Hắn nói xong lời này, hào quang trên mười chiến thuyền lại bộc phát lần nữa, trực tiếp quét ngang bầu trời bắn thẳng vào lão quái Địa Sát. Tiếng nổ mạnh ngập trời, Địa Sát phun máu tươi, kêu lên thảm thiết. Hắn lui ra sau tóc tai bù xù, toàn thân chật vật, thậm chí một tay đã biến mất, hắn mang theo tức giận và ủy khuất quát Phùng Hữu Đức:
- Mười chiếc Diệt Anh Chu... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi điên rồi! Vì giết ta các ngươi làm ra tràng diện lớn như thế, xuất động mười chiếc Diệt Anh Chu tốn hao tài nguyên khổng lồ, đáng giá sao?
Lão quái Địa Sát run như cầy sấy rống to. Hắn không tiếc trả giá thi triển bí thuật bỏ chạy, nội tâm cũng đã tuyệt vọng, hắn cảm thấy hôm nay mình sẽ chết. Cho dù thế nào hắn cũng không tin được Tinh Không Đạo Cực Tông vì giết mình lại trả giá lớn như thế.
- Chết dưới mười chiếc Diệt Anh Chu, ta xem như nhận mệnh.
Địa Sát tuyệt vọng nhưng ý cầu sinh lại bộc phát, lúc bỏ chạy hắn bỗng cảm thấy không đúng, Phùng Hữu Đức không có đuổi theo!
Địa Sát mừng như điên, kích động tăng tốc độ bỏ chạy, hắn không muốn chịu chết ở đây.
Bạch Tiểu Thuần hiện tại ngơ ngác nhìn, hắn nhìn mười chiến thuyền kinh người, nhìn đường chủ Hàng Ma Đường thần uy cái thế đứng giữa không trung, cảm động không nhỏ.
- Tông môn đối với ta thật tốt...
Vành mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ lên, hắn cảm giác lúc trước mình hoài nghi tông môn là không đúng, kích động vội vàng ôm quyền cúi đầu với đường chủ Hàng Ma Đường.
- Đệ tử...
- Bạch Tiểu Thuần ngươi không sao chứ?
Bạch Tiểu Thuần chưa nói xong, Phùng Hữu Đức khẩn trương hỏi thăm.
Bạch Tiểu Thuần càng cảm động. Hắn cảm động vì tông môn quá tốt với mình, nhất là đường chủ Hàng Ma Đường. Đối phương không chỉ tự mình xuất hiện, còn mang theo hơn một vạn người, cộng thêm mười chiến thuyền cực kỳ bất phàm kia nữa.
Thậm chí đường chủ còn nhớ rõ tên của mình, tất cả những chuyện này làm Bạch Tiểu Thuần cảm khái. Mặc dù hắn không hiểu vì sao hơn vạn tu sĩ khi nhìn mình còn mang theo khó hiểu và ngạc nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
- Đệ tử Bạch Tiểu Thuần không có việc gì!
Phùng Hữu Đức thở sâu, nở nụ cười rất vui vẻ.
- Có bị thương hay không?
Nói xong hắn nhìn kỹ Bạch Tiểu Thuần, xác định trên người hắn không có thương thế gì, lại lấy đan dược trong túi trữ vật đưa đối phương.
- Sau khi trở về ăn đi, có tổn thương gì khác cứ nói với ta, Hàng Ma Đường không thể để đệ tử đổ máu vô ích!
Ánh mắt Phùng Hữu Đức mang theo vẻ thưởng thức, vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.
- Dùng tu vi Kết Đan có thể kiên trì trong tay Nguyên Anh lâu như vậy, Bạch Tiểu Thuần, ngươi đã lập đại công cho Hàng Ma Đường rồi!
Phùng Hữu Đức cười to. Lúc hắn nói câu này hơn vạn tu sĩ nhìn nhau, bọn họ không biết Bạch Tiểu Thuần đã lập công lao gì, trong lòng bọn họ suy đoán vỡ đầu cũng không nghĩ ra, cảm thấy Phùng Hữu Đức quá nâng đỡ Bạch Tiểu Thuần.
Nhất là một ít đệ tử lâu năm của Hàng Ma Đường, bọn họ quá hiểu Phùng Hữu Đức, sau khi nhìn thấy cảnh này liền âm thầm phỏng đoán. Bọn họ chưa từng thấy Phùng Hữu Đức tốt với đệ tử như vậy... Phải biết rằng ngày bình thường Phùng Hữu Đức nhìn như mặt mũi hiền lành, nhưng trên thực tế lại bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hơi không vui sẽ làm cho người ta sợ hãi không nhỏ.
Thậm chí trong Hàng Ma Đường có đệ tử âm thầm gọi Phùng Hữu Đức là Phùng Diêm Vương.
Nhưng hiện tại ánh mắt Phùng Diêm Vương nhìn Bạch Tiểu Thuần lại rất hiền lành, cảnh này làm tâm thần nhiều người rung động. Liên tưởng tới việc Phùng Diêm Vương triệu hoán tất cả mọi người, thậm chí không tiếc điều động mười chiếc Diệt Anh Chu, hiển nhiên mục đích chính là đi cứu... Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần này... Hắn là ai? Có địa vị gì?
- Bạch Tiểu Thuần có quan hệ gì với đường chủ?
Các suy đoán không ngừng xuất hiện trong đầu mọi người, Vân Đạo Tử đứng trong đám người nhưng cảm thấy toàn thân rét lạnh, không ngừng hít khí lạnh, nội tâm kêu khổ và sợ hãi đến mức tận cùng. Hắn càng hận Lý Nguyên Thánh xui khiến mình hại Bạch Tiểu Thuần tới tận xương.
- Lý Nguyên Thánh đáng chết, ngươi muốn hại chết ta mà!
Bạch Tiểu Thuần nghe Phùng Hữu Đức nói như thế liền sững sờ không nhỏ. Hắn ngạc nhiên, nghe đường chủ Hàng Ma Đường nói mình đã lập đại công, liền ưỡn ngực lên, làm ra bộ dáng hung hãn không sợ chết, lớn tiếng nói:
- Chút thương thế này có là gì, chẳng qua đệ tử diệt sát hơn hai mươi tên Kim Đan, lại chém giết hơn trăm cường giả Trúc Cơ, cuối cùng lại triền đấu với lão quái Nguyên Anh kia một phen mà thôi. Bạch Tiểu Thuần thề sống chết thủ hộ Hàng Ma Đường, đầu rơi máu chảy vì Hàng Ma Đường, nghĩa bất dung từ, lập công lao không đáng nhắc tới.
Hắn nói như vậy làm đám tu sĩ Hàng Ma Đường trố mắt ra nhìn, muốn cười nhưng lại cố nén cười, sắc mặt rất cổ quái, ngay cả Phùng Hữu Đức cũng phải ho khan một tiếng. Lúc trước hắn nói thế là muốn chiếu cố Bạch Tiểu Thuần mà thôi, tận lực nói như vậy để tránh sau này có người mượn cớ, lại thuận tiện ban thưởng nhiều điểm cống hiến.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại nói khoa trương như vậy làm Phùng Hữu Đức cảm thấy xấu hổ. Bạch Tiểu Thuần còn muốn nói gì đó đã bị hắn cắt lời:
- Được rồi, chúng ta quay về tông rồi nói sau.
Phùng Hữu Đức hất tay áo lên, mang theo vạn người và mười chiến thuyền bay về Truyền Tống Trận.
Đám người nhanh chóng thông qua Truyền Tống Trận trở lại cầu vồng Không vực trong Tinh Không Đạo Cực Tông. Lần này xuất kích đã truyền cái tên Bạch Tiểu Thuần ra khắp Hàng Ma Đường, tất cả đệ tử Hàng Ma Đường đều có ấn tượng cực sâu. Nhất là thái độ của Phùng Hữu Đức với Bạch Tiểu Thuần càng khiến người khác sợ hãi.
Vào lúc mọi người sợ hãi, trong đại điện Hàng Ma Đường, Phùng Hữu Đức triệu kiến Bạch Tiểu Thuần. Vân Đạo Tử thân là tâm phúc của Phùng Hữu Đức bất an đi bên cạnh, nhìn Phùng Hữu Đức bộ dáng hiền lành, tươi cười ôn hòa, càng cổ vũ, tán thưởng Bạch Tiểu Thuần không dứt.
Phùng Hữu Đức càng như vậy, Vân Đạo Tử là tâm phúc nhiều năm của hắn càng biết rõ nặng nhẹ. Vân Đạo Tử càng run rẩy, nội tâm kêu khổ, hắn biết rõ lần này mình chọc vào đại họa rồi.
- Tiểu Thuần, hiện tại ngươi làm rất tốt, ngươi đã lập công lao tuyệt thế, lão phu làm chủ, ngươi được miễn làm tất cả nhiệm vụ trong Hàng Ma Đường, ngươi cứ yên tâm tu hành ở đây!
Trong mắt Phùng Hữu Đức mang theo thưởng thức càng đậm, hắn cười nói với Bạch Tiểu Thuần.
Từ lúc trở về tới bây giờ Bạch Tiểu Thuần vẫn đắm chìm trong cảm động, hiện tại nghe Phùng Hữu Đức nói thế liền chấn động, hắn vô cùng ngạc nhiên nhìn Phùng Hữu Đức:
- Đường chủ, ngươi tốt với ta quá!
Bạch Tiểu Thuần cảm động lên tiếng.
- Đâu chỉ là quá tốt, đây chính là chuyện chưa từng có!
Vân Đạo Tử đứng bên cạnh nghe Phùng Hữu Đức nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần, dù cười cười nhưng nội tâm lại sợ hãi không nhỏ.
- Ha ha, đây là ngươi nên được, về sau Hàng Ma Đường này chính là nhà của ngươi, ở chỗ này ngươi không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Không nên lo lắng, chỉ cần tu luyện tranh thủ sớm ngày đột phá bước vào Nguyên Anh là được!
Phùng Hữu Đức cười nói, giọng nói của hắn rất nhu hòa.