen này có tiếng gào thét dữ dội, trong ấy là vô số oan hồn không ngừng gào thét, thậm chí chúng còn cắn xé lẫn nhau vô cùng đáng sợ.
Tại đó có một lão giả mặc áo đen đang đứng, đây chính là lão quái Địa Sát sư tôn Tả Hằng Phong. Hắn chắp tay sau lưng, đôi mắt như điện mang theo tức giận. Cách mấy ngàn trượng hai bên chạm mắt với nhau, đầu óc của Bạch Tiểu Thuần liền chấn động dữ dội.
- Thật sự là Nguyên Anh!
Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng, thật sự muốn khóc. Hắn vừa nghĩ tới đối phương vừa nói mình giết ái đồ của hắn ngay trước cửa động phủ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần liền vô cùng ủy khuất.
- Ta đã đi rồi, là hắn gây chuyện với ta!
- Còn Tinh Không Đạo Cực Tông nữa, giao cho ta nhiệm vụ giết Trúc Cơ hậu kỳ nhưng lại không có nói cho ta biết sư tôn của thằng buồn nôn ấy là Nguyên Anh ah!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng ủy khuất. Hiện tại hắn vận dụng Bất Tử Trường Sinh Công và khuếch tán cả hàn khí, dùng phương pháp thuấn di bỏ chạy, nhưng hắn vẫn bị mây đen sau lưng đuổi theo thật nhanh.
- Chết đi cho ta!
Trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Thuần có tiếng gầm giận dữ vang lên, trong mây đen có một bàn tay to giáng xuống, nó lớn hơn trăm trượng nện thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
Khí thế kinh người, uy áp ngập trời, càng có lực lượng phong ấn thiên địa, đại địa run rẩy, cỏ cây héo rũ trong nháy mắt, lực lượng sinh cơ trong người Bạch Tiểu Thuần không ngừng bị rút ra.
Bàn tay này lập tức liền nện xuống !
Vào lúc nguy cơ trước mắt Bạch Tiểu Thuần hét lớn, hắn lập tức kích hoạt Cửu Châu Đồ trong người. Cửu Châu Đồ lập tức xuất hiện bao phủ Bạch Tiểu Thuần, lực lượng truyền tống sinh ra đem Bạch Tiểu Thuần dời đi nơi khác.
Trong nháy mắt bàn tay lớn kia nện xuống, thân thể Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện đã ở cách đó vài chục dặm. Sắc mặt hắn tái nhợt, không kịp quay đầu lại liền bỏ chạy ra xa với tốc độ nhanh nhất.
- Ngươi trốn không thoát, sau khi lão phu bắt được ngươi, ta sẽ lột da ngươi, dùng mỡ đốt đèn trời!
Lão quái Địa Sát ở phía sau nhíu mày, hắn lại đuổi theo. Mây đen nhanh chóng xuất hiện phía trên Bạch Tiểu Thuần che khuất ánh sáng, tay phải lão quái Địa Sát bấm niệm pháp quyết chỉ xuống dưới một cái.
Lập tức cả mặt đất nổ vang, phạm vi ngàn trượng chung quanh Bạch Tiểu Thuần không còn cỏ cây nào tồn tại, chúng bị héo rũ và hóa thành hắc khí bay lên không trung. Chớp mắt, trong phạm vi ngàn trượng như bị phong ấn, Bạch Tiểu Thuần bị vây trong phạm vi ngàn trượng này.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa dữ dội, bàn tay màu đen kia lần thứ hai bay thẳng lên tầng mây, đánh thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hét lớn sau đó lại thi triển Cửu Châu Đồ.
Hắn lập tức biến mất nhưng không xuất hiện bên ngoài phạm vi ngàn trượng, mà là bên trong bình chướng do hắc khí tạo thành, thân ảnh của hắn bị ép thuấn di trong phạm vi này.
Lúc hắn mới xuất hiện bàn tay lớn kia đã tới, nội tâm Bạch Tiểu Thuần sinh ra cảm giác tuyệt vọng. Hắn bị Nguyên Anh đuổi giết không thể đào tẩu, trong lúc nguy cơ to lớn Bạch Tiểu Thuần rống to.
- Ngươi dám giết ta, bối cảnh của ta rất lớn, ngươi dám động tới ta là ngươi chết chắc rồi!
Bạch Tiểu Thuần nói xong, lão quái Địa Sát hừ lạnh, bàn tay màu đen chụp xuống nhanh hơn.
- Cho dù xuất Quy Văn Oa ra cũng vô dụng ah...
Bạch Tiểu Thuần rơi nước mắt, hắn cảm thấy Tả Hằng Phong vừa nói những lời này liền có sư phụ tới, nhưng hắn nói những lời này lại không có ai tới cứu...
Vào lúc nguy cơ trước mắt, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ thẫm, hắn đang chuẩn bị liều mạng thì đột nhiên...
- Lão quái Địa Sát, ngươi dám!
Lúc này có tiếng gào thét mang theo tức giận vang vọng thiên địa.
Giọng nói này xuất hiện làm bàn tay màu đen dừng lại một chút, lão quái Địa Sát ngẩng đầu lên, trong mắt của hắn mang theo rung động không nhỏ.
Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt, hắn nhanh chóng nhìn ra phương xa. Lập tức nhìn thấy trong thiên địa xa xa dường như có thiên quân vạn mã lao tới, thiên địa biến sắc, phong vân đảo ngược, ẩn ẩn có thể nhìn thấy mười chiếc chiến thuyền đang dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nơi này.
Trên chiến thuyền có hơn vạn tu sĩ, tu vi chấn động rất khủng khiếp, cả thiên địa sinh ra gợn sóng giống như sóng biển chập chờn.
Phía trước mười chiến thuyền kia ngưng tụ hào quang chói mắt tập trung lão quái Địa Sát, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hào quang ấy nổ mạnh ngập trời, âm thanh to lớn đinh tai nhức óc, thậm chí cả mặt đất cũng chấn động rồi bay thẳng tới nơi này.
Tốc độ của chúng cực nhanh giống như con thoi vượt qua hư vô, lập tức tới trước mặt lão quái Địa Sát. Sắc mặt lão quái Địa Sát biến hóa dữ dội, hắn vung tay áo lên, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng rút lui.
Vào lúc hắn lui ra sau tiếng nổ liền vang vọng thiên địa, bàn tay màu đen bị cột sáng xé rách, ngay cả mây đen trên bầu trời cũng biến mất. Cho dù lão quái Địa Sát có thể chống cự hào quang cũng phải lui ra xa hơn ngàn trượng, sắc mặt không ngừng biến hóa, mười cột sáng bắn ra mười lỗ thủng lớn trên mặt đất.
Mặt đất chấn động không ngừng, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh. Lúc này trên mười chiến thuyền có một thân ảnh bay ra, người còn chưa tới nhưng giọng nói đã truyền ra khắp bốn phương.
- Lão quái Địa Sát, ngươi dám làm tổn thương đệ tử Hàng Ma Đường của ta sao?
Người này chính là đường chủ Hàng Ma Đường Phùng Hữu Đức. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nơi này, bay thẳng tới trước mặt lão quái Địa Sát, nâng tay phải lên và vỗ mạnh về phía trước.
- Phùng Hữu Đức, ngươi có điên hay không?
Sắc mặt lão quái Địa Sát biến hóa, thân thể lui ra sau lần nữa. Hắn gào to nhưng nội tâm sợ hãi và mờ mịt. Hắn thầm nghĩ mình không có trêu chọc Không vực Hàng Ma Đường ah, vì sao lại xuất động đại quy mô nhắm vào mình chứ?