“Vẫn còn cơ quan!” Mộ Thanh hô lên.
Chỉ kịp hô lên như vậy, nhưng nàng không thể giải thích gì được! Số mũi tên bắn ra chính là thời gian đếm ngược của cơ quan, những mũi tên bắn ra từ cơ quan phía sau bức tường chắc chắn có số lượng nhất định, khi mũi tên bắn hết chính là lúc cơ quan tiếp theo được mở ra!
Tên rơi như mưa, Nguyên Tu bị áp chế ở bên dưới, ánh mắt trầm như sắt đá!
Vẫn còn cơ quan?
Hắn nằm sát trên mặt đất bất động, nghe tiếng tên vun vút bay qua đỉnh đầu, nghe tiếng cơ quan khởi động ầm ĩ, tiếng gió rít qua lưng, xẹt qua sau gáy, đảo qua thái dương, mang theo cát bụi cuồn cuộn bắn về phía đối diện.
Tiểu tử kia nói vẫn còn cơ quan, như thế chắc chắn sẽ có!
Trường bào vung lên, nam tử tung người bay lên như diều hâu, giữa không trung cuồn cuộn những mũi tên sắc nhọn, bị hắn đánh bay về phía sau, thuận tiện bắn về phía Hô Diên Hạo! Hô Diên Hạo nghe tiếng gió rít bay về phía mình, cả người dựa vào trụ điện, chân đạp mạnh một cái xuống mặt đất, cũng mượn lực bay lên trên, áo khoác cuốn tên, dùng lực bắn ngược trở lại phía Nguyên Tu!
Khi tên lao đi, đúng lúc gặp phải những mũi tên bắn ra từ vách tường, tên từ hai hướng va chạm với nhau, rơi vào trong hố cát. Nguyên Tu cười lớn một tiếng, nói tiếng đa tạ, trong tay lóe lên ánh lửa, cả người lao về phía trụ điện ở trước hố cát, đốm lửa trong tay bắn về phía ngọn đèn chín bấc!
Ba bấc đèn được thắp lên, phía sau lại có những mũi tên bắn tới, mũi chân Nguyên Tu đạp vào trụ điện, khi bay ngược lại trường bào cuốn tên hất ra bốn phía, khi tên rơi vào trong hầm hố cát, hắn cũng đáp xuống xác của một con ngựa đang chìm một nửa dưới hố cát, xác ngựa lại chìm sâu thêm xuống, hắn điểm mũi chân bay lên, nhằm phía trụ điện kia, tiếp tục muốn thắp những bấc đèn còn lại!
Tên bắn như mưa, nam tử ở trong vạn tên nắm chặt gậy đánh lửa, như nắm trường kiếm, chém đánh những mũi tên nhọn, lực phá núi sông!
Lúc này, trên mặt đất lại có một bóng người bay lên!
Nguyệt Sát hiểu rằng, nếu chỉ dựa vào một mình Nguyên Tu, sẽ không kịp thời gian, hắn đành phải tạm thời rời khỏi Mộ Thanh, phụ trách bốn trụ điện chưa châm lửa ở bên này.
Hô Diên Hạo dựa lưng vào trụ mà đứng, những mũi tên trên vách tường sượt qua hắn bắn về phía đối diện, sau lưng hắn có điện trụ che chắn, tạm thời không cần lo, nhưng đối diện vẫn có tên bay tới. Hắn đành phải dùng áo bào che chắn, đánh bay mũi tên nhọn, bay về phía trụ điện bị sập kia.
Vô luận Mộ Thanh nói có đúng hay không, lúc này không thể lãng phí thời gian, chỉ có thể đánh cược làm theo lời nàng nói!
Sống chết trước mắt, ba người dựa theo khoảng cách bắn ra của những mũi tên mà hành động, lấy trường bào làm khiên chống đỡ, trong điện đã loạn bởi mưa tên lại thêm ba người liên tục dùng lực tạo gió, cát vàng mưa tên gió đen, hỗn loạn vô cùng.
Mộ Thanh vẫn nằm sát mặt đất, nghe tiếng mũi tên sạt qua đỉnh đầu, rồi sau đó rơi xuống hố cát, trên bãi đá, đánh vào trụ điện... Hai vách tường đồng thời bắn tên, những mũi tên va chạm vào nhau, bắn loạn ra bốn phía, một mũi tên vốn dĩ bắn về phía Nguyên Tu, thân tên lại bị đánh bật lại, bắn về phía Mộ Thanh!
Mộ Thanh bị áp trên mặt đất không thể đứng dậy, thấy mũi tên kia bắn về phía đỉnh đầu nàng, trong chớp mắt, nàng biết mũi tên kia sẽ đâm vào thắt lưng của mình!
Mặt đất ở bên cạnh cắm vài mũi tên, không cho nàng đủ không gian để tránh thoát mũi tên kia, Mộ Thanh vẫn cố gắng lăn một vòng!
Khi đang lăn, thấy mũi tên kia lóe lên chói mắt, phóng về phía bụng bên trái của nàng! Nàng mím môi, ánh mắt như sắt đá, không hề tỏ vẻ sợ hãi —— đây là lựa chọn của nàng, nếu đằng nào cũng phải trúng tên, thắt lưng hoặc bụng, nàng lựa chọn vế sau.
Nếu thắt lưng lưng trúng tên, có thể sẽ bị thương đến xương sống, nhiều khả năng sẽ gây ra bại liệt, nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu bụng trúng tên, vết thương sẽ nhẹ hơn rất nhiều!
Giờ khắc nàng cảm thấy vô cùng dài, chờ đợi mũi tên đâm vào bụng mình, kết quả lại có chất lỏng màu đỏ từ trên đỉnh đầu nàng xuống!
Mộ Thanh mở to mắt, khẽ giật mình!
Đỉnh đầu có người chạy tới, vươn tay bắt lại mũi tên bay lạc kia, thế như sấm giật, bên trong mưa tên một bàn tay nắm chặt, tư thế oai hùng như kinh hồng, quyền phong như chấn động sông núi, siết chặt!
Tên răng rắc vỡ vụn, đầu mũi tên bắn ra, tên thân tán như bột mịn, người nọ buông tay, đưa lưng về phía nàng, cánh tay chấn động, máu bắn tung, nhưng hắn lại cất tiếng cười ha ha, quay người trở lại nói: “Đúng như ngươi tính toán! Cơ quan này được phá rồi!”
Cơ quan được phá chính là ở một khắc sinh tử vừa rồi, Nguyệt Sát thấy Nguyên Tu phi thân đến cứu Mộ Thanh, quyết đoán thắp lửa ở bấc đèn trên trụ điện cuối cùng.
Ở đối diện, Hô Diên Hạo cũng đã đốt tất cả bấc đèn, thêm vài mũi tên bắn ra cuối cùng, rồi cũng dừng lại.
Cơ quan, ngừng!
Trong điện tĩnh mịch, giống như những tiếng ầm ĩ vừa rồi chỉ là ảo giác qua tai, nhưng một đống hỗn độn nhắc nhở mọi người tình cảnh nguy hiểm vừa rồi là chân thật.
Hô Diên Hạo đứng ở bên đối diện nhìn về phía này, Mạnh Tam cũng từ mặt đất đứng lên, Nguyệt Sát từ đi tới, Nguyên Tu quay người trở lại, bốn người đều nhìn Mộ Thanh.
Nàng lại nói trúng rồi!
Làm sao nàng biết có cơ quan, làm sao nàng biết thắp sáng tất cả ngọn đèn trên trụ điện sẽ phá được cơ quan này?
Mộ Thanh lại chỉ nhìn Nguyên Tu, nhìn cánh tay và trên đùi hắn cắm ba mũi tên dài, nhếch môi.
Nguyên Tu cười, “Không chết được! Yên tâm!”
Mộ Thanh cũng không nói gì, chỉ nhìn Nguyên Tu, tình thế vừa rồi trước người sau người hắn có vạn mũi tên bay, dưới chân là hố cát lún, trước mặt ánh đèn yếu ớt, vốn nên không cứu nàng. Khi cứu nàng, nhất định hắn đã bỏ quên an nguy của bản thân, một tay bắt lấy mũi tên bắn về phía nàng, chỉ còn một tay nắm lấy trường bào, cuối cùng khó có thể bảo toàn thân thể trước ngàn vạn mũi tên, bất đắc dĩ trúng ba tên.
Ba mũi tên này Nguyên Tu không để bị thương ở những nơi nguy hiểm, không thể chết, nhưng nếu xử lý không tốt, hậu họa rất nặng.
Chiến trường cổ đại, trúng tên so với bị thương do đao kiếm còn gian nan hơn, nếu để bị thương đến gân cốt, khả năng tàn tật là rất cao.
Mộ Thanh nhìn ba mũi tên trên cánh tay và đùi của Nguyên Tu, bỗng nhiên buông ống tay áo xuống, nắm đao giải phẫu trong lòng bàn tay, đi đến bên người Nguyên Tu, nắm chặt đầu mũi tên, dùng đao chặt đuôi tên, bẻ gẫy quăng khai.
Nguyên Tu nhìn, cười cười, “Cứ để vậy đi! Đợi ra bên ngoài rồi tính sau, trước mắt cũng không mang thuốc trị thương.”
Nguyên Tu quét mắt nhìn phía trên đại điện, cát vàng vẫn tiếp tục rơi xuống hố cát, xem ra muốn chờ ngừng lại, còn phải mất chút thời gian nữa, nếu trong vòng nửa khắc không ra được, mà rút tên ra, máu sẽ chảy càng nhiều.
“Ngươi cho rằng chúng ta có thể đi ra ngoài theo lối này sao?” Mộ Thanh không giương mắt, vung đao một cái, xé ống tay áo của Nguyên Tu, hai mũi tên bắn ở phía trước cánh tay, máu chảy lan ra thân tên, nàng nhìn vị trí của vết thương, nhẹ nhàng thở ra. Một mũi tên chỉ bắn vào thịt, không động đến xương cốt, một mũi tên khác nguy hiểm hơn nhưng cũng không đâm quá sâu, như là cắm vào trung gian chỗ xương cánh tay và xương cổ tay.
Thế cũng coi như may mắn rồi.
“Lời này là ý gì?” Nguyên Tu sửng sốt, hiện tại hắn có chút sợ lời nói của tiểu tử này, bởi vì lời hắn nói gần như là ứng nghiệm.
Không thể từ bên trên đi ra ngoài, điều này sao nghe cũng không phải là tin tức tốt.
“Cơ quan vẫn còn nữa.” Mộ Thanh ngồi xổm người xuống, một đao xé ống quần của Nguyên Tu, nhìn xem mũi tên trên đùi hắn đâm ở vị trí nào.
Lông mày của Nguyệt Sát dựng ngược lên, Nguyên Tu cảm giác trên đùi chợt lạnh, cũng xấu hổ lui về phía sau. Từ sau đêm ở trong đình, hắn cảm thấy không thể thể ở trước mặt tướng sĩ để ngực trần lộ đùi nữa.
“Khụ!” Mạnh Tam quay đầu, tuy rằng biết Anh Duệ tướng quân đang xem xét vết thương của Đại tướng quân, nhưng hắn vẫn cảm thấy một nam nhân nhìn chằm chằm vào đùi của một nam nhân khác, hình ảnh thật là đau mắt.
“Tốt rồi.” Mộ Thanh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Nguyên Tu một cái, “Vẫn có thể hoạt động tự nhiên, không phải Đại tướng quân nhẫn nhịn giỏi đâu, đó là vì mũi tên không chạm đến xương cốt.”
Nguyên Tu cảm thấy xấu hổ, hơi nhíu mày lại, rồi chuyển hướng đề tài, hỏi: “Cơ quan đã ngừng, sao còn có nữa?”
“Có. Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?” Mộ Thanh quét mắt nhìn bốn phía đại điện, lúc này nàng mới nhìn rõ toàn bộ khung cảnh chung quanh.
Cơ quan tên được thiết lập ở trên vách tường của đại điện, những lỗ tên dầy đặc như tổ ong, bên trong đã trống không. Không khí trong điện có một mùi cổ quái, khứu giác của Mộ Thanh vốn linh mẫn, nhưng cũng chưa thể nhận ra đây là mùi gì, nàng đảo mắt khắp mọi nơi, chợt thấy gần vách tường sát mặt đất hình như có chút vật gì đó lóe sáng, đi qua nhặt lên thì là một mũi tên bị đánh gãy, cầm lên ngửi ngửi một chút, sắc mặt của nàng bỗng nhiên trầm xuống, “Dầu hỏa!”
Mộ Thanh cầm mũi tên trở về, Nguyên Tu vừa cầm được trên tay liền nhíu mày, quả đúng là dầu hỏa! Người Hồ công phá thành thường dùng dầu hỏa, tường thành ở cửa ải bị thiêu đen nhiều năm, mùi dầu hỏa với hắn thật sự rất quen thuộc, chỉ là vừa rồi đang ở giữa vạn mũi tên, tự bảo vệ mình, cứu người, thắp đèn, đã hao hết tâm trí của hắn, cho nên không chú ý dưới chân tường lại có dầu hỏa chảy ra!
Dầu hỏa kia chỉ ở trong khe tường, lượng cũng không nhiều, có lẽ là bởi vì bọn bọn họ phá được cơ quan nên ngăn chặn kịp thời.
“Mẹ nó! Thiếu chút nữa thì chúng ta đã bị chết cháy!” Mạnh Tam mắng một tiếng, may mắn cơ quan phá đúng lúc, nếu không dầu hỏa chảy ra, trong điện đốt đèn, hôm nay mấy người bọn họ chắc chắn sẽ bị thiêu chết trong này!
Nhìn mũi tên dính dầu hỏa kia, Mạnh Tam không khỏi kinh hãi, “Anh Duệ tướng quân nói đúng, cơ quan tên bắn xong, vẫn còn có cơ quan chờ chúng ta!”
Nguyên Tu nhìn lại Mộ Thanh, hôm nay không biết hắn đã cứu bọn họ bao nhiêu lần.
“Nếu đã có dầu hỏa, cần gì thiết kế cả hố cát lẫn cung tên, dầu hỏa vừa được đốt, chúng ta đều phải chết!” Nguyệt Sát nhìn những mũi tên trên mặt đất, thần sắc có chút khó hiểu.
“Dễ giải thích thôi.” Mộ Thanh đem mũi tên quăng xuống hố cát, “Bởi vì không phải bất đắc dĩ, không có ai nguyện ý thiêu đốt lăng tẩm của chính mình.”
“Cũng là đạo lý đó, không ai nguyện ý hoan nghênh lăng tẩm của mình có người đến quấy rầy. Người bố trí cơ quan này không những là bậc thầy mà còn là cao thủ tính lòng người. Cơ quan tên là chuẩn bị cho những người không kiên nhẫn đốt toàn bộ đèn như chúng ta, hố cát là để chuẩn bị cho những người có tính kiên nhẫn như Hô Diên vương tử, dầu hỏa là chuẩn bị cho những kẻ may mắn tránh được ở góc chết không bị mũi tên bắn chết. Các mặt đều suy tính đến, ta tin tưởng hắn cũng có thể suy nghĩ đến tình hình của chúng ta lúc này.”
“Có người kiên nhẫn như Hô Diên vương tử, có người sống sót trong góc chết của cơ quan, tự nhiên cũng có người có khả năng phá trận.” Mộ Thanh nhìn phía Nguyên Tu, Nguyệt Sát cùng Mạnh Tam, hỏi: “Các ngươi cảm thấy, chủ nhân của lăng tẩm này sẽ hoan nghênh người phá trận ở lại quấy rầy hắn yên giấc sao?”
Sắc mặt ba người lập tức trầm xuống, dân chúng bình thường đều kiêng kị mộ phần bị người khác phá hư, đừng nói lăng tẩm của đế vương.
Ngỡ rằng phá xong cơ quan sẽ không còn nguy hiểm, nói như thế, nguy hiểm lớn hơn nữa còn đang ở phía sau!
Mộ Thanh nhìn Nguyên Tu trúng tên, nàng cũng không biết cơ quan tiếp theo sẽ như thế nào, chỉ biết là sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, nhưng vết thương của hắn cần được xử lý ngay, đại điện này hiển nhiên không phải nơi thích hợp để xử lý thương thế!
Phải làm thế nào?
Tiếp theo làm sao để sống sót trong nơi đầy rẫy nguy hiểm này, lại không khiến vết thương của hắn chuyển biến xấu?
Đang suy nghĩ, chợt thấy dưới chân có tiếng ù ù!
Mấy người biến sắc, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt đất hai bên hố cát di động, đem hố cát chậm rãi đậy lại.
Cùng lúc đó, vách tường trong đại điện bỗng nhiên mở ra, hai lối đi lớn xuất hiện trước mặt mọi người.