“Có gì không dám?” Mộ Thanh cũng hừ một tiếng, nàng tòng quân chính là muốn gây dựng tiền đồ, những chuyện càng nguy hiểm quân công lập được càng lớn, trận chiến này sớm ngày thắng lợi, nàng cũng có thể sớm ngày trở về kinh thành, sớm ngày truy tìm ra thủ phạm giết cha.
“Tốt lắm!” Nguyên Tu cười một tiếng, nâng tay muốn vỗ bả vai Mộ Thanh.
Mộ Thanh lại nhanh nhẹn lui về phía sau, tay Nguyên Tu hụt hẫng rơi vào khoảng không, hắn ngẩn ra, thấy sắc mặt của thiếu niên vẫn lãnh đạm, con ngươi như đao, “Thói quen này của Đại tướng quân phải sửa.”
Nguyên Tu sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, tiểu tử này đang nói thói quen vỗ vai người khác của hắn sao? Ánh mắt Nguyên Tu lập tức có chút kỳ lạ, thói quen này có vấn đề gì? Rất nhiều người ở trong quân đều có thói quen này! Khi hắn cao hứng vỗ vai đám thủ hạ dưới trướng, thấy bọn họ rất vui mừng, vì sao tiểu tử này lại khó chịu như vậy?
“Mạt tướng quái gở!” Mộ Thanh lại lấy lý do này ra chống chế.
Nguyên Tu bị nàng làm cho tức giận nhưng lại chỉ có thể nở nụ cười, “Thôi đi! Khó chịu cứ việc nói thẳng, lần sau không vỗ ngươi nữa là được!”
“Đúng là khó chịu.” Mộ Thanh quả nhiên nói thẳng.
Lúc này ngay cả tức giận Nguyên Tu cũng không còn sức, lắc đầu lẩm bẩm một tiếng, “Thật là, chẳng khác gì con sâu lông, vỗ một chút còn bị rát tay!”
Mộ Thanh cúi đầu không nói gì, ngược lại Nguyên Tu cũng không để ý nhiều, nàng còn đang tính toán, nếu như hắn hỏi vì sao, nàng sẽ đem lý luận về không gian tư mật giữa người với người ra, dù sao cũng phải thuyết phục hắn sửa lại tật xấu này, nếu không lần nào đó trực tiếp vỗ vào ngực nàng, lúc đó thật sự không ổn.
“Đại tướng quân dự định mang những ai theo?” Mộ Thanh hỏi.
“Ngươi là người đầu tiên, người tiếp theo quan truyền lệnh mới tới trong quân, thiếu chủ Ngụy gia ở Giang Nam, Ngụy Trác Chi.” Nguyên Tu nói.
Ngụy Trác Chi?
Con ngươi Mộ Thanh khẽ nhúc nhích, Nguyên Tu nhìn thấy biểu hiện của nàng, lên tiếng hỏi: “Quen biết sao?”
“Công tử Ngụy có ai không biết chứ? Nghe nói khinh công số một số hai, thuật dịch dung quỷ thần khó phân biệt. Trên đường hành quân, đều do hắn truyền lệnh, có gặp qua vài lần.”
Nguyên Tu gật đầu nói: “Đúng là người này. Khinh công của hắn rất hữu ích trên đại mạc, ta sẽ mang theo một người biết nói tiếng Lặc Đan, ngươi chọn mang theo một người thân thủ tốt, đến lúc đó có thể bảo vệ ngươi. Nếu không có ai phù hợp, ta sẽ giúp ngươi chọn.”
Mộ Thanh nói: “Người của ta không biết nói tiếng Lặc Đan, ta cũng không biết.”
Nguyên Tu đã dám mang năm người xâm nhập doanh trại địch, chắc chắn ở sau sẽ có đại quân viện trợ, nhưng trước đó, thân phận của năm người bọn họ phải cam đoan không bị bại lộ. Không biết nói tiếng người Hồ, rất khó để qua mặt.
“Ta biết, trên đường sẽ dạy ngươi. Lần này này chúng ta thâm nhập vào nơi ở của địch, không phải làm mật thám, mà là thừa dịp Hô Diên Hạo phát động chiến tranh đánh Địch Nhân, chúng ta sẽ trà trộn vào trong quân Lặc Đan, giúp hắn một tay!” Nguyên Tu cười nói.
Mộ Thanh nhẹ nhàng nhíu mày, dựa theo tính tình tàn bạo của Hô Diên Hạo, nếu như hắn như mượn lực lượng quân đội Lặc Đan dấy binh, Địch Vương, Vương hậu, Tứ vương tử của Địch Nhân và những người đã từng làm nhục hắn, hắn sẽ không tha cho bất luận kẻ nào! Dựa vào dã tâm thâu tóm toàn bộ Địch Nhân của Lặc Đan Vương, khi Hô Diên Hạo thành công cũng là lúc hắn giết Hô Diên Hạo. Hô Diên Hạo không ngốc, hắn biết tâm tư của Lặc Đan Vương, chỉ sợ hắn cũng có ý làm thịt Lặc Đan Vương, có dã tâm nhất thống hai bộ tộc Địch Nhân và Lặc Đan.
Địch Vương, Vương hậu cùng Tứ vương tử vừa chết, cũng là lúc Hô Diên Hạo và Lặc Đan Vương quay ra đánh nhau.
Ý của Nguyên Tu là dẫn bọn họ trà trộn vào trong quân Lặc Đan, giúp Hô Diên Hạo giết Địch Vương, rồi lại giúp Lặc Đan Vương giết Hô Diên Hạo, như vậy khi đại quân Tây Bắc tới kịp, còn thể quay đầu lại giết Lặc Đan Vương.
Hay cho kế sách “giúp hắn một tay”! Nếu như việc thành thành công, hai bộ tộc thiện chiến nhất của Ngũ Hồ là Địch Nhân và Lặc Đan đều đã bị thương nặng, ba bộ tộc Nhung Nhân, Nguyệt Thị, Ô Na còn lại không đủ gây uy hiếp cho Tây Bắc quân, chiến thắng gần như đã nằm trong tầm tay!
“Thế để Việt Từ đi.” Mộ Thanh nói.
Nếu lần này không phải đi làm mật thám, để hắn đi theo là thích hợp nhất. Xâm nhập vào sào huyệt của địch có thể thám tính được không ít tình hình của địch, Nguyệt Sát đi theo, có thể truyền tin cho Bộ Tích Hoan bất cứ lúc nào, chỉ là thân thủ của hắn cũng không thể để lộ quá nhiều.
“Được, ngươi tin hắn là được!” Nguyên Tu sảng khoái đáp ứng.
Lần này chỉ có năm người, không thể mang người vô dụng. Đầu óc Nguyên Tu xoay chuyển nhanh chóng, khinh công của Ngụy Trác Chi rất tốt, tiểu tử biết nói tiếng Lặc Đan kia cũng không thể thiếu, hắn ở Tây Bắc mười năm, tiếng của năm tộc Ngũ Hồ đều có thể nghe hiểu. Người Chu Nhị Đản mang theo chỉ cần bảo vệ an nguy cho hắn là được. Mặc dù có thể cử một người cho hắn, nhưng vẫn không bằng người hắn tự chọn, tiểu tử Việt Từ trong trận chiến ở thôn Thượng Du từng lao ra khỏi vòng vây báo tin, kỹ năng chiến đấu trên ngựa không tệ, có lẽ sẽ hữu ích!
“Năm người bên ngoài kia là?” Thương lượng xong về những người tham gia chuyện lần này, Mộ Thanh mới hỏi.
Bọn họ muốn xâm nhập vào doanh trại địch, chẳng lẽ phải dịch dung thành bộ dáng của năm người này? Năm người này là tù binh trong liên quân Nhung Nhân, Nguyệt Thị và Ô Na, mà bọn họ muốn trà trộn vào trong quân đội Lặc Đan.
“Là mật thám của Lặc Đan trong ba bộ tộc kia.” Nguyên Tu cười nói, “Ngũ Hồ mặc dù kết đồng minh đến xâm phạm quốc thổ ta, nhưng giữa bọn họ đã có mâu thuẫn từ trước, có mật thám xếp vào bộ tộc của đối phương, bọn họ đang được thẩm vấn hỏi một số chuyện. Lát nữa Ngụy Trác Chi sẽ đến đây, ngoại hình của người Hồ và người Đại Hưng chúng ta có chút khác biệt, hắn phải dựa theo dáng dấp của năm người này để chuẩn bị vật liệu dịch dung cho chúng ta.”
Thì ra là thế, thêm một chút hiểu biết về Ngũ Hồ, để tránh có việc phát sinh đột ngột làm lộ thân phận.
“Trong trận chiến vừa rồi cũng thu được không ít ngựa của Hồ Lỗ, lát nữa ngươi đến chuồng ngựa nhìn xem, chọn con ngựa dễ cưỡi một chút, rạng sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!” Nguyên Tu nói.
Mộ Thanh gật đầu, đúng lúc này ở ngoài cửa thư phòng có thân binh đến thông báo, Ngụy Trác Chi tới.
Mộ Thanh và Ngụy Trác Chi đã có một thời gian không gặp, Ngụy công tử vẫn mặc bộ quân phục dành cho tiểu tướng truyền lệnh lần gặp mặt lúc trước, có điều so với khi ở Giang Nam đã bị phơi nắng đen đi một chút, cũng bớt đi vẻ công tử hào hoa, thêm chút anh khí nam nhi.
“Đại tướng quân!” Ngụy Trác Chi ôm quyền cười với Nguyên Tu, khi nhìn thấy Mộ Thanh, ý cười trong đôi mắt dài nhỏ càng sâu thêm mấy phần, “Anh Duệ tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu!”
“Ngụy công tử.” Mộ Thanh gật đầu xem như chào hỏi, sắc mặt lãnh đạm.
Hai người làm bộ như mới quen, Nguyên Tu dẫn Ngụy Trác Chi đi nhìn năm binh lính Lặc Đan kia, Ngụy Trác Chi nói: “Lột da là tốt nhất, không cần lột da mặt, lột da trên người cũng được, chỉ là màu da phải chỉnh sửa một chút.”
Năm tên binh lính Lặc Đan kia nghe không hiểu tiếng Đại Hưng, thấy Ngụy Trác Chi vừa mỉm cười vừa nói, không hề biết vận mệnh thê thảm của mình, Mộ Thanh ở một bên nhíu mày.
Nàng dịch dung, trước khi hành quân ở trong rừng cây bên dòng suối, Bộ Tích Hoan từng đưa cho nàng một chiếc mặt nạ, mặt nạ mỏng như cánh ve, nàng nghe nói thuật dịch dung của Ngụy Trác Chi vô cùng tỉ mỉ, đoán mặt nạ đó do hắn làm ra, chỉ là lúc trước gặp ở núi Thanh Châu vẫn chưa có cơ hội hỏi rõ việc này. Nàng nhớ khi học thuật dịch dung từ một số thợ thủ công trên giang hồ ở huyện Cổ Thủy, nghe những thợ thủ công đó nói, mặt nạ da người là bảo vật ngàn vàng khó có được. Lúc ấy nàng không tin, bởi vì da không có thể bảo tồn được lâu như vậy, thợ thủ công kia cũng không thể giải thích chuyện làm sao để mặt nạ da người bảo tồn lâu được như thế, cho nên nàng vẫn không tin việc này.
Nhưng nghe lời nói của Ngụy Trác Chi, chẳng lẽ thật sự có bí kỹ này sao?
Thế... mặt nạ trên mặt nàng cũng là da người?
Mộ Thanh thật sự muốn lập tức tháo xuống nhìn tỉ mỉ một chút, nhưng vẫn phải nhịn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cảnh tượng —— cung điện bỏ hoang, giếng khô phía sau cây cổ thụ, một khối thi thể đang phân hủy, khuôn mặt bị hủy hoàn toàn...
Một ý niệm từ từ hình thành trong đầu, nàng cụp mắt, thần sắc khó phân biệt.
Bả vai bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái, Mộ Thanh ngẩng đầu, chau mày, ngữ khí vừa lạnh vừa giận, “Đại tướng quân!”
Nguyên Tu sửng sốt, nhìn bàn tay mình cười khổ, “À, thói quen...”
“Sửa!” Một từ khô khốc bò ra từ kẽ răng của Mộ Thanh.
“Khụ!” Nguyên Tu cúi đầu ho khan, có chút xấu hổ.
Ngụy Trác Chi ở một bên nhìn, hai hàng lông mi hơi nhíu lại, mắt phượng dài nhỏ có chút ý vị sâu xa, lại giống như đang xem cuộc vui.
“Ta muốn nói, ngươi có thể trở về Thạch Quan thành trước, gọi Việt Từ theo ngươi đến chuồng ngựa chọn ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của tiểu tử đó không tệ, để hắn giúp ngươi chọn một con ngựa dễ điều khiển chút, ngươi vẫn còn phải tập cưỡi ngựa nhiều, trên đường coi như luyện tập luôn.” Nguyên Tu nói.
Mộ Thanh cũng cảm thấy đúng, nàng cũng không muốn ở chung một chỗ lâu với Ngụy Trác Chi, tránh để người khác nhận ra bọn họ có quen biết, chỉ vì nghe nói chuyện dịch dung mới ở lại. Lúc này nghe Nguyên Tu nói thế lập tức cáo từ ra khỏi thư phòng, đến chuồng ngựa dắt con ngựa ngày ấy cưỡi từ Thạch Quan thành, ra khỏi Gia Lan thành.
*
Mộ Thanh ở phủ Đại tướng quân năm ngày, tin tức nàng được phong tướng hôm đó đã truyền về Thạch Quan thành, vài vị Tướng quân và Quân Hầu trong thành đều muốn đến doanh trại của nàng, tính buổi tối ăn mừng, không ngờ đến chạng vạng, cửa thành Gia Lan bị phong tỏa. Liên tục năm ngày, không có quân lệnh thì không thể ra vào, không ai biết trong thành xảy ra chuyện gì, cho đến tận chiến thắng hôm qua ở quan ngoại, tin tức mới được truyền ra.
Mộ Thanh đến phủ Đại tướng quân lĩnh thánh chỉ, không ngờ lại phá một vụ án lớn, còn tra ra được Hô Diên Hạo đang ở trong thành.
Tướng lĩnh trong Thạch Quan thành đều vô cùng kinh ngạc, năm vạn tân quân Giang Nam lấy làm hãnh diện, một vạn quân dưới trướng Mộ Thanh, nghe nói tướng quân nhà mình được sắc phong ban thưởng, còn phá đại án ở phủ Đại tướng quân, người người đi đường sống lưng thẳng tắp.
Khi Mộ Thanh trở lại doanh trại, bốn người Nguyệt Sát, Hàn Kỳ Sơ, Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải đều ra ngoài nghênh đón, ngoại trừ Nguyệt Sát, trên mặt mỗi người đều tỏ vẻ vui mừng.
“Chúc mừng tướng quân!” Lưu Hắc Tử vui vẻ nói.
“Cuối cùng tướng quân cũng trở lại, cửa doanh trại của chúng ta mấy ngày nay sắp bị đạp đổ rồi, các tướng quân khác còn đang chờ ngài trở về ăn mừng đó! Võ vệ tướng quân nói, tướng quân được ngự phong Trung Lang tướng, doanh trại cũng sẽ được đổi mới, đến nơi rộng lớn!” Thạch Đại Hải ha ha cười nói.
“Thánh chỉ phong Ngũ phẩm Trung Lang tướng đã hiếm thấy, tướng quân còn phải được ban danh hào, quả thực là vinh sủng vô cùng.” Hàn Kỳ Sơ nói, cho dù ai cũng biết đương kim Thánh Thượng ngu ngốc hoang đường, nhưng chung quy thì thụ phong là một chuyện tốt, mặc kệ thánh ý như thế nào, người được lợi cuối cùng vẫn là tướng quân.
Mộ Thanh chỉ gật gật đầu với ba người, rồi quay sang nói với Nguyệt Sát: “Ngươi theo ta đến Gia Lan thành.”
“Không phải tướng quân mới từ Gia Lan thành trở về sao?” Hàn Kỳ Sơ hỏi.
“Ngày mai ta phải theo Đại tướng quân xuất quan, chỉ có thể mang một người, Việt Từ theo ta đến chuồng ngựa chọn ngựa.” Mộ Thanh nói.
Đám người Hàn Kỳ Sơ sửng sốt, vừa muốn hỏi, đã thấy Mộ Thanh đi vào trong phòng.
“Vào nhà rồi nói.”
Ba người Hàn Kỳ Sơ, Lưu Hắc Tử, Thạch Đại Hải cũng là thân binh của Mộ Thanh, đã được nàng chọn đều là người nàng tin tưởng, nàng cảm thấy không có gì phải giấu diếm, cho nên tóm tắt nói lại mọi chuyện.
“Chỉ năm người? Thế sao được?! Rất nguy hiểm!” Ngay cả Lưu Hắc Tử cũng có thể hiểu được việc này nguy hiểm thế nào, khẩn cầu nói: “Tướng quân nói lại với Đại tướng quân, mang thêm vài người nữa đi! Thân binh bên người tướng quân vốn không nhiều lắm, chi bằng chúng ta đều đi theo!”
“Đúng thế! Chúng ta trở thành thân binh vốn là để bảo vệ tướng quân, lúc này tướng quân phải xuất quan, lại chỉ mang một người, như thế sao được?” Thạch Đại Hải cũng vội vàng nói.
“Chỉ sợ không được, kế sách lần này của Đại tướng quân tuy rằng nguy hiểm, nhưng nhiều người đi càng thêm hiểm, lẫn vào quân địch hành động, càng ít người càng dễ dàng!” Sắc mặt Hàn Kỳ Sơ cũng ngưng trọng, nhưng trong lòng hắn hiểu, hiểu chuyện Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải mong muốn không thể thực hiện được. Đại tướng quân chọn người lần này, ngay cả quân y cũng không mang theo, hiển nhiên là không muốn liên lụy người khác, thân thủ của Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải không thể theo được.
“Đúng thế.” Mộ Thanh gật đầu, đứng dậy dẫn theo Nguyệt Sát muốn ra goài.
“Tướng quân!” Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải còn muốn cầu xin thêm, Nguyệt Sát lại xoay người lại liếc mắt nhìn hai người một cái, khiến hai người bọn họ lập tức ngậm miệng.
Mấy ngày nay hắn huấn luyện võ công cho hai người, mới đầu bọn họ không ngờ thân thủ của Nguyệt Sát lại cao cường như thế, chưa đến mấy ngày hình tượng Việt Từ đội trưởng thành trở nên uy nghiêm kính sợ trong mắt bọn họ. Nếu như hai người ngưỡng mộ kính nể với Mộ Thanh, thì đối với Nguyệt Sát lại có chút sợ hãi, khi hắn huấn luyện bọn họ chẳng khác gì Diêm La sát!
“Hai người các ngươi ở trong doanh luyện tập bộ pháp và đao pháp ta đã dạy, mỗi ngày luyện tập một mình ba canh giờ, đấu tập với nhau ba cái canh giờ, luyện cưỡi ngựa hai canh giờ, sau khi ta trở về, nếu như đao pháp và bộ pháp không thông thạo, thuật chiến đấu trên ngựa không thể chống đỡ ta mười chiêu, sau này các ngươi sẽ không cơ hội đi theo bên người tướng quân! Bằng thân thủ lúc này của các ngươi, lên chiến trường chỉ khiến tướng quân thêm bận tâm!” Nguyệt Sát cũng giống như Mộ Thanh, bình thường là người mặt lạnh ít nói, nhưng một khi mở miệng thì không kiêng nể chút nào.
Hai người lập tức cúi đầu, Lưu Hắc Tử cắn cắn môi, sắc mặt có chút đỏ lên, cửa phòng đóng lại, ánh sáng trong phòng lờ mờ, thiếu niên cúi thấp đầu, bả vai lại cứng rắn như đá, sau một lúc lâu sau ngẩng đầu, đáy mắt có thêm vài phần kiên định, “Ở lại thì ở lại! Việt Từ đội trưởng đi theo tướng quân, nếu để cho tướng quân thiếu một sợi tóc, ta và Thạch đại ca nhất định sẽ không tha cho đội trưởng!”
Thạch Đại Hải nghe vậy lập tức vuốt tay áo, “Đúng vậy! Võ công của chúng ta hiện tại không được, nhưng một ngày nào đó sẽ khác! Đội trưởng không muốn bị đánh thì cố gắng bảo hộ tướng quân cho tốt!”
“Hừ!” Nguyệt Sát hừ một tiếng, trong con ngươi lạnh lùng có sát khí ngạo nghễ, “Nếu các ngươi có thể đánh được ta, ta sẽ miễn cưỡng thừa nhận các ngươi.”
Hai người tỏ vẻ giận dữ, hận không thể lập tức tiến lên đánh cho hắn một trận.
Nguyệt Sát lạnh lùng đi theo Mộ Thanh ra khỏi doanh trại, đến chuồng ngựa của Gia Lan thành. Ngựa của Hồ Lỗ cao lớn, hung mãnh, Mộ Thanh chọn hồi lâu mới chọn được một con ngựa có thể cưỡi được, dự định sau khi xuất quan trên đường luyện tập nhiều thêm chút.
Đêm đó, nàng trở về Thạch Quan thành nghỉ tạm, các tướng lĩnh trong thành vốn định đến chúc mừng, nhưng ban đêm trong thành có lệnh giới nghiêm, mọi người đành phải hẹn ngày mai lại đến.
Sáng sớm ngày thứ hai, vài Tướng quân, Quân Hầu, Đô Úy và Mạch trưởng trong Thạch Quan thành cùng nhau đến doanh trại của Mộ Thanh, trong đó có cả lão Hùng và Chương Đồng, một đám người vui vẻ đến gõ cửa, lại được báo lại Mộ Thanh đã ra khỏi thành.
Cát trên quan ải đại mạc bay như tuyết, nắng sớm le lói chiếu xuống, đại mạc mênh mang mờ mịt.
Đột nhiên, có năm con ngựa từ cổng phía tây của Hạp Quan thành lao ra, người trên ngựa giơ roi thúc giục!
Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt của năm người, mũi cao mắt sâu, hai gò má đen hồng, hiển nhiên là người Hồ!
“Lặc Đan muốn tập kích bất ngờ doanh trướng của Địch Nhân nhất định sẽ chọn thời điểm nửa đêm, giữa hai bộ tộc là hồ Tang Trác Thần, hồ này ở chân núi Tang Trác Thần, bèo rất dầy, có thể ẩn thân. Chúng ta phải đuổi tới trước khi Hô Diên Hạo hành động, một đường không được trì hoãn!” Nguyên Tu đón bão cát, giọng nói theo gió truyền lại phía sau.
Thân binh biết nói tiếng Lặc Đan mà Nguyên Tu mang theo chính là binh lính đêm đó chạy đến trong đình báo tin, hắn đi theo Nguyên Tu ba năm, thuật cưỡi ngựa khéo léo, trong năm người, Mộ Thanh là người duy nhất vẫn chưa thông thạo việc cưỡi ngựa, cho nên chỉ mang theo thảm lông, túi nước và lương khô, cũng coi như không có nhiều vướng bận, lương khô chỉ đủ ba ngày, có nghĩa là trong vòng ba ngày bọn họ phải tới được hồ Tang Trác Thần!
Việc này đối với những người khác không có gì, nhưng đối với Mộ Thanh mà nói lại là một thử thách không nhỏ. Nàng giục ngựa nhảy qua cồn cát, giương mắt nhìn đại mạc mờ mịt, cắn răng giơ roi quất xuống!
“Chạy!”