Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 517: Chương 517: Trảm Lâm Mộ. (Hạ)




Bạch Tiểu Thuần rất cảm động, hắn có cảm giác lệ nóng doanh tròng với các huynh đệ.

- Các huynh đệ, ta mang theo các ngươi đi chinh phục hùng thành này.

Cùng lúc đó trên bầu trời khi các lão tổ hai tông Linh Huyết chuếm thế thượng phong, chiến tuyến các nơi sụp đổ, ý chí chiến đấu của Huyền Khê Tông đã sụp đổ, bọn họ không ngừng lui ra phía sau, lão tổ Huyền Khê Tông bi phẫn rống to lên.

- Trở về thành, tử thủ!

Trong nháy mắt lời của hắn nói quanh quẩn các nơi, tất cả tu sĩ Huyền Khê Tông ở bên ngoài đều dùng tốc độ nhanh nhất trở về hùng thành, cho dù là Kim Đan hay vẫn là Trúc Cơ, từ đệ tử nội môn đến đệ tử ngoại môn cũng như thế, tu sĩ hai tông Linh Huyết cũng không ngừng đuổi giết.

Cho đến lão tổ Huyền Khê Tông cũng phải trả cái giá thảm trọng mới liên tục trốn về hùng thành, Huyền Khê Tông... Triệt để buông tha phản kích, bọn họ dùng toàn lực duy trì đại trận!

Từng cơn áp lực bao phủ hùng thành Huyền Khê Tông, chiến ý sôi sục bao phủ nội tâm tu sĩ hai tông Linh Huyết ở ngoài thành, tổng tiến công... Hoàn toàn triển khai!

Ánh sáng trên bầu trời cũng thay đổi, sấm sét cuồn cuộn.

Càng có trận pháp phi kiếm công kích, khi thì có chiến xa Linh Khê Tông cùng bắn xa giống như địa long gào thét, vô số mũi tên rèn đặc thù bay vụt tới nơi này, trực tiếp đánh lên trận pháp bên ngoài hùng thành, cuối cùng trận pháp phòng hộ không ngừng vặn vẹo nhưng chúng vẫn cứng cỏi và không nghiền nát.

Trên mặt đấ đại quân hai tông Linh Huyết như vạn mã lao nhanh, dưới lực trùng kích này đã hình thành xu thế vây giết, chiến tranh sau đó bao phủ hùng thành và cả phiến sơn mạch này.

Quy mô chiến tranh rất rõ ràng nó vẫn thảm thiết như trước, rõ ràng bộ phận thế lực Đan Khê Tông không có bị diệt vong cũng phối hợp với hai tông Linh Huyết khai chiến với Huyền Khê Tông.

Mặc dù nhân số không nhiều, chỉ có mấy vạn người nhưng bọn họ thù hận Huyền Khê Tông đạt tới mức điên cuồng, thù hận này vượt qua hai tông Linh Huyết rất nhiều, những người này trừ có đối thủ là Huyền Khê Tông thì còn có rất nhiều đồng môn!

Vào lúc này chém giết dày đặc, huyết tinh khuếch tán không ngừng mà tới gần Huyền Khê Tông, sau lưng tòa hùng thành này chính là đại quân Đan Khê Tông, càng có một người con gái, cô gái này mang khăn che mặt màu trắng hơi mờ, dáng người có lồi có lõm, toàn thân tỏa ra khí chất vũ mị mê người, xuyên thấu qua khăn che mặt có thể ẩn ẩn nhìn thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành!

Cô gái này chính là Trần Mạn Dao quật khởi trong trận chiến Đan Khê Tông.

Nàng trừ một thân độc công nổi danh chiến trường, ngoài ra còn nổi danh về dung mạo và trận pháp, nghe nói dung nhan của nàng là đệ nhất Tu Chân Giới hạ du!

Thậm chí cho dù Lâm Mộ hay là Cửu Đảo, hoặc tất cả tu sĩ nam tính đều si mê nữ tử này không ít, cho dù là lão tổ Huyền Khê Tông cũng có người đồng lòng với nàng, muốn thu nàng thành đỉnh lô, thị thiếp.

Chỉ có điều tính cách của nàng cứng cỏi, thà chết cũng không theo.

Hiện tại ánh mắt của nàng mang theo hào quang thâm thúy, hiện tại nàng đứng bên người hai lão tổ còn sót lại của Đan Khê Tông, từng đạo phong mệnh từ miệng nàng truyền ra ngoài, chỉ huy các tu sĩ chém giết khắp chiến trường, phối hợp với tu sĩ hai tông Linh Huyết tấn công hùng thành, nếu đã có thù hận không nhỏ với Huyền Khê Tông thì chỉ còn cách diệt nó cho nhanh mà thôi.

- Huyền Khê Tông... Đến nay vẫn chưa sử dụng lực lượng chí bảo nội tình, một khi vận dụng... Bại cục đã định!

Trần Mạn Dao nói nhỏ, hai lão tổ bên cạnh đều gật đầu, ánh mắt lóe sáng, một người trong đó bỗng nhiên khiếp sợ nhìn thẳng lên không trung tường thành.

- Vận dụng rồi!

Trong sơn mạch Huyền Khê, trận pháp phòng ngự không ngừng tan vỡ, mặc dù lại hình thành rất nhanh nhưng chúng lung lay sắp đổ, hiện tại những tu sĩ Đan Khê Tông quy hàng Huyền Khê Tông bị hạ cấm chế không ngừng vận chuyển linh lực, ý đồ duy trì trận pháp vận chuyển.

Nhưng cho dù tu sĩ Huyền Khê Tông không ngừng duy trì trận pháp nhưng đại đa số trầm mặc, không có người nói chuyện, trong đầu suy nghĩ cái gì cũng chỉ họ biết.

Cho dù bọn họ vẫn có lực đánh một trận như cũ, cho dù bọn họ có nắm chắc nhất định tiếp tục kéo dài thời gian cuộc chiến này, thế nhưng mà bọn họ lại mê mang về tương lai.

Kéo dài thêm nữa thì có thể được gì?

Phía trước đối mặt với hai tông Linh Huyết, phía sau có dư nghiệt Đan Khê Tông, tất cả tu sĩ Huyền Khê Tông đều hiểu bọn họ không có hi vọng.

Giờ phút này vẫn còn chèo chống đơn giản là vì trung thành với tông môn và sợ hãi với cái chết mà thôi...

Mấy lão tổ Huyền Khê Tông lúc này đã trọng thương, bọn họ đắng chát, bọn họ nhìn chiến trường rồi lại nhìn nhau, đều nhìn thấy không cam lòng trong mắt đối phương.

- Hôm nay, cho dù chúng ta không tiếc cái giá lớn diệt sát Bạch Tiểu Thuần cũng vô dụng.

- Đừng vội diệt trừ khí thế của bản thân như vậy, mặc dù hai tông Linh Huyết liên thủ với nhau nhưng nhất định không cách nào lâu dài, chỉ cần có thể kéo dài thời gian một ít... Một phương diện có thể làm bọn chúng tự sụp đổ, một phương diện khác cũng có thể chờ Tinh Không Cực Đạo Tông mất kiên nhẫn, như vậy hai tông Linh Huyết mất đi tiên cơ đấu với Không Hà Viện... Mà tất cả những chuyện này bắt đầu từ cái chết của Bạch Tiểu Thuần!

Mấy lão tổ Huyền Khê Tông vốn cũng không phải là hòa hợp, hôm nay trong chiến tranh cũng không bỏ đi các ý kiến khác biệt, đúng lúc này trong Huyền Khê Tông có một lão giả gương mặt đỏ hừ lạnh một tiếng.

- Đã đến lúc này rồi còn cãi lộn làm gì nữa, cho dù cuối cùng có đầu hàng đi chăng nữa cũng phải đánh hai tông Linh Huyết đau đớn, cũng muốn phá liên hợp của hai tông này, Thiên Diện tử tử vong đưa tin tức tới không thể phụ lòng của hắn!

Lão giả này vừa nói ra những người khác đều im lặng, người này chính là đệ nhất nhân thế hệ này của Huyết Khê Tông, lão tổ Xích Hồn.

- Chí bảo ra, Thiên Cung Tỏa!

Ánh mắt lão tổ Xích Hồn bắn ra hàn quang, chờ mọi người nhiều lời hắn điểm ra một chỉ, điểm một chỉ về phía ngoài hùng thành.

Vào lúc này mặt đất bên ngoài hùng thành chấn động dữ dội, càng có khe hở to lớn trực tiếp vỡ ra, nó dài tới mấy trăm trượng.

Mặt đất dường như hóa thành nước biển, không ngừng phập phồng, tu sĩ hai tông Linh Huyết giật mình, liên tục né tránh, đột nhiên trong lòng đất có tiếng rống buồn bực truyền ra.

Tiếng rống buồn bực này rung chuyển tâm thần, người chung quanh nghe được âm thanh này đều hoảng hốt, thân thể lung lay sắp đổ, càng có một ít người thất khiếu đổ máu, thậm chí ở khoảng cách gần sẽ nổ tung đầu, dường như không cách nào thừa nhận nổi tiếng rống kinh người này.

Tiếng rống vừa ra đã làm thiên địa biến sắc!

Trên bầu trời các tu sĩ Kim Đan và lão tổ cùng khiếp sợ, lúc nhìn xuống mặt đất đã có tiếng nổ như kinh lôi vang lên, lúc này nó truyền ra từ mặt đất.

Mặt đất sụp đổ và vô số nước bùn bắn ra ngoài, mặt đất phương viên mấy trăm trượng đột nhiên sụp xuống, vô số người đứng không vững, tâm thần rung động dữ dội, âm thanh buồn bực kia truyền ra khắp các nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.