Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 667: Chương 667: Xem thường ta! (Thượng)




Hai người đi tới gần động phủ, không đợi đi vào đã có ba người đứng ra ngăn cản. Tu vi ba người này không tầm thường, may mắn có Vân Đạo Tử ở đây nên ba người này mới cho đi. Nhưng khi đến cửa động phủ mặc cho Vân Đạo Tử mở miệng như thế nào trong động phủ cũng không có giọng nói đáp lại.

- Chắc Chu sư đệ không có ở trong động phủ.

Vân Đạo Tử có chút xấu hổ, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra. Hắn có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ trong động phủ, hắn nhìn thấy bên trong có một thanh niên đang nằm, bên người còn có mấy thị nữ đang phục thị, sắc mặt của hắn mang theo vẻ khinh miệt, hoàn toàn không quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần và Vân Đạo Tử.

- Bạch sư đệ yên tâm, chúng ta đi nơi tiếp theo đi, nơi đó là động phủ của Trần sư đệ, ta có chút giao tình với Trần sư đệ, chút chuyện nhỏ này cũng có thể.

Vân Đạo Tử vội vàng lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần cũng phiền muộn, hắn theo Vân Đạo Tử đi không bao lâu liền tới động phủ khác.

Lần này Vân Đạo Tử có chút giao tình với Trần sư đệ, quả nhiên Trần sư đệ mở cửa động phủ ra cho hai người đi vào. Tuy ngôn từ nghe ôn hoà, Vân Đạo Tử nói chuyện mình cần nhờ thì hắn lãnh đạm nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Việc này chờ ta bế quan xong lại nói.

- Đa tạ Trần sư huynh, không biết Trần sư huynh phải mất bao lâu...

Bạch Tiểu Thuần hỏi.

- Nhanh thì hai năm, chậm thì năm năm.

Tên tu sĩ họ Trần nói xong trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, vung tay lên trực tiếp tiễn khách.

Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần mở to, nếu không Vân Đạo Tử lôi kéo chỉ sợ hắn sẽ cãi lộn với tên tu sĩ họ Trần kia rồi. Trong ánh mắt khinh miệt của đối phương Bạch Tiểu Thuần bị Vân Đạo Tử lôi ra khỏi động phủ.

Oanh, sau đó cánh cửa động phủ đóng lại, trước khi đóng lại còn nghe được tiếng hừ lạnh lùng của tên họ Trần.

- Nhờ vả không được thì tự ta xông!

- Không phải trước một ngàn sao, có cái gì khó lường chứ, không đồng ý thì thôi, còn dùng ánh mắt xem thường ta!

Bạch Tiểu Thuần tức giận nói, Vân Đạo Tử bên cạnh hắn cười khổ an ủi.

- Bạch sư đệ chớ giận, việc này... Ai, những tên bài danh trước một ngàn đều là thiên kiêu, không nhìn chúng ta vào trong mắt là đương nhiên. Bọn họ là hạt giống được tông môn xem trọng, về phần những người bài danh trước một trăm càng như thế. Ta nghe nói lần trước Tư Mã Phi Như cấm tất cả người qua lại khu vực động phủ của hắn, việc này náo động không nhỏ nhưng cuối cùng vẫn lắng xuống, ít có người nguyện ý đắc tội.

Vân Đạo Tử lắc đầu khuyên bảo.

Bạch Tiểu Thuần cũng nghe nói về Tư Mã Phi Như, biết rõ đó là tuyệt thế thiên kiêu bài danh hơn chín mươi, không phải tu sĩ Hàng Ma Đường, mà là tu sĩ của Tôn Thất Đường, ngày bình thường rất bá đạo.

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn đi theo Vân Đạo Tử tới nơi thứ ba, thứ tư...

Trong Hàng Ma Đường này có hơn mười người bài danh trước một ngàn, có bế quan, có ra ngoài. Cả ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần và Vân Đạo Tử đi tìm đám người kia, hoặc là bị xem thường, hoặc là trực tiếp cự tuyệt. Mặc dù có sắc mặt khác nhau nhưng trong thực chất lại rất cao ngạo, điểm này đã kích thích Bạch Tiểu Thuần.

- Cả đám kiêu ngạo giống Linh Vĩ Kê!

Lúc sắc trời từ từ tối đen, vì chuyện nhỏ này mà không có kết quả gì, Bạch Tiểu Thuần tức giận ngập trời. Hắn cảm thấy bị nhục nhã, lúc này có xúc động muốn đi xông Tinh Không Đạo Cực bảng.

- Bạch sư đệ, ai, còn có một người, người này rất dễ nói chuyện, có thể sẽ thành! Ngươi cũng đừng nóng giận, những người này chính là như thế, có thể trong mười vạn người tiến vào trước một ngàn, quá trình trong đó phải thừa nhận tử vong và nguy hiểm, bọn họ có kiêu ngạo cũng bình thường...

Vân Đạo Tử cười khổ khuyên bảo. Chuyện ngày hôm nay hắn chỉ có khuyên bảo mà thôi, mặc dù đáy lòng cũng có xấu hổ nhưng cũng âm thầm khinh miệt Bạch Tiểu Thuần, thầm nghĩ Bạch Tiểu Thuần chẳng qua là dựa vào Phùng Hữu Đức mà thôi. Nếu thật có bản lĩnh thì tự mình xông, cần gì phải nhờ người khác.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn áp chế phiền muộn trong lòng mình, theo Vân Đạo Tử đi tới động phủ cuối cùng, tìm được tên tu sĩ dễ nói chuyện này. Người này thật sự dễ nói chuyện, nghe ý đồ tới liền tươi cười.

- Loại chuyện này lúc trước ta cũng làm qua, nhưng cần phí tổn lớn để mua. Như vậy đi, đại danh Bạch ta đã nghe qua rất nhiều, ngươi cho ta một trăm vạn điểm cống hiến thì ta xử lý việc này cho ngươi.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, một trăm vạn cống hiến hắn không phải là không có, nhưng mua Thất Sắc Vụ Hải Thảo kia chỉ có mười vạn điểm mà thôi, đối phương lại bảo hắn một trăm vạn điểm.

- Như thế nào... Cảm thấy đắt? Không đồng ý? Cũng được, ngươi có bản lĩnh thì tự mình xông Tinh Không Đạo Cực bảng, tiến vào bài danh một ngàn thì không cần nhờ ta đâu.

Tên tu sĩ này nhìn sắc mặt Bạch Tiểu Thuần như vậy thì tươi cười, trong tươi cười còn mang theo xem thường và khinh miệt.

Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh lại, hắn nhìn tên này và không lên tiếng, xoay người rời đi. Vân Đạo Tử đi theo sau và thở dài, sợ Bạch Tiểu Thuần giận chó đánh mèo, đang muốn khuyên bảo vài câu thì Bạch Tiểu Thuần đã dừng bước lại.

- Vân Đạo Tử sư huynh, hôm nay đa tạ.

- Bạch... Bạch sư đệ, việc này kỳ thật cũng đơn giản, nếu không ngươi lại đi tìm đường chủ. Lão nhân gia hạ một đạo pháp chỉ, cho dù đám người này không tình nguyện cũng phải làm theo.

Vân Đạo Tử chần chờ nói một câu.

- Không cần!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo một tia quyết đoán. Hắn tự nhiên cũng nhìn ra sự khinh miệt trong lòng Vân Đạo Tử, tuy không có ném đá xuống giếng nhưng lại có phần hả hê, hắn cắn răng lên tiếng.

- Vậy ngươi...

Vân Đạo Tử sững sờ.

- Không phải là bài danh một ngàn sao, Bạch Tiểu Thuần ta tự mình xông!

Bạch Tiểu Thuần hất tay lên, hắn hóa thành hào quang bay thẳng đến động phủ.

Vân Đạo Tử nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần sau đó cười khẽ.

- Nếu thật có bản lĩnh cần gì phải cầu người, không qua vài ngày lại đi tìm đường chủ khóc lóc kể lể.

Bạch Tiểu Thuần bay trở về động phủ, qua thời gian ngắn ngủi hắn truyền âm cho đám người Thần Toán Tử. Hắn phát động lực lượng của mình tìm kiếm tin tức Tinh Không Đạo Cực bảng. Sau một tháng không ngừng tìm hiểu, thậm chí hắn còn đi lên Vạn Tinh Thải Hồng xem xét Tinh Không Đạo Cực bảng vài lần.

Lại qua nửa tháng, sau khi Bạch Tiểu Thuần đã tính toán xong, hắn cắn răng hạ quyết định.

- Không phải bài danh một ngàn sao, có cái gì khó lường chứ, ta cũng cầm bài danh một ngàn trở lại.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, hắn thu thập hành trang bay đi, thông qua Truyền Tống Trận đi thẳng tới Tinh Không Đạo Cực bảng trong Vạn Tinh Thải Hồng.

Tinh Không Đạo Cực bảng chiếm một phần ba khu vực Vạn Tinh Thải Hồng, nơi này lúc nào cũng tấp nập người ra vào, thỉnh thoảng có người bước vào nơi thí luyện. Nếu ngày bình thường có người bay lên ngôi sao sẽ có tiếng kinh hô vang lên, làm cho vô số người không ngừng hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.