Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 660: Chương 660: Hàng Ma Đường là nhà của ngươi. (Hạ)




Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn cảm giác mình quá hạnh phúc, hạnh phúc này đến quá đột ngột, hắn đang cân nhắc mình đã lập được công gì.

- Trong lúc tu luyện có gì không hiểu ngươi cứ tới tìm lão phu, về phần điểm cống hiến, đây là một phần công lao của ngươi, ngươi có thể đổi tất cả những thứ cần thiết cho tu hành trong Hàng Ma Đường!

- Đường chủ...

Bạch Tiểu Thuần chấn động.

- Ha ha, không nên dùng thần sắc như vậy nhìn ta. Tiểu Thuần, Hàng Ma Đường là nhà của ngươi, lão phu là gia trưởng, đối xử tốt với ngươi là đương nhiên. Đây là đan dược cho tu sĩ Kết Đan mà lão phu lấy trong Dược đường ra, ngươi nhận đi. Nhớ rõ, nhất định phải mau chóng đột phá bước vào Nguyên Anh, đây chính là hồi báo tốt nhất cho ta và Hàng Ma Đường.

Phùng Hữu Đức tươi cười hòa ái, hắn đưa một túi trữ vật cho Bạch Tiểu Thuần.

- Đường chủ...

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần lại chấn động, tiếp nhận túi trữ vật hắn đã cảm động không cách nào hình dung, hắn ôm quyền cúi đầu với Phùng Hữu Đức. Phùng Hữu Đức lại cổ vũ Bạch Tiểu Thuần vài câu và cho hắn lui ra.

Bạch Tiểu Thuần một đường mang theo kích động rời khỏi đại điện. Hắn vừa đi, nét hòa ái trên mặt Phùng Hữu Đức lập tức biến mất, hóa thành âm trầm nhìn thẳng vào Vân Đạo Tử.

- Vân Đạo Tử, ngươi làm chuyện tốt!

Vân Đạo Tử sợ hãi quỳ xuống, sắc mặt hắn như tro tàn, cầu xin tha thứ.

- Đường chủ, ta sai rồi...

- Cũng may Bạch Tiểu Thuần không có chuyện gì, nếu không ngươi đã phá hủy đại sự của lão phu!

Phùng Hữu Đức hừ lạnh một tiếng, hất tay áo. Cuồng phong quét ngang người Vân Đạo Tử, quăng hắn ra khỏi đại điện. Vân Đạo Tử phun máu tươi miễn cưỡng đứng vững.

- Nếu không phải nhìn ngươi trung thành nhiều năm, bằng không lão phu nhất định lột da ngươi. Từ giờ trở đi, Bạch Tiểu Thuần không được có chút tổn thương nào trong Hàng Ma Đường, bằng không lão phu cho ngươi đẹp mặt!

Phùng Hữu Đức nói chuyện vô cùng băng hàn, lọt vào tai Vân Đạo Tử làm cho hắn run rẩy, hắn vội vàng ôm quyền nói vọng vào đại điện :

- Đường chủ yên tâm, đệ tử thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ!

Sau nửa ngày trong đại điện không có lời nào truyền ra, khóe miệng Vân Đạo Tử lại chảy máu tươi lần nữa. Hắn lau vết máu nhìn về phương xa, trong mắt lộ ra vẻ oán độc. Oán độc không phải nhằm vào Bạch Tiểu Thuần, mà là nhằm vào... Lý Nguyên Thánh!

- Lý Nguyên Thánh!

Vân Đạo Tử cắn răng, thân ảnh của hắn bay đi, trực tiếp lao ra khỏi phạm vi Hàng Ma Đường bay thẳng tới bên ngoài động phủ gia tộc Lý Nguyên Thánh.

Không bao lâu Vân Đạo Tử đi tới động phủ Lý Nguyên Thánh, hắn nâng tay vỗ mạnh vào động phủ. Oanh! Động phủ chấn động, Lý Nguyên Thánh đang đả tọa mở mắt ra, cau mày đi ra khỏi động phủ. Hắn nhìn thấy Vân Đạo Tử hùng hổ đang đứng bên ngoài.

- Vân đạo huynh, ngươi...

Lý Nguyên Thánh vừa mới mở miệng, không chờ hắn nói xong Vân Đạo Tử đã gào to, bấm niệm pháp quyết đánh ra một vết nứt không gian bay về phía Lý Nguyên Thánh.

- Lý Nguyên Thánh, uổng cho Vân Đạo Tử ta xem ngươi là bằng hữu đáng kết giao, ngươi lại hại ta.

- Ta hại ngươi thế nào?

Lý Nguyên Thánh sửng sốt, lập tức lui về phía sau, miễn cưỡng tránh né thần thông của Vân Đạo Tử, hắn tức giận hỏi lại.

- Ngươi nhờ ta diệt sát Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn mượn tay ta giết hắn sau đó giết ta! Ngươi biết Bạch Tiểu Thuần là người nào không, Lý Nguyên Thánh, Vân Đạo Tử ta chưa từng đắc tội ngươi đấy.

Ánh mắt Vân Đạo Tử đầy tơ máu, tốc độ cực nhanh, hắn xuất hiện trước mặt Lý Nguyên Thánh và đánh ra một quyền.

- Không có khả năng, người này chỉ là hạt nhân tông môn trung du mà thôi, hắn...

Khóe miệng Lý Nguyên Thánh chảy máu tươi, không ngừng lui về phía sau, nghe Vân Đạo Tử nói thế hắn cũng chấn động.

- Hắn căn bản không phải người bình thường, Phùng đường chủ nghe hắn gặp nguy hiểm, sắc mặt biến hóa không nhỏ, ta từ xưa tới bây giờ chưa từng thấy sắc mặt của hắn như vậy, lại mang theo một vạn đệ tử Hàng Ma Đường và mười chiếc Diệt Anh Chu giết tới.

Lý Nguyên Thánh nghe đến đó đôi mắt như rớt ra ngoài, hô hấp dồn dập, nghẹn ngào kinh hô.

- Sao có thể...

- Ngươi cũng không biết lão ma Địa Sát tổn thương thảm như thế nào đâu...

Vân Đạo Tử tức giận quát một câu. Hắn hận Lý Nguyên Thánh thấu xương, dù sao gia tộc của đối phương thế lớn, Vân Đạo Tử phát tiết một phen cũng hất tay áo rời đi.

Cho đến khi Vân Đạo Tử rời đi, Lý Nguyên Thánh đứng ngoài động phủ, gương mặt biến thành xanh đỏ liên tục, khóe miệng còn lưu lại máu tươi, hô hấp dồn dập và siết chặt nắm đấm

- Bạch Tiểu Thuần chỉ là hạt nhân tông môn trung du mà thôi, mà Nghịch Hà Tông này đến nay còn không có Thiên Nhân Cảnh xuất hiện, căn cơ bất ổn, tùy thời có thể diệt.

- Một hạt nhân như thế có bao nhiêu địa vị?

Lý Nguyên Thánh cắn răng, muốn buông tha nhưng cảm thấy không thể nuốt trôi cơn tức này. Vừa nghĩ tới ngày đó mình bị nhục nhã trước mặt bao nhiêu người ở Không thành, với tính cách tâm cao khí ngạo hắn mất đi tỉnh táo, trong mắt có hàn quang lóe sáng.

- Lần này nhất định là trùng hợp, là Nguyên Anh chân nhân của Hàng Ma Đường có mâu thuẫn với lão quái Địa Sát, ta không tin Bạch Tiểu Thuần có bối cảnh lớn hơn ta.

- Vân Đạo Tử đã không chịu giúp ta, như vậy ta phải tự động thủ, nhất định phải phải cho Bạch Tiểu Thuần biết rõ trời cao đất rộng!

Lý Nguyên Thánh cắn răng một cái, hắn lấy ngọc giản ra, sau khi suy nghĩ lập tức phát động lực lượng gia tộc tìm người trợ giúp.

Mấy ngày sau, Lý Nguyên Thánh đi ra khỏi động phủ, trong thần sắc mang theo âm lãnh bay về phía Truyền Tống Trận. Hắn rời khỏi cầu vồng Không vực đi tới Không thành, lại tiến tới sa mạc phía tây, tìm tới khách sạn của Bạch Tiểu Thuần.

Trong khách sạn hiện tại, từ khi đám người Trương Đại Bàn phi thăng chỉ còn lại Hứa Bảo Tài một người ở lại nơi đây tọa trấn, mỗi ngày nhìn thấy điểm cống hiến tăng lên trong lệnh bài liền thoải mái.

- Nơi này rất tốt, muốn cái gì có cái đó, đám thiếu tổ cũng phải hâm mộ.

Hứa Bảo Tài thỏa mãn nằm ở đó, bốn phía có bảy tám thị nữ đang xoa bóp toàn thân. Cảm thụ cảm giác mềm mại và ấm áp từ các bàn tay nhỏ, Hứa Bảo Tài khẽ nở nụ cười, hắn ôm một thị nữ dung mạo xinh đẹp vào người.

- Hôm nay thị tẩm ngươi.

Hứa Bảo Tài híp mắt cười nói.

- Bảo Tài lão gia...

Thị nữ này e thẹn kêu một tiếng.

Hứa Bảo Tài cười ha hả, nội tâm nóng rực. Hắn đang muốn xoay người thì trên bầu trời vang lên tiếng nổ mạnh. Chỉ trong nháy mắt trời rung đất chuyển, cả khách sạn chấn động và nóc phòng bị xốc lên.

Trong khoảng thời gian ngắn vô số người kêu thảm thiết, lúc bốn phía nổ mạnh khách sạn cũng sụp xuống. Hứa Bảo Tài kêu thảm lao ra ngoài, nội tâm của hắn vô cùng tức giận, đang muốn mở miệng lại hít khí lạnh nhìn vào giữa không trung. Hắn nhìn thấy Lý Nguyên Thánh mặc trường bào màu vàng đang đứng ở đó.

- Cho ngươi thời gian một nén nhang liên hệ Bạch Tiểu Thuần, bảo hắn cút xuống đây cho ta, một nén nhang sau nếu hắn không tới, Lý mỗ sẽ nhổ phong kỳ này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.