Mà cửa vào Tinh Không Đạo Cực bảng chính là một cánh cửa phong cách cổ xưa tang thương. Cánh cửa này vô cùng khổng lồ, cao mấy ngàn trượng, trên cánh cửa điêu khắc vô số phù văn phức tạp và tỏa ra hào quang, uy áp kinh người.
Hai bên cánh cửa xanh đen này là hai pho tượng phong cách cổ xưa, pho tượng không có điêu khắc tu sĩ mà là cự thú, có phần giống sư tử nhưng dữ tợn hơn nhiều.
Trên cánh cửa có một khe hở, khe hở này nhìn từ xa không lớn nhưng tới gần lại rộng vài trượng có thể cho tu sĩ ra vào. Bạch Tiểu Thuần tới đây đã thấy một người đạp mây bay đi, người này mặc đạo bào xanh lá, toàn thân tỏa ra khí chất phi phàm, tướng mạo anh tuấn không tầm thường, hắn nhanh chóng đi qua khe hở.
Tu sĩ chung quanh không ngừng xôn xao khi thấy người nọ tiến vào.
- Là cầu vồng Tinh vực Triệu Nhất Đông, Triệu sư huynh!
- Lần này Triệu sư huynh đi vào chắc chắn có thể bước vào bài danh trước một ngàn.
- Ta cảm thấy không kém bao nhiêu đâu. Triệu sư huynh thân là thiên kiêu Tuần Hải Đường, lần đầu xông bảng tiến vào bài danh năm ngàn, lần thứ hai là ba ngàn, lần thứ ba kẹt ở bài danh một ngàn năm trăm, hôm nay lần thứ tư đến chắc chắn có thể tiến vào bài danh một ngàn.
Vào lúc những người này xôn xao, ngôi sao đại biểu Triệu sư huynh kia lại tỏa ra hào quang màu xanh lá sáng ngời, điểm này đã thu hút người ta chú ý.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu. Những người kia chú ý ngôi sao của Triệu sư huynh kia một giờ, thân ảnh của hắn tiến vào cánh cửa. Hắn xuất hiện không gây sự chú ý cho ai cả, hiện tại mọi người đang chú ý tới ngôi sao của Triệu Nhất Đông, bọn họ muốn xem đối phương có thể tiến vào bài danh một ngàn hay không.
Phải biết rằng một vạn, một ngàn, năm trăm, một trăm, những cửa khẩu này là mấu chốt, thường thường mỗi khi tiến vào cấp độ khác nhau sẽ có đãi ngộ khác nhau.
Ngôi sao trên Tinh Không Đạo Cực bảng đại biểu cho một người trổ hết tài năng của mình. Bài danh tiến vào trước một vạn chính là thiên kiêu, nếu bước vào một ngàn đã hoàn toàn khác biệt, đó chính là thiên kiêu của tất cả các đường.
Về phần tiến vào top năm trăm không còn là thiên kiêu của một đường, mà là thiên kiêu của một vực. Mà những người tiến vào top một trăm, mỗi người chính là cự phách được Tinh Không Đạo Cực Tông tán thành!
- Ta cũng có thể!
Nghe người bên cạnh xôn xao không dứt, ý quyết đoán trong mắt Bạch Tiểu Thuần càng đậm. Lúc trước bị đám người Hàng Ma Đường kích thích, bản thân bảng này lại hấp dẫn người ta chú ý, dưới không khí ấy đã làm Bạch Tiểu Thuần hưng phấn. Hắn có cảm giác giống như lúc mình xông Thảo Mộc Bia khi còn là Ngưng Khí cảnh.
Thân ảnh của hắn tiến thẳng vào trong khe hở. Trong chớp mắt khi bước vào bên tai có tiếng nổ vang, trước mắt hắn là một bông hoa nhưng tất cả lại mơ hồ nhìn không rõ, ngay cả thiên địa cũng nghịch chuyển.
Lực kéo và lực truyền tống không ngừng giao thoa với nhau hình thành uy áp kinh thiên động địa, chúng hóa thành một bàn tay kéo Bạch Tiểu Thuần vào thế giới này, lúc hắn nhìn rõ đã là một thế giới khác.
Oanh, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, sắc mặt tái nhợt. Đây là một lần truyền tống rất mạnh, loại cảm giác này vượt qua tất cả các lần truyền tống trước đó hắn từng trải qua, nếu không phải tu vi cường đại thì hắn đã lảo đảo.
Trên thực tế đúng là như vậy, tất cả những người xông bảng mỗi lần truyền tống đều có loại cảm giác này. Nếu không thể thừa nhận sẽ thoát lực ngã xuống, ngay cả thí luyện cũng chấm dứt.
Hiện tại thế giới trước mắt đã rõ ràng, sóng nhiệt thổi vào mặt, thậm chí không rõ có phải là ảo giác hay không. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nghe được đầu của mình cháy khét, sắc mặt hắn biến hóa lui ra sau vài bước. Lúc nhìn về phía bốn phía đã nhìn thấy khu vực mình đang đứng là một vách núi màu đỏ.
Nhìn khắp khung cảnh phía dưới vách núi chính là biển dung nham cuồn cuộn không giới hạn, những nơi nhìn thấy chỉ có dung nham mà thôi. Dung nham nóng cháy quay cuồng và va chạm vào nhau, lúc va chạm còn sinh ra tiếng nổ và bọt khí bắn tung tóe.
Ở đây có vô số hung thú không ngừng nhảy ra khỏi vách núi, có những con rơi vào trong dung nham không ngừng kêu thảm thiết.
Trong đó không ít bị dung nham ăn mòn toàn thân, huyết nhục mơ hồ, xương cốt cũng bị thiêu đốt. Có những con không chạy được bao xa đã bị thiêu đốt thành tro bụi.
Nhưng còn có một ít hung thú bản thân không tầm thường, nó không ngừng giãy dụa và gào thét, không ngừng bay nhanh về phương xa. Hắn còn nhìn thấy trên đại dương bao la có một khu vực như gương mặt, thỉnh thoảng lại có hung thú lao ra, nhìn chúng có khí thế vạn thú lao nhanh vô cùng đáng sợ.
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu hắn không ngừng xuất hiện tư liệu về Tinh Không Đạo Cực bảng.
- Tinh Không Đạo Cực bảng căn cứ vào màu sắc khác nhau mà chia làm bảy tầng thí luyện, màu đỏ... Chỉ là thí luyện thấp nhất, cũng là một tầng đơn giản nhất, nhưng chỉ cần hoàn thành ba tầng khoảng cách sẽ có thể bay lên ngôi sao.
- Tới tận bây giờ căn cứ khoảng cách mà người đi bao lâu, chỉ cần đi tới cuối cùng sẽ tới được tầng tiếp theo. Nhưng trong thí luyện màu đỏ này có vô số người không thể đi tới cuối cùng...
Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi. Hắn nhìn hung thú không ngừng lao xuống, nhìn những hình ảnh tử vong tùy thời xuất hiện trước mặt, bên tai còn nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết càng làm hắn ấn tượng sâu sắc về Tinh Không Đạo Cực bảng.
- Bảng này... Khó trách làm cho mọi người điên cuồng như thế, loại thủ bút to lớn này thật sự chưa từng thấy ai làm ra được.
- Mà phương pháp vượt qua thí luyện này chính là mượn nhờ những con hung thú này vượt biển!
Bạch Tiểu Thuần sờ sờ túi trữ vật, hắn xuất ra một cái ngọc bội bảy màu. Hắn tốn không ít điểm cống hiến để mua ngọc bội này, chuyên môn sử dụng truyền tống trong Tinh Không Đạo Cực bảng.
Một khi bóp nát người thí luyện sẽ bị truyền tống ra khỏi thí luyện trong nháy mắt, đồng thời đảm bảo an toàn tránh việc người tham gia thí luyện bị chết.
Tuy là như thế nhưng hàng năm vẫn có không ít người vì không kịp bóp nát ngọc bội nên chết trong thí luyện.
Bạch Tiểu Thuần chậm rãi đi tới vách núi. Hắn đã phát giác nơi đây cấm phi hành, vì vậy cúi đầu nhìn biển dung nham nóng chảy bên dưới, nhìn vô số hung thú lao xuống biển lửa. Ánh mắt của hắn chớp động, bỗng nhiên thân ảnh của hắn hơi động, hắn nhảy thẳng vào biển dung nham phía dưới, lúc này có một con hỏa mãng lao ra.
Hỏa mãng này đang giãy dụa tiến về phía trước, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần đáp xuống. Hỏa mãng uốn éo toàn thân ý đồ giãy dụa, Bạch Tiểu Thuần đạp mạnh chân phải một cái, lập tức hỏa mãng chấn động và cảm nhận được uy hiếp, nó không dám giãy dụa chỉ có thể tiến lên phía trước.
Hình như... Đối với hung thú ở nơi này mà nói, chỉ cần có thể còn sống đạt tới điểm cuối cùng nơi này là có thể tự do.
Nói nơi này là thí luyện màu đỏ, không bằng nói nơi đây chính là khu giam giữ hung thú.