Mộ Thanh nghĩ đến rất nhiều loại cơ quan, nhưng không ngờ sẽ xuất hiện hai con đường.
Hai con đường, hẹp dài u ám, nhất thời không thể nhìn rõ điểm cuối. Trong điện ánh nến trên đèn đồng mờ mịt, lạnh lẽo chiếu xuống đất, hắt chút ánh sáng yếu ớt đến vách hành lang chật hẹp đằng kia.
Một lối đi được lót bạch ngọc, trên vách đá ẩn hiện những hình trạm khắc hoa mỹ, hai bên binh lính, cung nữ, bách quan xếp thành đội ngũ.
Một lối đi khác dùng hài cốt lót đường, tử thi nằm la liệt, đều không mặc quần áo, đã hóa xương trắng lạnh lẽo.
Lối đi chạm ngọc ở bên phía Hô Diên Hạo mà lối đi đầy hài cốt lại ở phía bốn người Mộ Thanh bên này.
Hố cát đã lấp đầy, những chiến mã binh lính vừa nãy còn liều mạng giãy dụa hiện tại đã bị gạch xanh lấp lại, chôn xác dưới địa cung đại mạc, vương thành ngàn năm này. Có lẽ một ngày nào đó, bão cát thổi hết, vương thành sụp đổ, hoặc có người khác tiến vào địa cung, những sinh mệnh bị vùi lấp này mới có khả năng nhìn thấy lại ánh mặt trời.
Mà giờ phút này, những kẻ còn sống, phải lựa chọn.
Không có người đưa ra được lựa chọn, kẻ địch lại ở trước mặt, vẫn nên giết địch trước tiên.
Nguyên Tu có thương tích trong người, Mộ Thanh đi lên phía trước, trong tay nắm đao giải phẫu chỉ thẳng về phía Hô Diên Hạo. Trong núi Thanh Châu mổ bụng treo xác tân binh, trên thảo nguyên Hô Tra dùng cơ quan mũi tên giết hại không biết bao nhiêu đồng đội của nàng, quan tài đặt giữa phủ Đại tướng quân không đầy đủ hài cốt anh hùng, nàng và hắn không có ân oán cá nhân, nhưng ngoại trừ thủ phạm giết cha, hắn là người nàng muốn giết nhất trên đời này.
Mũi đao của nàng chỉ thẳng Hô Diên Hạo, Hô Diên Hạo cũng nhìn nàng, khuôn mặt của nam tử giống như người Địch, con ngươi sâu thăm thẳm, ánh nến chiếu rọi mắt hắn, lạc vào đôi mắt kia, như nhìn thấy ốc đảo giữa sa mạc khô cằn. Chỉ là màu da của nam tử giống như người Lặc Đan, ngăm đen bóng lưỡng, càng khiến khuôn mặt kia cuồng dã sát nhân.
Mộ Thanh biết, ốc đảo kia chẳng qua là ảo ảnh mê hoặc người đi vào rồi bỏ mạng, sói ác đại mạc, giả dối tàn nhẫn, giết chóc thành tính mới là bản chất thực sự của hắn.
Anh tuấn, nhưng biến thái vẫn là biến thái.
“Anh Duệ tướng quân muốn giết bổn vương sao?” Hô Diên Hạo nhìn thanh đao Mộ Thanh nắm trong tay, hỏi. Nam tử từng ở trên thảo nguyên Hô Tra mỉm cười tàn nhẫn nói sớm muộn gì cũng phải lấy mạng nàng, giờ phút này lại nở nụ cười như những người bạn tốt.
“Kéo dài thời gian cũng vô dụng, ngươi ở lại nơi đây, mới có thể đền nợ cho những người này.” Mộ Thanh nhìn thẳng Hô Diên Hạo, đã thấu thủ đoạn của hắn, nhấc chân hất lên một mũi tên dài, nắm chặt trong tay, lao về phía hắn!
Hô Diên Hạo lắc mình dễ dàng tránh thoát, thấy Mộ Thanh tự mình đến bên này, ý cười bên môi càng đậm.
“Đến hỗ trợ!” Mộ Thanh hơi quay lại nói với Nguyệt Sát và Mạnh Tam ở phía sau, “Cẩn thận đừng bị hắn bắt được!”
Mạnh Tam còn hơi sửng sốt, Nguyệt Sát đã lao đến, trong nháy mắt vọt đến bên cạnh Mộ Thanh.
“Chậc!” Hô Diên Hạo vừa né tránh chống đỡ, vừa nhìn Mộ Thanh, vẻ tàn nhẫn trở lại khuôn mặt, ngữ khí tán thưởng: “Ngươi vì sao phải thông minh như thế?”
Con đường phủ kín xương cốt thoạt nhìn sát khí rất mạnh, nhưng con đường lát ngọc trang nghiêm sạch sẽ, lại càng đáng nghi. Cơ quan trong địa cung đa dạng như vậy, rất khó để đoán được dụng ý của chủ nhân lăng mộ, cũng rất khó yên tâm mà lựa chọn bất kỳ con đường nào.
Nàng trí tuệ như thế, hắn thực muốn biết nàng sẽ lựa chọn cái nào, nếu như đi cùng nàng, hắn nhất định sẽ an toàn hơn.
Hắn không thích kẻ muốn giết hắn, nhưng khi tiểu tử này muốn giết hắn, hắn bỗng nhiên rất vui vẻ, từ chuyện trên thảo nguyên Hô Tra, hắn đã muốn tóm lấy tiểu tử kia.
Nhưng vì sao nàng phải thông minh như thế? Ngay cả dụng ý của hắn đều nhìn thấu.
Thân thủ của nàng xảo trá tai quái, nhưng không có nội lực, muốn bắt nàng với hắn mà nói không khó, nhưng đám người kia bảo hộ nàng cũng rất tốt. Thoạt nhìn thân thủ của thân binh bên người Nguyên Tu còn không bằng hộ vệ của nàng, bắt được hai kẻ kia có thể sẽ làm cho nàng phân tâm, nhưng bởi vì nàng đã cảnh báo trước, bọn họ đều vô cùng cẩn trọng.
Sắc mặt Hô Diên Hạo lạnh đi, trong con ngươi nồng đậm sát khí.
Trong điện, bốn người đánh nhau kịch liệt, tình hình chiến đấu căng thẳng, Nguyên Tu khoanh tay nhìn về nơi xa, vốn nhìn chằm chằm Hô Diên Hạo, mắt thấy cảnh phía sau bốn người, sắc mặt đại biến, quát lớn: “Trở về!”
Một tiếng hô ra, Mộ Thanh đã ngửi thấy mùi dầu hỏa, mùi này so với mùi dầu hoả trong khe tường lúc trước nồng nặc hơn nhiều, thừa dịp Nguyệt Sát và Mạnh Tam cuốn lấy Hô Diên Hạo, Mộ Thanh nâng mắt nhìn đến tường điện, con ngươi lạnh đi! Phía trên tường điện, dầu hỏa đang trào ra từ những cơ quan mũi tên lúc nãy, bốn bức tường của đại điện bị ánh nến chiếu lên sáng bóng, ngay cả trên đỉnh trụ điện cũng hiện ra những lỗ lớn, dầu hỏa đang chảy ra từ bên trong trụ điện, ba thước phía dưới đó chính là những bấc đèn!
Không ai lại nguyện ý thiêu đốt lăng tẩm của chính mình, nhưng người thiết kế cơ quan này lại quyết tuyệt như thế, hắn thiết kế một câu hỏi lựa chọn cho những người muốn phá giải cơ quan, cũng dùng việc thiêu rụi đại điện buộc bọn họ phải lựa chọn. Khoảng thời gian vừa rồi có lẽ là thời gian hắn để bọn họ đưa ra quyết định, cũng có lẽ là hắn không tha thứ cho người không làm theo sắp xếp của hắn. Bởi vậy, một khoảng thời gian qua đi, nếu cửa đại điện không mở ra, tòa đại điện này sẽ bị thiêu hủy.
Chủ nhân của tòa lăng tẩm này không biết có phải là Xiêm Lan đại đế hay không, nếu như thật, người này quả nhiên không hổ là một thế hệ đế quân khai quốc.
Có thể phá cơ quan của hắn hẳn là người có tài, hắn nguyện ý cùng bọn họ chơi đùa một phen, nhưng không dễ dàng tha thứ cho kẻ dám ngỗ ngịch lại quy tắc hắn đặt ra, nếu như không làm theo quy củ của hắn, bọn họ sẽ bị thiêu chết ở chỗ này.
Lúc này, Hô Diên Hạo cũng thấy trên tường đối diện chảy xuống dầu hỏa, dầu trên đỉnh trụ điện cũng sắp chạm đến những ngọn đèn, không còn thời gian nữa rồi!
“Trở về!” Nguyên Tu lại kêu, nếu nhất định phải chọn, hắn sẽ lựa chọn con đường đầy xương trắng này.
Mộ Thanh lại không trở về, mũi đao của nàng đâm về phía Hô Diên Hạo, một chiêu đánh lừa sau đó xoay người chạy về phía con đường lát ngọc kia, hô lớn: “Bên này!”
Nguyên Tu sửng sốt, hắn không biết vì sao Mộ Thanh lại chọn con đường kia, nhưng lựa chọn của nàng chưa bao giờ sai, dường như không cần suy nghĩ, hắn đã chạy vội qua con đường kia.
Nguyệt Sát cùng Hô Diên Hạo vẫn đang chiến đấu kịch liệt, Mạnh Tam tìm cơ hội rời khỏi, muốn bảo vệ Nguyên Tu đi đến con đường kia. Đúng lúc hắn xoay người, dưới chân Hô Diên Hạo hất lên một mũi tên, nắm chặt, nâng tay bắn về phía lưng Mộ Thanh! Con ngươi Nguyệt Sát phát lạnh, đao ngắn trong tay bắn về phía mũi tên kia, thả người đuổi theo Mộ Thanh. Hô Diên Hạo cười lạnh, nâng tay túm áo Mạnh Tam, Nguyệt Sát liếc mắt trông thấy, giữa không trung trở lại đánh về phía Hô Diên Hạo!
Không phải hắn muốn cứu Mạnh Tam, tiểu tử đáng ghét này có chết hay không không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu tiểu tử này bị Hô Diên Hạo bắt được, nữ nhân kia nhất định sẽ lấy bản thân mình trao đổi!
Mục tiêu của Hô Diên Hạo là nàng, cứu tiểu tử này chính là cứu nàng!
Gió lạnh gào thét trên đỉnh đầu, Nguyệt Sát chưa đến, nội lực kinh người đã tới, Hô Diên Hạo vừa bắt được cổ áo Mạnh Tam, đã thấy Nguyệt Sát áp sát, đột nhiên buông tay!
Khi buông tay, ý cười bên môi hắn càng sâu, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau, mũi chân bỗng nhiên nhún một cái, phi về hướng Mộ Thanh!
Lúc này, Nguyệt Sát thấy Mạnh Tam thoát hiểm, nội lực trong tay đã thu, thân mình từ giữa không trung hạ xuống, nhưng muộn rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Hô Diên Hạo lướt qua người hắn lao về phía Mộ Thanh, trong lòng lạnh ngắt!
Trúng kế!
Hắn giả vờ bắt Mạnh Tam, để cho hắn nghĩ rằng Hô Diên Hạo muốn dùng Mạnh Tam để áp chế Mộ Thanh, nhưng sự thực là vì muốn thoát khỏi khỏi hắn —— người hắn nhằm thẳng vào là Mộ Thanh!
Hô Diên Hạo quả nhiên giả dối!
Nguyệt Sát giận dữ, rơi xuống đất vội vàng xoay người, nhưng đã muộn, Mộ Thanh đang chạy về phía lối đi, Nguyên Tu cách khá xa, người còn chưa tới, Hô Diên Hạo đã đến gần con đường kia!
“Chu Nhị Đản!” Nguyên Tu cũng vội, không để ý trong người trúng tên, quyền phong như sấm giật, đánh về phía Hô Diên Hạo!
Hô Diên Hạo đã ở trước cửa lối đi, hắn nhìn Mộ Thanh cười, để lộ hàm răng trắng bóng, ngữ khí ôn hoà chào hỏi, giống như tiếp đón đồng bạn, “Bắt được ngươi! Bổn vương đã nói, sớm muộn gì ngươi cũng là của bổn vương, Anh Duệ tướng quân.”
Vừa dứt lời, Mộ Thanh bỗng nhiên đưa tay ra, bắt lấy cổ áo Hô Diên Hạo, túm mạnh hắn về phía sâu trong lối đi!
“Bắt được ngươi, Hô Diên vương tử.” Ánh mắt Mộ Thanh bình tĩnh, đao bạc trong tay trắng sáng, đâm về phía cổ họng Hô Diên Hạo!
Đáy mắt Hô Diên Hạo dâng lên vẻ kinh sợ, hắn đã liệu đến chuyện nàng sẽ ra tay, nhưng hắn cho rằng nàng sẽ ngăn cản không cho hắn bước vào lối đi, không ngờ nàng lại đưa tay kéo hắn vào! Khi nàng hành động, trên tay không có đao, hắn kinh ngạc một cái chớp mắt, đúng là cái chớp mắt kinh ngạc này làm nàng đắc thủ, kéo hắn tiến vào trong.
Nàng chắc chắn sẽ không đồng ý làm bạn với hắn, khi bị nàng kéo vào, trong lòng hắn đã thấy không ổn, nên khi lưỡi đao xẹt qua cổ họng, hắn đã có cảnh giác, cổ hơi ngửa về phía sau, đao kia lướt qua, để lại một vệt máu, Mộ Thanh chậc chậc tiếc nuối, nông quá!
Mùi máu tanh toả ra khắp lối đi nhỏ hẹp, con ngươi Hô Diên Hạo giống như bị nhuộm đỏ, nội lực ngưng tụ trong tay một chưởng đánh về phía ngực Mộ Thanh, Mộ Thanh giữ chặt Hô Diên Hạo vẫn chưa buông, mượn lực đẩy hắn sâu vào trong hành lang, phút chốc buông tay, vọt ra bên ngoài!
Một chốc nàng lui ra ngoài, dầu hỏa trên trụ điện đã chảy tới chỗ những ngọn đèn, ngọn lửa bắt đầu bùng lên, cùng lúc đó, trong điện nghe thấy tiếng cửa đá chậm rãi hạ xuống.
“Mau! Bên kia!” Mộ Thanh chỉ kịp nói một tiếng với Nguyên Tu, Nguyệt Sát và Mạnh Tam vừa đuổi tới, chỉ về phía con đường đầy hài cốt kia.
Ba người đều kinh ngạc, trong lòng mơ hồ hiểu được vừa rồi chỉ hướng bên này là muốn dụ Hô Diên Hạo trúng kế, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, mắt thấy cửa đá bên kia sắp đóng lại, ai cũng không có thời gian hỏi, Nguyệt Sát kéo Mộ Thanh, Nguyên Tu không để ý bị trúng tên kéo Mạnh Tam, hai người vận dụng khinh công bay nhanh về phía cửa kia, khi cánh cửa đá đã kéo xuống một nửa, thành công tiến vào!
Trong con đường bên này, Hô Diên Hạo nhìn cửa đá chậm rãi hạ xuống, hắn có thời gian thoát ra, nhưng hắn không làm như thế. Bởi vì cho dù đi ra ngoài, bốn người Nguyên Tu liên thủ, hắn cũng không có cơ hội tiến cái con đường kia, nếu vào không được lại phải quay lại, cửa đá bên này cũng đã đóng lại, đến lúc đó hắn chỉ có thể chết cháy ở trong đại điện.
Nàng lựa chọn con đường kia, tức là nói, con đường này vô cùng nguy hiểm.
Nam tử nhìn cánh cửa đá chậm rãi khép lại, ánh lửa bên ngoài đã bùng lên, ánh sáng chiếu vào càng lúc càng ít, rốt cục nhốt hắn vào trong hắc ám.
Khi khe cửa chỉ còn lại một đường ánh sáng, khóe miệng nam tử thản nhiên cong lên, nụ cười bị ánh lửa dưới chân chiếu lúc sáng lúc tối, hiu quạnh cô tịch.
Sau đó, hắn xoay người, không thèm quan tâm một mình đi vào trong bóng tối.
Bên này, cửa đá cũng cùng lúc hạ xuống, bốn phía tối đen, xương trắng dưới chân bị dẫm gãy nát vang lên những tiếng nghe lạnh người.
“Lần mò đi?” Giọng nói Nguyên Tu truyền đến.
“Đốt lửa đi.” Mộ Thanh nói, “Chủ nhân của địa cung thích thử ngươi, trò đùa chồng chất, bên ngoài đại điện đã bị đốt cháy, ta nghĩ hắn sẽ không dùng cách này nữa, như thế có vẻ tỏ ra là hắn nhàm chán. Đốt lửa đi, cho dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ không liên quan đến lửa.”
Nàng vừa nói xong, gậy đánh lửa trong tay Nguyên Tu và Mạnh Tam đều sáng. Ánh lửa chập chờn, chiếu rọi hai bên vách tường thấy trên tường cũng có đèn, hai người đốt mấy bấc đèn ở gần, lối đi nhỏ sáng hẳn lên.
Thoát khỏi bóng tối, làm cho mấy người đều nhẹ nhàng thở ra. Không biết ở bên trong này có thể gặp được cái gì, không biết khiến cho lòng người sinh ra áp lực, nếu như phía trước vẫn cứ u tối, như thế cảm giác quả thật không tốt.
“Nhìn xem bên trong có gì.” Nguyên Tu nói.
“Nhìn cái gì?” Mộ Thanh nhìn về phía hắn, “Thương thế của ngươi phải xử lý, xử lý xong rồi nói sau.”