Sa mạc Tháp Mã rộng lớn mênh mông với những cồn cát cao ngất, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, ban ngày giục ngựa, mồ hôi ướt áo, ban đêm nghỉ ngơi, cuộn thảm mà ngủ.
Trăng từ từ mọc lên ở phía tây, chiếu một vùng sa mạc mờ mịt, năm con ngựa mệt mỏi sau một ngày chạy dài, cúi đầu quất đuôi, gặm những bụi cỏ khô héo bốn phía quanh lòng sông khô cạn. Bão cát mấy ngày liền, phía sau cồn cát, một đống bụi cây khô thắp ngọn lửa chiếu sáng đại mạc đêm tối, Nguyên Tu và Ngụy Trác Chi khoác thảm lông dê ngồi dựa vào cồn cát, trong tay cầm bánh nướng. Nguyệt Sát và thân binh của Nguyên Tu là Mạnh Tam cùng nhau đi thu thập cành khô đốt lửa, Mộ Thanh một mình ngồi xổm ở phía xa gảy cát vàng, không biết đang đùa nghịch cái gì.
“Làm gì đấy! Lại đây sưởi ấm!” Nguyên Tu nhìn Mộ Thanh hô lớn.
Mộ Thanh không lên tiếng, vẫn ngồi đùa nghịch cát vàng ở dưới cồn cát.
Ngụy Trác Chi liếc mắt nhìn Nguyên Tu một cái, lộ ra vẻ mặt kính nể, bão cát đang thổi mạnh, há miệng là có thể ngậm được cả mồm đầy cát, lúc này giả bộ câm điếc mới sáng suốt, mở lớn miệng gọi người ta như thế thật sự khiến hắn cảm thấy kính phục.
“Chu Nhị Đản!” Nguyên Tu lại hô một tiếng, thấy Mộ Thanh vẫn không để ý, đột nhiên đứng dậy bước về phía nàng.
Ngụy Trác Chi đưa mắt nhìn theo, thấy Nguyên Tu bước nhanh về phía Mộ Thanh, người còn chưa tới đã mở miệng hỏi: “Làm cái gì đấy? Tiểu tử ngươi lại quái gở sao?”
“Khụ!” Ngụy công tử dọc đường đi cố nén không nói lời nào đột nhiên không nhịn nổi mà ho khan, ăn cả một miệng đầy cát.
Quái gở? Nàng quái gở là còn tốt! Ít ra vẫn đáng yêu hơn khi nàng độc miệng.
Mộ Thanh không trả lời, cúi đầu tiếp tục bận rộn.
Lúc này, Nguyên Tu đã đi đến phía sau nàng, ánh mắt rơi xuống bãi cát trước mặt nàng, hơi giật mình.
Ánh trăng lành lạnh, cát vàng như tuyết, một bộ xương khô lẳng lặng nằm bên trên, đã khai quật được một nửa, đầu lâu vẫn còn chôn bên trong cát, nằm dưới ánh trăng, hốc mắt trống rỗng và miệng há lớn đều nhét đầy cát vàng.
“Đào lên để làm gì?” Nguyên Tu nhăn mày, ý cười thu lại, đại mạc chôn cất rất nhiều vong hồn của tướng sĩ Tây Bắc, những hài cốt này với hắn mà nói có quá nhiều ký ức không thể phai nhạt.
“Nghiên cứu.” Mộ Thanh vẫn chưa ngẩng đầu lên trả lời. Mấy năm nay nàng làm việc trong nghĩa trang của huyện Cổ Thủy, thi cốt nhìn thấy đều là người Đại Hưng, hiếm khi được ra ngoài, có thể tìm hiểu thêm về xương cốt của những người khác.
Lúc này không có Mông Cổ, địa phận của Caucasus lại lớn như vậy, không thể đem người chia thành tộc người Mongolia, tộc người Caucasus và tộc Negro được, nhưng theo màu da mà nói, người Đại Hưng vẫn thuộc người da vàng, mà màu da của Ngũ Hồ trên thảo nguyên lại có màu trắng nhợt nhạt, xương cốt cũng có sự khác biệt.
“Có gì để nghiên cứu?” Nguyên Tu liếc nhìn bộ xương kia, không thấy có chỗ nào đáng xem.
“Có!” Mộ Thanh đáp ngắn gọn, sau đó cúi đầu chăm chú xử lý bộ xương kia, nàng bẻ vài ngọn cỏ khô coi như bàn chải, cẩn thận quét sạch cát trên xương, giống như quét sạch tro bụi trên bảo vật, cẩn thận nhẹ nhàng như bảo bối.
Động tác của nàng rất chậm, Nguyên Tu ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nếu không giúp đỡ thì có lẽ đến sáng mai tiểu tử này cũng không làm xong, cho nên đi bên cạnh nhổ một ít cỏ khô, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Thanh.
“Đừng chạm vào!” Còn chưa có đụng tới, đã nghe thấy Mộ Thanh lên tiếng ngăn cản, “Bộ xương này có vài bộ phận lộ ra khỏi cát, phong hoá đã lâu, rất dễ vỡ.”
Mộ Thanh nói rất nghiêm túc, giống như với nàng không thứ gì giá trị bằng bộ xương khô này.
Nguyên Tu giận cũng không được mà cười cũng không xong, ném cỏ khô trong tay sang một bên, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. Tiểu tử này được phong tướng trong quân thật đáng tiếc, đáng lẽ hắn nên làm việc ở Đề Hình ty trong triều mới đúng! Ở giữa đại mạc, cả ngày cưỡi trên lưng ngựa xóc nảy mệt mỏi, khó khăn lắm mới đến khi mặt trời lặn để nghỉ ngơi, hắn còn có hứng thú đào bới xương cốt, ngỗ tác trong Đề Hình ty của triều đình cũng không thấy làm việc chăm chỉ như vậy!
Hắn lấy ra túi nước cởi xuống từ bên hông, ngửa đầu uống sảng khoái một ngụm.
Trăng tròn treo cao, cồn cát như tuyết, một người đưa lưng về phía trăng khoanh chân ngồi, một người khom lưng ở bên cạnh, một bộ xương cốt nửa che nửa lộ dưới cát vàng, gió tây từ từ thổi.
Xa xa, Nguyệt Sát đem cành cây khô nhặt được bỏ vào trong đống lửa, quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Thanh và Nguyên Tu một cái, đứng dậy muốn đi đến gọi người.
“Này!” Mạnh Tam vội vàng giữ hắn lại, “Ngươi làm gì thế?”
“Bánh nướng xong rồi.” Nguyệt Sát liếc mắt nhìn bàn tay Mạnh Tam đang nắm chặt ống tay áo mình, cố nén xúc động muốn chặt đứt nó.
“Nướng xong rồi thì đặt sang một bên, không thấy Đại tướng quân và Chu tướng quân đang bận sao?”
“Bận?” Nguyệt Sát lạnh lùng liếc mắt nhìn bên kia, một người ngồi nhàn nhã uống nước, một người đang đào cát, bận cái gì? Hắn thấy bọn họ rất nhàn rỗi!
“Khụ!” Mạnh Tam cũng thấy lý do này quá gượng ép, xấu hổ ho khan một tiếng, nhưng vẫn kéo ống tay áo Nguyệt Sát không buông, “Ôi, dù sao thì ngươi đừng qua đó là được.”
“Ta lại muốn biết, vì sao không thể qua?” Ngụy Trác Chi thổi đi vài hạt cát bám trên bánh, đôi mắt phượng dài nhỏ híp lại mang theo ý cười sâu xa, có tin tức thú vị để thám thính, hắn cũng chẳng ngại vài hạt cát bay vào miệng.
Nguyệt Sát cũng nhìn về phía Mạnh Tam, Mạnh Tam bị hai người nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, sao hắn dám nói Đại tướng quân thích nam phong, lại nhìn trúng Anh Duệ tướng quân được? Đêm đó, từ khi bắt gặp cảnh tượng của hai người trong đình, hắn đã cảm nhận được trên vai có một sứ mệnh đặc thù! Là thân binh duy nhất biết Đại tướng quân thích nam phong, bảo vệ bí mật của chủ tử là chức trách, lúc cần thiết giật dây, canh chừng cũng là chức trách.
Công Tử Ngụy mới vào trong quân, không phải tâm phúc của Đại tướng quân, việc này không thể tiết lộ trước mặt hắn, nhưng thân binh của Anh Duệ tướng quân...
Mạnh Tam liếc mắt nhìn Nguyệt Sát, có chút rối rắm. Trưởng thân binh của Anh Duệ tướng quân có nên biết việc này hay không? Để tránh sau này hắn phá hỏng chuyện tốt của bọn họ!
Nguyệt Sát không kiên nhẫn chờ hắn quyết định, xoay người đi về phía Nguyên Tu và Mộ Thanh.
“Này này này!” Mạnh Tam nóng nảy, gắng gượng kéo tay áo Nguyệt Sát.
Trong ánh trăng chợt có ánh sáng lạnh lóe lên, ống tay áo theo gió đong đưa, Nguyệt Sát thu đao, một đoạn tay áo bị cắt đứt, đầu cũng không quay lại lạnh lùng bước đi.
Sắc mặt Mạnh Tam xanh mét, nâng tay nhìn mấy ngón tay của mình, nếu vừa rồi hắn không thu tay lại nhanh, một đao kia chắc chắn đã cắt sạch mấy đầu ngón tay của hắn! Hắn là thân binh của Đại tướng quân, quả thật đầu gặp phải một kẻ không biết khách khí như thế, cũng bắt đầu tức giận, “Hừ! Chưa gặp thân binh nào không hiểu chuyện như ngươi! Hôm nay gia quyết không cho ngươi đi qua, muốn động thủ phải không?”
Hắn ở phía sau xắn ống tay áo, Nguyệt Sát quay đầu, trong mắt lộ ra sát khí.
Mạnh Tam tỏ vẻ xem thường, “Ngươi còn là trưởng thân binh nữa, ngay cả chuyện của tướng quân nhà mình cũng không biết. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thân binh phải làm như thế nào!”
Nguyệt Sát nhìn hắn, hỏi: “Ta không biết chuyện gì?”
Mạnh Tam nhếch miệng cười nói: “Ha ha, muốn biết sao? Vừa rồi định cắt tay ta, bây giờ lại muốn ta nói cho ngươi biết? Đừng mơ! Thắng được ta rồi nói sau!”
“Thắng ngươi cái rắm!” Xa xa một cái túi nước bay lại đây, Mạnh Tam vội nhảy sang một bên tránh né, nhưng vẫn không thoát được bị đập trúng đầu, giương mắt thấy Nguyên Tu sải bước đi tới, tức giận cười mắng, “Tiểu tử ngươi cả ngày nghĩ lung tung cái gì!”
“Đại tướng quân!” Mạnh Tam xoa đầu, vẻ mặt ủy khuất.
Mộ Thanh ôm một cái đầu lâu đi tới, sắc mặt lạnh lùng, nhìn Mạnh Tam đầy ủy khuất đứng ở một bên, lãnh đạm nói: “Đại tướng quân nhà ngươi chỉ cho ta nhìn đùi của hắn mà thôi.”
“Phụt!” Ngụy Trác Chi đang cắn một miếng bánh lập tức phun hết ra ngoài, nhìn về phía Nguyên Tu.
Sắc mặt Nguyệt Sát đột nhiên phát lạnh, băng sương dưới đáy mắt như kết thành đao, đâm thẳng về phía Nguyên Tu.
Nguyên Tu xấu hổ ho khan, vốn hắn cũng không cảm thấy có gì cả, trong quân đều là hán tử, từ trước đến giờ hắn luôn thoải mái như thế, nhưng không hiểu sao bị nàng nói như vậy, hắn lại cảm thấy hành động đêm đó của mình hình như có hơi đường đột?
Mạnh Tam cười hắc hắc, “Nhưng ngài cũng không chỉ nhìn đùi Đại tướng quân nhà ta.”
Nguyệt Sát quay đầu, nhìn thẳng Mộ Thanh.
Mộ Thanh thản nhiên nhìn Mạnh Tam, “Ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều thi thể của nam nhân, đều trần truồng, mà lúc đó Đại tướng quân nhà ngươi còn mặc tiết khố.”
Dứt lời, nàng ôm đầu lâu đi đến ngồi bên cạnh đống lửa, để lại ba nam nhân ở phía sau cứng đờ.
Hai hàng lông mày của Nguyên Tu không hiểu sao giật liên hồi, Mạnh Tam há to miệng ăn cát, Nguyệt Sát sửng sốt một lát, sau đó mới thả lỏng một chút.
Ngụy Trác Chi không nhịn được, bật cười thành tiếng, thông cảm nhìn về phía Nguyên Tu và Mạnh Tam, hắn đã nói rồi, nàng quái gở vẫn tốt hơn nói lời ác độc.
Tối đó, không khí lúc ăn cơm vô cùng xấu hổ, Mộ Thanh lại giống như không cảm giác được, nàng khoanh chân ngồi, bên cạnh trải một chiếc thảm lông dê, bên trên đặt đầu lâu. Một tay nàng cầm bánh nướng, vừa ăn vừa quan sát cái đầu lâu kia, thỉnh thoảng còn đưa tay vuốt xương gò má và xương cằm, ánh mắt chuyên chú, sắc mặt lãnh đạm, nhưng động tác lại khiến người ta có cảm giác quỷ dị rằng nàng đang đùa giỡn với xương người chết.
“Có gì khác biệt sao?” Không khí rất xấu hổ, Nguyên Tu đành phải mở miệng để phá vỡ.
“Xương gò má không cao, xương trước miệng mũi lại nhô lên, không cùng chủng loại với chúng ta.” Mộ Thanh nói.
“Có tác dụng gì?”
“Khi phát hiện được bộ xương này, nó đã bị bạch cốt hóa, muốn xác thực thân phận của người chết, đầu tiên phải xác định được chủng loại người. Người Đại Hưng và người Hồ không thuộc cùng chủng loại, đầu lâu và xương gò má của người Đại Hưng cao, khuôn mặt hơi dẹp, người Hồ thì ngược lại. Giống như bộ xương này phát hiện trên đại mạc, nếu muốn tra xem hắn là ai, đầu tiên phải thông qua hình dạng xương cốt của hắn để xác định xem hắn là người Đại Hưng hay là người Hồ. Còn nữa, nếu như thi cốt không được đầy đủ, chủng loại bất đồng, phương pháp tính toán chiều cao cũng không giống, người Hồ so với người Đại Hưng cao lớn hơn nhiều, nếu dựa theo phương thức tính chiều cao của người Hồ để tính chiều cao của người Đại Hưng sẽ sai lệch rất nhiều, áp dụng trong trong trường hợp quan phủ điều tra người, sẽ đi sai đường.” Một tay Mộ Thanh cầm xương sọ nâng lên, nương theo ánh lửa nhìn kỹ.
Thật ra, cùng một chủng loại người, nhưng người cổ đại so với người hiện đại, người phương nam so với người phương bắc, cấu tạo thân thể vẫn có chút khác biệt, cho nên khi theo cha đến nghĩa trang, nàng cũng không dám tùy ý sử dụng công thức ở kiếp trước để tính toán chiều cao của người, phương pháp tính toán chiều cao hiện tại đều do mười hai năm tích lũy kinh nghiệm tổng kết ra được.
“Đáng tiếc, không biết bộ hài cốt này là bộ tộc nào của người Hồ. Tướng mạo của năm tộc người Hồ cũng có chút khác nhau, Địch Nhân hơi trắng, Lặc Đan đen hơn một chút, khác biệt nhất định không phải chỉ ở màu da, nếu có thêm thi cốt để nghiên cứu thì tốt rồi.”
Nguyên Tu và Ngụy Trác Chi nghe Mộ Thanh nói thế, lộ vẻ suy tư, ngỗ tác được coi là lại dịch của triều đình từ thời Nhân Tông còn tại vị, đến nay mặc dù đã hơn hai trăm năm, nhưng vẫn theo cũ luật không được coi trọng. Có điều những lời Mộ Thanh nói rất có lý, nếu có vụ án xảy ra, quan phủ muốn điều tra lai lịch của người chết, người có chiều cao năm thước và năm thước năm tấc khác nhau rất nhiều, nếu ngỗ tác khám nghiệm tử có chút sai lệch, phương hướng tra án của quan phủ cũng sai lệch sẽ dẫn đến sai lầm rất lớn, từ điểm đó mà nói, vai trò của ngỗ tác trong một vụ án rất quan trọng.
Ngỗ tác ở Đại Hưng giống như nàng sợ rằng chẳng có mấy người, như vậy trước kia quan phủ tra án, đã có bao nhiêu vụ án oan đây?
Luật cũ trong triều, nên sửa lại.
“Tiểu tử ngươi thật sự không nên đến Tây Bắc tòng quân, nên đến Đề Hình ty trong triều thì hữu ích hơn.” Nguyên Tu thở dài.
Mộ Thanh im lặng không nói, nếu như cha còn sống, có lẽ cả cuộc đời này nàng sẽ thật sự làm một nữ ngỗ tác ở huyện Cổ Thủy.
Không khí lại trở nên trầm mặc, năm người vây quanh đống lửa ăn bánh nướng, Mạnh Tam dạy Mộ Thanh, Nguyệt Sát và Ngụy Trác Chi nói một số câu nói phổ thông của Lặc Đan, Nguyên Tu ở Tây Bắc mười năm, tiếng nói của Ngũ Hồ hắn có thể nghe hiểu, ngôn ngữ của Địch Nhân và Lặc Đan cũng có sự khác biệt, hắn cũng ở bên cạnh dạy ba người một số câu nói thường ngày. Đến nửa đêm, Mạnh Tam và Nguyệt Sát thay phiên gác đêm, những người còn lại cuốn thảm ngủ.
Ngày tiếp theo lại vội vàng xuất phát, đến chạng vạng ngày thứ ba, năm người dừng lại ở bên ngoài cồn cát cách hồ Tang Trác Thần khoảng năm mươi dặm, chờ đợi màn đêm buông xuống.
Từ cồn cát này đi về phía trước, đã có thể thấy cỏ xanh thưa thớt, ốc đảo của sa mạc Tháp Mã chỉ cách nơi này khoảng năm mươi dặm, qua núi Tang Trác Thần, đó là hồ Tang Trác Thần, sau đó là thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc. Bọn họ không dám đến quá gần, vì muốn tránh mật thám của người Hồ phát hiện, đành phải dừng lại cách nơi đó năm mươi dặm, chờ đêm xuống mới lại xuất phát.
Ba ngày này, Nguyên Tu vẫn duy trì liên lạc với mật thám cài vào Lặc Đan, sau khi Hô Diên Hạo đến Lặc Đan, đã nhiều ngày vẫn chưa có hành động gì. Hơn một tháng trước Lặc Đan Vương bị Nguyên Tu chặt mất cánh tay phải, thương thế nghiêm trọng, mấy ngày nay vẫn đang dưỡng thương, Lặc Đan Vương năm nay hơn bốn mươi tuổi, dưới gối có năm người con trai, Đại vương tử là Đột Đáp bảy năm trước bị Nguyên Tu giết chết, ba vạn kỵ binh chết dưới gót ngựa của tám ngàn kỵ binh. Trận chiến ấy, Lặc Đan tổn thất nặng, mấy năm nay vẫn phải nhẫn nhịn Địch Nhân, hiện tại Địch Vương bệnh nặng, bốn người con trai tranh giành vị, là lúc Địch Nhân loạn nhất, Hô Diên Hạo lại nguyện ý dẫn quân tiến đánh Địch Nhân, điều này đối với Lặc Đan mà nói là cơ hội ngàn năm có một, cho nên Lặc Đan Vương đã quyết định phái Nhị vương tử Thổ Ha và đệ nhất dũng sĩ của Lặc Đan là Ô Đạt đi theo Hô Diên Hạo tập kích Địch Nhân.
Chỉ là bọn họ vẫn đang chờ đợi thời cơ, chờ bệnh tình của Địch Vương trở nên nguy kịch, bốn vị vương tử của Địch Nhân dấy binh tranh đoạt lẫn nhau.
Cái gọi là thời cơ này, Nguyên Tu cũng không biết khi nào mới xảy đến, ba ngày nay bọn họ vội vã lên đường như thế là vì không muốn đến trễ. Thời gian của Địch Vương không còn nhiều, bốn người con trai của hắn ngày ngày ở trong trướng ầm ỹ tranh đoạt lẫn nhau, cho dù hắn không ốm chết có lẽ cũng sẽ bị tức chết.
Năm người ở sau cồn cát chậm rãi chờ đợi, chờ mật thám truyền tin đến, ở trên đường bọn họ đã bổ sung nước, lương khô ăn hết rồi thì phải đi đến trong lùm cây tìm bắt rắn, việc này Mộ Thanh nhất quyết không tham dự, nàng chỉ lo khai quật xương trắng dưới cát vàng, những người khác đều nóng lòng chờ đợi, nàng lại hận thời gian không thể dài thêm chút.
Nhưng thời gian chờ đợi thật ra cũng không dài, chỉ có bốn ngày.
Đến chạng vạng ngày thứ tư, Nguyên Tu nhận được hai bức mật thư, đêm hôm qua Địch Vương đã qua đời, vương hậu giữ kín không chịu phát tang, âm thầm điều động quân đội, trợ giúp Tứ vương tử đoạt vị. Không ngờ lại bị Thần Vu [thầy mo] đi theo Đại vương tử từ lâu tố giác, Đại vương tử dẫn theo dũng sĩ dưới trướng đổ vào Vương trướng, Tứ vương tử dẫn quân tới cứu, hai bên binh đao gặp mặt, chém giết một đêm, đến rạng sáng nay thì quân của Tứ vương tử chiếm ưu thế, Nhị vương tử và Tam vương tử xem cuộc vui một đêm đến làm ngư ông đắc lợi, đem tàn binh của Đại vương tử và quân của Tứ vương tử bao vây lại, nhưng không ai dám động thủ trước, sợ mình ra tay trước sẽ để kẻ sau chiếm lợi thế.
Sự tình đến tai Lặc Đan, Lặc Đan Vương quyết định tối nay hành động, ra lệnh cho Nhị vương tử Thổ Ha và đệ nhất dũng sĩ Ô Đạt dẫn năm vạn kỵ binh Lặc Đan, đến tiếp ứng hai vạn quân của Hô Diên Hạo, nội ứng ngoại hợp, để Địch Nhân không kịp trở tay!
Nguyên Tu cất mật thư đi, đợi sắc trời tối hẳn, năm người lên ngựa đi về phía núi Tang Trác Thần. Nam người vội vã cưỡi ngựa hơn năm mươi dặm đường, khi tới chân núi, nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên thảo nguyên ở bên kia, chấn động rầm rầm. Năm người mặc binh phục của Lặc Đan kỵ, cưỡi ngựa hồ, mang mặt nạ của người Hồ, ở trên núi chờ đợi hồi lâu, khi nghe tiếng vó ngựa dần dần đi qua, mới nhanh chóng xuống núi, chà trộn vào phía sau đại quân Lặc Đan, nhằm thẳng đến bộ tộc Địch Nhân.