Dường như mỗi người đều khắc chế bản thân mình, dù sao chiến tranh còn chưa câấm dứt, mặc dù không có đối thủ ở hạ du nhưng mục đích của mọi người chính là trung du.
Chỉ có trở thành tông môn trung du thì trận chiến này mới thật sự chấm dứt.
Có mục tiêu như thế lão tổ hai tông đều ra sức dung hợp các đệ tử, cho dù là lão tổ cho tới tu sĩ Kim Đan đều hiểu nếu hợp tác thì cùng có lợi, phân ra thì sẽ chịu thiệt.
Trong điều kiện tiên quyết lại có sự tồn tại của Bạch Tiểu Thuần, hai tông hoàn toàn dung hợp với nhau cũng cần thời gian không ngắn.
Mà lão tổ Xích Hồn của Huyền Khê Tông cũng đạt thành ước định với lão tổ hai tông Linh Huyết, toàn lực phối hợp dung hợp, bọn họ hy vọng trong tông môn tương lai có thêm Huyền Khê Tông.
Huyền Khê Tông hiện tại cũng mang thành ý rất lớn, dù sao bọn họ đã chiến bại, mà hôm nay một khi hai tông Linh Huyết tạo thành tông môn mới có thể nhập chủ trung du, như vậy Huyền Khê Tông gián tiếp nhập vào trong đó cũng là tông môn trung du, nơi đó cho dù là tài nguyên hay hi vọng đột phá đều là nguyên nhân Huyền Khê Tông không thể cự tuyệt, thậm chí còn rất thích ý.
Về phần Đan Khê Tông cũng là như thế, những tu sĩ Đan Khê Tông từng làm phản vô cùng xấu hổ, sau đó Đan Khê Tông thông cảm cho trở về lần nữa.
Hai tông vốn tranh đấu sinh tử, bây giờ bởi vì tông môn mới thế lực hai tông Linh Huyết cường đại, bọn họ thế yếu, nếu muốn có quyền nói chuyện nhất định thì phải hòa hoãn quan hệ với nhau, chỉ có như vậy thì nhất mạch của bọn họ trong tông môn tương lai mới đạt được tài nguyên nhất định, cũng không tới mức lâm vào cảnh xấu hổ.
Những chuyện này Bạch Tiểu Thuần chỉ hơi chú ý một chút, không có quá chú ý, lão tổ hai tông Linh Huyết đã đi chú ý, hắn đang bế quan một tháng cũng chôn vùi chuyện Đỗ Lăng Phỉ vào đáy lòng, sau khi khôi phục cũng không có tới chỗ đám người Trương Đại Bàn đã bị lão tổ Linh Khê Tông gọi tới đại điện trong hùng thành.
Bạch Tiểu Thuần có phần không quá tình nguyện, nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể thở dài đi đại điện trung tâm, trên đường đi có không ít đệ tử nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều nhiệt tình và cung kính, liên tục bái kiến, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Sư điệt, các ngươi vất vả!
- Làm rất tốt, cố gắng lên!
- Ta rất coi trọng các ngươi!
Bạch Tiểu Thuần phất tay, trong nội tâm càng cảm thấy thoải mái, sau khi nói những lời này liền phất tay, buồn bực trong lòng biến mất, nhất là các đệ tử thủ hộ bên ngoài đại điện đều cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần, nghe bọn họ gọi thiếu tổ, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn thân dục tiên dục tửu.
- Hảo hảo cố gắng, sớm muộn gì có một ngày các ngươi cũng trở thành thiếu tổ!
Bạch Tiểu Thuần lập tức bày ra tư thái trưởng bối, hắn chắp tay sau lưng sau đó mỉm cười đi vào đại điện.
Vừa bước vào Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, uy áp trong đại điện rất nặng, thậm chí hư vô chung quanh vặn vẹo, hắn nhìn vào trong đại điện, hắn tìm chỗ cho mình, đi tới bên cạnh lão tổ đầu tiên.
Linh Khê Tông trừ Thiết Mộc chân nhân ra, bốn lão tổ Nguyên Anh đều có mặt, trong Huyết Khê Tông cũng là như thế, trừ lão tổ Tống gia thì sáu người khác đều ngồi ở bên ngoài.
Bốn lão tổ Huyền Khê Tông tính cả lão tổ Xích Hồn cũng như vậy, còn có ba lão tổ Đan Khê Tông thì nơi này có tất cả mười bảy lão tổ Nguyên Anh, ngồi trong đại điện này đều cảm thấy uy áp quá lớn bao phủ trong đại điện.
Khi Bạch Tiểu Thuần tiến vào thì ánh mắt mười bảy người đều nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, những ánh mắt này trở nên khác biệt, Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông bình tĩnh, Huyền Khê Tông vô cùng phức tạp, nhất là lão tổ Xích Hồn cảm thấy nội tâm vô cùng vô lực.
Ánh mắt ba vị lão tổ Nguyên Anh của Đan Khê Tông hiện ra hào quang kỳ dị, dường như có hứng thú với Bạch Tiểu Thuần rất lớn.
Dù sao thế cục đông mạch Tu Chân giới hạ du có thể nói triệt để cải biến vì một mình Bạch Tiểu Thuần.
Đối mặt ánh mắt mười bảy Nguyên Anh chân nhân, Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn thở sâu sau đó thu liễm tất cả những suy nghĩ hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, mở to mắt khẩn trương nhìn qua những lão tổ này.
- Mấy vị lão tổ, chào buổi sáng...
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận mở miệng, hắn vừa nói ra trừ những người trong Linh Khê Tông thì các tu sĩ Nguyên Anh đều giật mình nhưng không lên tiếng, nhưng nhìn ánh mắt Bạch Tiểu trở nên thâm thúy, bọn họ không rõ đang làm cái gì..
- Bạch Tiểu Thuần, có một việc cần...
Lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông nhìn Bạch Tiểu Thuần thì chậm rãi mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn thấy những người này làm bộ làm tịch, trong nội tâm đã run lên, lại nghe lão tổ thứ nhất nói thế, suy nghĩ những lão gia hỏa này nhất định không có chuyện gì tốt chờ đợi mình, trước mắt khí thế bày ra đó, chẳng lẽ muốn đi hoàn thành chuyện vô cùng hung hiểm gì đó... Nghĩ đến đây sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến ảo, nội tâm hắn biến hóa.
Nội tâm của hắn nói thầm ngàn vạn không thể để cho đối phương nói ra, nếu không mình cự tuyệt rất khó, vì vậy cắn răng không chờ lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông thì hắn che miệng, kêu thảm một tiếng sau đó phun máu tươi, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt.
- Chư vị lão tổ, trận chiến này ta thương thế quá nặng, nhất là vết thương cũ mới tốt đã bộc phát trở lại, ta muốn bế quan, ta muốn đi chữa thương... Ta sẽ không quấy rầy các ngươi.
Bạch Tiểu Thuần nói xong liền nhanh chóng lui ra phía sau.
Không chờ hắn nói xong lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông trừng mắt.
- Đứng lại!
Bước chân Bạch Tiểu Thuần dừng lại, vẻ mặt cầu xin, lại cố sức ép máu tươi ra, đáng thương nhìn lão tổ thứ nhất.
- Lão tổ, ta thực bị thương rất nặng, hơn nữa danh khí ta quá lớn, đi ra ngoài sẽ có rất nhiều người giết ta... Hơn nữa đệ tử khác đều có ý kiến, có lẽ ta không thể ra mặt xuất chiến...
Lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông rất đau đầu, dở khóc dở cười, lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông cười khổ, bọn họ cũng nghe nói qua tính cách của Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này bọn họ im lặng không còn gì để nói.
Đám người Huyết Khê Tông không ngừng sững sốt, nhất là Vô Cực tử càng không thể tưởng tượng nổi, thủy tổ Huyết Khê Tông càng kinh ngạc, bọn họ đều còn như thế thì không cần nói Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông, nhất là lão tổ Xích Hồn, hắn mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, kỳ lạ hắn không cách nào liên tưởng Bạch Tiểu Thuần này chính là người làm mình đau đầu trên chiến trường.
Thậm chí hắn cảm thấy mình nhất định xuất hêện ảo giác, hoặc là Bạch Tiểu Thuần bị ai đó thay thế.
Ba lão tổ Đan Khê Tông đều ngây ngốc, nhìn Bạch Tiểu Thuần, nghe hắn nói xong thì đầu óc ông ông, có cảm giác không thể tưởng tượng, ẩn ẩn cảm thấy người này không thể nào là kẻ quấy động phong vân đông mạch Tu Chân Giới hạ du.
- Không phải bảo ngươi xuất chiến!
Lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông lắc đầu nói ra, Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn không ngừng xác định xem lời này có ý gì.