Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 664: Chương 664: Vạn Sơn Cốc. (Hạ)




- Ah?

Nam tử trung niên sững sờ, nhìn kỹ Bạch Tiểu Thuần sau đó ánh mắt tỏa ra hào quang.

- Ngươi tu luyện Nhân Sơn Quyết?

Bạch Tiểu Thuần gật đầu.

Nam tử trung niên cười cười, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần cũng nhu hòa không ít. Tay phải hắn bấm niệm pháp quyết chỉ vào sơn cốc, lập tức sơn cốc chấn động, hư vô vặn vẹo. Trong sơn cốc có bàn tay đá duỗi ra, bàn tay này lớn hơn mười trượng giống như mời người ta tiến vào.

- Đã lâu rồi không có người nào tu luyện Nhân Sơn Quyết.

Nam tử trung niên nói với Bạch Tiểu Thuần.

- Nhân Sơn Quyết không phải công pháp, mà là thần thông, chú ý hóa thân thành sơn nhân, từ đó có lực lượng vô thượng. Nó chia làm bốn tầng, theo thứ tự là Nhân sơn, Địa sơn, Thiên sơn và cuối cùng là Tiên sơn.

- Mà mấu chốt tu hành là dung sơn. Núi có linh, trong sơn cốc này có vô số ngọn núi, ngươi phải chọn dung hợp với một ngọn núi mà ngươi có duyên, cảm ngộ sơn linh. Nếu có thể thành công thì có lực lượng Nhân sơn!

Nam tử trung niên chỉ điểm, những lời này lọt vào tai Bạch Tiểu Thuần đã làm hắn chấn động. Có nhiều chỗ trong Nhân Sơn Quyết hắn không hiểu, hiện tại hắn đã hiểu rõ.

Sắc mặt hắn nghiêm túc, ôm quyền cúi đầu với nam tử trung niên.

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm, không biết sư huynh có thể nói tục danh hay không?

- Ngươi có thể gọi ta là Thạch Sơn!

Nam tử trung niên mỉm cười, hắn không nói nữa, tiếp tục nhắm mắt lại đả tọa tại chỗ.

Bạch Tiểu Thuần ôm quyền lần nữa, hắn hít sâu sau đó đi vào trong sơn cốc. Trong nháy mắt hắn bước lên bàn tay xòe ra thì bàn tay túm Bạch Tiểu Thuần vào trong, sau đó chui vào trong mặt đất biến mất không thấy gì nữa. Khi bàn tay biến mất sơn cốc khôi phục như thường, không còn hoàn cảnh tiêu điều như vừa rồi.

Bạch Tiểu Thuần thấy hoa mắt, bên tai có âm thanh nổ vang, tất cả đã tiêu tán, lúc hắn nhìn rõ cảnh vật trước mắt thì hắn giật mình phát hiện mình đang ở nơi xa lạ.

Nơi đây bầu trời màu xanh, dưới đất là biển mây vô cùng vô tận, có thể nhìn thấy vô số ngọn núi nằm trong biển mây. Thậm chí có thể nhìn thấy ngọn núi vô cùng cao lớn, từ vị trí hắn đứng nhìn lên cũng không nhìn thấy đỉnh núi ở đâu.

- Vạn Sơn Cốc...

Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn quan sát tình huống chung quanh. Dựa theo hiểu biết về Nhân Sơn Quyết và được Thạch Sơn chỉ điểm, hắn hiện tại đi tìm ngọn núi có duyên với mình.

- Rốt cuộc cái gì mới là có duyên?

Bạch Tiểu Thuần còn mơ hồ với lời chỉ dẫn của Thạch Sơn, chần chờ một chút rồi thì thào.

- Chẳng lẽ là nhìn thuận mắt?

Bạch Tiểu Thuần bay trong biển mây, ánh mắt của hắn nhìn qua các ngọn núi, không ngừng tìm kiếm ngọn núi thuận mắt.

Bạch Tiểu Thuần bay trong Vạn Sơn Cốc không biết bao lâu, ở bên ngoài trên cầu vồng Không vực, Tống Khuyết khoanh chân ngồi trong động phủ, hai mắt hắn tỏa ra hào quang.

- Rốt cục... Đến thời khắc Kết Đan rồi!

Tống Khuyết thở sâu. Sau khi bố trí trận pháp chung quanh, hắn mang chuyện mình sắp Kết Đan báo cáo với đường khẩu, lúc này mới lấy được một viên đan dược phụ trợ Kết Đan, sau khi ăn vào liền đả tọa đột phá.

Sau khi Tống Khuyết nếm thử Kết Đan nửa tháng, Trần Mạn Dao cũng trùng kích Kết Đan cảnh!

Sau đó hai mươi ngày, Thần Toán Tử cũng bắt đầu trùng kích Kết Đan cảnh!

Trừ Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài đang ở Không thành ra, mấy người hộ đạo Bạch Tiểu Thuần mang tới Tinh Không Đạo Cực Tông đều bắt đầu Kết Đan.

Trừ ba người này có nội tình bản thân sâu một chút, lại dựa vào linh khí nồng đậm trong Tinh Không Đạo Cực Tông, thậm chí Trần Mạn Dao và Thần Toán Tử còn dùng điểm cống hiến của Thanh Long Hội chồng chất mới có thể bắt đầu Kết Đan.

Đây là hậu tích bạc phát, toàn bộ nếm thử đột phá!

Trương Đại Bàn kém hơn ba người này. Lúc trước tu vi hắn không bằng ba người này, tuy lúc ở Không thành Bạch Tiểu Thuần trọng điểm chiếu cố chính là Trương Đại Bàn, dùng rất nhiều điểm cống hiến chồng chất cho hắn, hiện tại tu vi Trương Đại Bàn đã đạt tới Trúc Cơ Đại viên mãn.

Kết Đan trong tầm tay!

Trong lúc người hộ đạo của Bạch Tiểu Thuần liên tục bế quan muốn đột phá Trúc Cơ bước vào Kết Đan cảnh, Bạch Tiểu Thuần không ngừng tìm kiếm trong thế giới Vạn Sơn Cốc. Hắn muốn tìm ngọn núi có duyên với mình.

- Rốt cuộc là ngọn núi nào có duyên với ta.

Bạch Tiểu Thuần đau đầu. Trong biển mây này hắn gặp vô số ngọn núi, mỗi một ngọn núi trong mắt hắn chỉ có lớn có nhỏ chứ không có duyên phận.

Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, hắn phi hành không có mục đích. Chẳng biết bao lâu hắn không có cách nào và định tìm đại một ngọn núi dung hợp, bỗng nhiên thân thể chấn động, hắn nhìn thấy trong biển mây xa xa có một ngọn núi đặc biệt.

Nếu nói là núi không bằng nói là một pho tượng, pho tượng kia càng nhìn càng giống người đá, giống như chết trận. Hắn quỳ một chân xuống đất nâng tay phải lên như muốn bắt cả bầu trời, biểu lộ mơ hồ nhìn không rõ. Trên người của hắn có khí tức chấn nhiếp rất mạnh, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy sinh ra chấn động mãnh liệt.

Dường như hắn nghe được tiếng gào thét kinh thiên động địa bên tai, lại giống như ẩn chứa một bức tranh, trong bức tranh đó người đá này muốn xé nát bầu trời...

- Có chút giống Huyết Tổ.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn nhanh chóng tiếp cận pho tượng kia. Sau khi tới gần hắn cảm nhận được uy áp khiến người ta run rẩy từ pho tượng.

Uy áp lan tỏa bốn phương, nó làm Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, ánh mắt tỏa sáng.

- Hẳn là... Ngọn núi này có duyên với ta, bằng không tại sao nhìn thấy nó ta lại cảm thấy uy áp, không phải nói rõ ta có duyên với nó sao?

Bạch Tiểu Thuần kích động, đang muốn tiếp cận thì tiểu ô quy thò đầu ra khỏi tiếu trữ vật và khinh miệt nói một câu.

- Cái gì là có duyên, pho tượng kia nằm ở khu vực trung tâm, ai đi qua nơi này cũng nhìn thấy, về phần uy áp này... Chỉ cần là sinh mạng còn sống đều cảm giác được, tiểu Bạch, ngươi không nên tự mình đa tình có được hay không?

- Ngươi câm miệng!

Bạch Tiểu Thuần tức giận, không quan tâm tới tiểu ô quy, đi thẳng tới chỗ pho tượng. Hắn bước lên tai của pho tượng, càng nhìn càng cảm thấy nó tương tự Huyết Tổ, hắn nhanh chân ngồi xuống.

- Pho tượng này có duyên với ta, nhất định là như vậy.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn nhắm mắt lại muốn dung hợp với pho tượng này, hoàn thành quá trình tu luyện Nhân Sơn Quyết.

Một ngày sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt mang theo phiền muộn. Hắn phát hiện mình thử dung hợp một ngày nhưng pho tượng trước mặt không có phản ứng gì cả.

- Núi có linh...

Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, tiếp tục nhắm mắt, hắn kiên trì thêm ba ngày nữa mới mở mắt ra....

- Thực sự có linh sao, vì sao ta không cảm thấy...

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, hắn thử tiếp nhưng thời gian trôi qua Bạch Tiểu Thuần không biết mình đã thử bao nhiêu lần, tuy vậy pho tượng kia vẫn không có chút phản ứng nào. Bạch Tiểu Thuần kiên trì không ngừng, hình như xuất hiện một ít điểm khác biệt, trong thâm tâm Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn sinh ra một chút rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.