Edit: Leo
“Bên kia!” Đúng lúc Hô Diên Hạo đang nghi ngờ, Mộ Thanh bỗng nhiên mở miệng, quay đầu nhìn về phía vách tường bên trái.
Nơi đó, có một con đường!
Suy nghĩ của Hô Diên Hạo bị cắt ngang, theo tiếng nhìn lại, thấy trên tường bên trái bị rắn độc che gần hết, dưới ánh đèn mập mờ, có một khe cửa nhỏ.
Hô Diên Hạo đi đến gần, rắn độc trên tường lập tức bò qua bốn phía, để lộ ra một cánh cửa cũ kỹ, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, bất động.
Quả thực đúng như lời nàng nói, trong hang rắn có cửa ngầm!
“Có thấy cơ quan không?” Mộ Thanh hơi nhúc nhích người, không nhìn được trên tường, đành phải hỏi.
“Không có.” Hô Diên Hạo quét mắt nhìn quanh tường, rắn độc bò xung quanh cửa, những nơi lộ ra cũng không có cơ quan.
“Đi dọc theo tường nhìn kỹ một chút.” Hang rắn là thử thách sự dũng cảm, dám đi xuống bên dưới vẫn chưa gọi là dũng, dám ở giữa trăm ngàn con rắn độc, bình tĩnh xem xét từng góc một mới gọi là dũng.
Chủ nhân của địa cung này cũng thật là biến thái.
Hô Diên Hạo nghe giọng nói như mệnh lệnh của nàng, nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn Mộ Thanh một cái, không động.
Trên đời này, kẻ dám ra lệnh cho hắn đều đã chết!
“Rắn cắn vào chân của ngươi rồi sao?” Mộ Thanh hỏi.
Hô Diên Hạo nheo mắt lại, tức giận đến bật cười, nàng chỉ ước hắn bị rắn cắn đúng không? Đáng tiếc rắn độc thấy hắn chỉ sợ không thể trốn chạy thật xa, có lẽ Xiêm Lan đại đế cũng sẽ không ngờ, có một người mang theo khu trùng dược tiến vào lăng tẩm của hắn, bày ra thử thách này với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Đường này gần như là dành riêng cho hắn, nghe nói người Đại Hưng rất tin vào ý trời, hắn vốn không tin, nhưng sau lần này có lẽ sẽ tin hơn một chút.
Kho báu dưới địa cung sâu xa thuộc về hắn.
Hô Diên Hạo đi dọc theo bờ tường, bức tường rắn cũng theo hướng đi của hắn mà mở ra, trong hang ngầm tăm tối, tiếng bước chân nam tử nhẹ đến nỗi không thể phát giác, duy chỉ có tiếng da rắn cọ vào bờ tường sàn sạt, làm người ta tê cả da đầu. Đi được nửa đường, bước chân dừng lại.
“Có phát hiện?” Mộ Thanh hỏi.
“Có một viên gạch khắc hình mặt người.” Hô Diên Hạo nói.
Mặt người?
“Tiếp tục điều tra.” Mộ Thanh không hỏi mặt người bộ dạng ra sao, chủ nhân địa cung đang khảo nghiệm dũng khí của bọn họ, bọn họ mới đi một bên tường, nàng cảm thấy hẳn nên tra xét tất cả một lần mới đưa ra phán đoán.
Hô Diên Hạo cũng cho rằng như vậy, trước khi đến được nơi này, cơ quan dọc theo đường đi đều được thiết lập tại nơi khiến người ta không thể ngờ tới, viên gạch khắc hình mặt người này chỉ cần liếc qua là thấy được, thực khả nghi.
Nhưng khi hắn đi qua mặt tường đối diện, hắn phát hiện ra tổng cộng có ba viên gạch ở trên tường khắc hình mặt người! Mặt tường tiếp theo cũng lại là ba hình mặt người! Ba bức tường đều đồng dạng là như thế! Bức tường thứ tư cũng chính là bức tường có cửa, mặt tường sạch sẽ, không phát hiện ra viên gạch nào có hình mặt người.
Ba mặt tường, chín viên gạch, đây là chìa khóa để mở cơ quan sao?
Nếu đúng, là viên gạch nào đây?
“Là viên gạch nào?” Hô Diên Hạo cúi đầu hỏi Mộ Thanh.
“Xin lỗi, sau gáy không có mắt.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói, nàng bị Hô Diên Hạo treo ngược, không nhìn thấy tường!
Hô Diên Hạo hơi nhếch mày, không những không thả nàng xuống, ngược lại còn cười đả kích nàng, “Ồ? Không nhìn thấy thì không thể đoán ra được? Bổn vương còn tưởng rằng ngươi thông minh lắm cơ!”
Mộ Thanh hơi mím môi, ánh mắt lạnh lùng. Hô Diên Hạo cười đến có chút vui thích, cũng có chút ác ý, tuy rằng hắn nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt muốn đâm thủng người hắn của nàng. Gần đây luôn thua trên tay nàng, cho nên đả kích được nàng làm cho tâm tình hắn trở nên tốt hơn.
Nhưng hắn không cười được bao lâu, đã nghe thấy nàng nói: “Ngươi không sai, ta không thể không nhìn mà đoán được manh mối. Nhưng ngươi có thể miêu tả mặt mày mắt mũi môi của tất cả những khuôn mặt kia không một chút sai lầm sao?”
Nụ cười của Hô Diên Hạo cứng đờ.
“Không thể thì thả ta xuống! Năng lực miêu tả thấp còn muốn cùng ta hợp tác, kéo thấp tính chính xác của ta xuống!”
Nụ cười của Hô Diên Hạo tắt hẳn, ác ý hóa thành sát khí, sẽ có một ngày, hắn làm thịt tiểu tử này!
Cầm lấy cổ áo của nàng nhấc một cái, Hô Diên Hạo ném nàng xuống mặt đất! Mộ Thanh từ từ nhắm hai mắt, cảm giác dưới chân đạp lên mặt đất kiên cố, đầu không còn lung lay mới mở mắt ra, thấy đối diện là bức tường với những khối đá xanh xếp khít nhau, trước mắt đúng là có một viên gạch hình mặt người.
Gương mặt được điêu khắc tinh xảo, thần thái giống thật như đúc, ngoại trừ mặt mày mũi môi, khuôn mặt điêu khắc thật sự rõ ràng, thủ pháp là chạm nổi, đường nét mềm mại, đao pháp hùng hậu, chỉ nhìn thôi, đã lập tức cảm nhận được sự trang nghiêm.
“Nhìn ra cái gì hay không?” Hô Diên Hạo hỏi.
“Giải huyệt đạo cho ta.” Mộ Thanh đột nhiên nói.
Hô Diên Hạo cười lạnh, nhấc cổ áo của nàng đi đến trước một khối gạch ở bên cạnh.
Khối gạch kia ở phía trên tầm mắt Mộ Thanh, nàng phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy, Hô Diên Hạo nắm lấy cằm của nàng bảo nàng ngẩng đầu. Thấy đáy mắt của nàng lạnh lẽo, hắn một lần nữa lộ ra nụ cười ác ý.
Lại thấy Mộ Thanh nhíu mi trầm giọng, hỏi: “Ngươi đang dậy thì sao?” [Ý là ngươi chưa trưởng thành sao]
Hô Diên Hạo nhướng mày, “Có ý gì?”
“Thế vì sao ấu trĩ như vậy!”
“...”
“Nếu ngươi nhất định phải dẫn ta đi theo, vậy làm phiền dẫn ta đi xem lần lượt tất cả mọi viên gạch trên ba bức tường nếu không có sự nhẫn nại này thì cởi bỏ huyệt đạo của ta!”
“Bổn vương thoạt nhìn dễ lừa gạt như thế sao?” Hô Diên Hạo nở nụ cười, lạnh lùng nhìn lại Mộ Thanh. Một mặt tường chỉ có ba viên gạch có điêu hình mặt người, nàng cần xem tất cả mọi viên gạch làm gì? Thực sự cho rằng hắn là đứa trẻ sao?
“Ta cần xem cách phân bố trên mặt tường của ba viên gạch khắc hình trên mỗi bức tường, cần liên hệ phân tích ý nghĩa của cách phân bố này.” Mộ Thanh nói.
Hô Diên Hạo nhíu chặt hai hàng lông mày, “Có cần phiền toái như vậy không?”
“Ngươi nói xem? Chủ nhân của địa cung này thiết kế cơ quan ngươi đều thấy qua rồi, nếu quên ở chỗ nào, giải sai câu đố, cửa không mở ra, ngược lại đưa tới nguy hiểm, hậu quả ngươi nguyện ý phụ trách?”
Hô Diên Hạo nhìn chằm chằm Mộ Thanh, đôi mắt híp lại, giống như muốn từ trên mặt nàng nhìn xem lời nói của nàng có đúng hay không, nhìn trong chốc lát, hắn nâng tay phất một cái, chung quy thì dục vọng muốn mở ra nơi này vẫn lớn hơn hoài nghi với Mộ Thanh, giải huyệt đạo cho nàng rồi nói sau.
Mộ Thanh cảm giác thân mình được buông lỏng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta đi đến chỗ nào, ngươi theo tới chỗ đó.”
Dứt lời, nàng xem xong viên gạch trước mặt lại bắt đầu tìm kiếm một viên khác.
“Ngươi coi bổn vương là người hầu của ngươi?” Hô Diên Hạo lộ ra sát khí, nhưng vẫn đi theo sau Mộ Thanh.
“Không, khu xà dược.” Mộ Thanh ngồi trên mặt đất, nhìn kỹ từng viên gạch, xem xong đứng dậy, đi mặt tường bên cạnh.
Hô Diên Hạo theo sau lưng nàng, vốn bước chân không một tiếng động, lúc này lại nghiền sàn đá dưới chân sàn sạt, khi bước xuống đạp phải xác rắn ngang dọc ở dưới chân, Hô Diên Hạo một cước nghiền nát xương rắn, giống như đang nghiền nát xương cốt của thiếu niên trước mặt.
Tiếng xương rắn bị nghiền nát ở sâu trong hang rắn ẩm ướt vô cùng chói tai, Mộ Thanh lại giống như không nghe thấy, nàng xem xong mặt tường bên này lại tiếp tục xem đến bức tường tiếp theo, sau khi xem xong cả ba mặt, Hô Diên Hạo cũng hết nhẫn nại hỏi: “Anh Duệ tướng quân đã nhìn ra cơ quan bố trí thế nào chưa? Nói ra một chút để bổn vương được mở rộng kiến thức.”
Hắn hỏi nhanh như vậy, hiển nhiên không cho rằng Mộ Thanh có thể nhanh chóng khám phá ra được cơ quan để mở cửa ngầm như thế, hắn chẳng qua muốn đả kích nàng mà thôi.
Lại nghe Mộ Thanh nói: “Ồ, vậy ngươi lớn lên không có kiến thức rồi, cơ quan này không cần trí tuệ.”
Ánh mắt Hô Diên Hạo trầm xuống, ý gì? Chẳng lẽ nàng đã nhìn ra gì đó?
“Cơ quan này chỉ cần trí nhớ.” Mộ Thanh nói xong, xoay người đi đến vách tường đối diện, lòng bàn tay lật lên, lấy ra một thanh đao giải phẫu.
Hô Diên Hạo trông thấy thế, ánh mắt phát lạnh, dao găm nắm ở trong tay, nhằm hướng sau gáy Mộ Thanh! Lại thấy nàng không có sát khí, cũng không quay lại, chỉ là dùng đao kia cắm vào một viên gạch dùng sức đẩy, viên gạch kia chậm rãi bị đẩy vào.
Trên mặt tường có nọc độc của rắn, nàng không muốn bị dính độc nên mới lấy đao ra.
Sắc mặt Hô Diên Hạo hơi nguôi, dao găm rời khỏi vị trí gáy Mộ Thanh, nhưng vẫn chưa thu lại, nhìn Mộ Thanh đẩy mạnh khối gạch, lại xoay người trở về, đem một khối gạch ở phía dưới đẩy vào. Theo sau nàng đi đến phía trước bức tường đối diện cửa ngầm, đem hai viên gạch cao thấp theo thứ tự đẩy mạnh, lại đi đến bức tường tiếp theo, tiếp tục đẩy lần lượt.
Trình tự như thế, Hô Diên Hạo thật sự không nhìn ra quy luật, nhịn không được xen ngang, hỏi nàng: “Làm sao ngươi biết trình tự là như thế?”
Nếu nàng đoán sai, mang đến nguy hiểm, mà hắn cũng ở trong này, chuyện liên quan đến sống chết, hắn phải hỏi rõ.
Chín viên gạch này, hắn nghĩ tới mấy loại khả năng.
Một loại là chỉ có một viên có thể mở ra cửa ngầm; một loại là cần mấy viên, có đẩy vào, có giữ lại nguyên dạng, hình thành một loại cơ quan tổ hợp; còn một loại khác là tất cả đều đẩy, nhưng cần phải làm theo trình tự; một loại cuối cùng là chín viên gạch này đều không phải cơ quan mở cửa ngầm, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt, cơ quan thật sự ở một chỗ khác.
Nhưng khi nàng đẩy mấy cơ quan này, xuống tay quả quyết nhanh chóng, không chút chần chờ, hiển nhiên không phải đoán mò. Nếu đã hiểu biết trình tự như thế, thì căn cứ vào đâu?
Mộ Thanh dừng lại, quay đầu hỏi: “Ta rất hiếu kỳ, trên tường trong hành lang mà ngươi chọn điêu khác cảnh tượng như thế nào?”
Hô Diên Hạo hơi nhíu mi, đang hồi tưởng, Mộ Thanh đã thay hắn nói: “Tiên tử dẫn đường, Thiên tử dẫn bách quan lên trời.”
“Sao ngươi biết?” Đúng vậy, là cảnh này!
“Chứng cớ ở đây.” Mộ Thanh chỉ vào viên gạch điêu khắc hình mặt người trước mặt, “Nếu không phải tượng đó, người tiến vào con đường bạch ngọc ấy khi tới hang rắn, không thể phá giải được cơ quan.”
Trên vách tường của con đường bọn họ chọn điêu khắc cảnh tượng ấy, vậy thì con đường Hô Diên Hạo chọn cũng phải tương tự, như vậy mới có thể cam đoan bất luận chọn con đường nào, khi vào trong hang rắn mới có thể phá giải cơ quan.
Hô Diên Hạo nghe vẫn không hiểu, có chút tức giận, “Ý gì!”
Mộ Thanh kinh ngạc nhìn hắn, nàng đã nhắc tới cảnh tượng kia, hắn còn không nghĩ tới?
“Nếu như cây trí tuệ trong truyện cổ tích có thể ăn, ta đề nghị ngươi nên ăn luôn cả rễ.” Xét thấy hắn ba lần bốn lượt đả kích nàng, Mộ Thanh không lưu tình chút nào phản kích, “Ngươi không biết những khuôn mặt điêu khắc trên này nhìn quen mắt sao? Thiên Tử dẫn bách quan, bách quan có chín hàng, chín gương mặt đứng đầu tiên của đội ngũ được điêu khắc trên những viên gạch này!”
Hô Diên Hạo nhìn thẳng vào viên gạch ở trước mặt kia, càng nhíu chặt mày.
Phải không? Nhìn quen mắt? Vì sao một chút hắn cũng không thấy quen mắt?
“Ngươi không nhớ lầm chứ?” Hô Diên Hạo hỏi.
“Ngươi không tra xét sao?” Mộ Thanh cũng hỏi, “Khi tìm cơ quan, ngươi không tra xét những hình điêu khắc trên tường sao?”
“Tất nhiên là đã tra xét rồi!” Tra xét rồi là sẽ nhớ được sao?
“Tra xét rồi thì nên nhớ được! Đây là yêu cầu của chủ nhân địa cung.” Mộ Thanh nói, trong mắt lộ ra sự khâm phục, “Hắn là một thiên tài, tất cả mọi sự bố trí, đều không một chỗ lãng phí. Hắn dự đoán được người tiến vào đường hầm khi tìm kiếm cơ quan sẽ tra xét những hình điêu khắc trên tường, hắn muốn ở chỗ này nhớ lại mới có thể mở được cửa ngầm ra.”
“Dụng ý là gì?” Hô Diên Hạo cảm thấy khó hiểu, vì sao Xiêm Lan đại đế lại yêu ở ở chỗ này nhớ lại những hình điêu khắc trên con đường kia?
“Dũng cảm!” Mộ Thanh quay đầu nói, sự tán thưởng trong con ngươi càng nồng đậm, như thắp rực lên con ngươi của nàng, dung nhan bình thường cũng đột nhiên tăng thêm ba phần rực rỡ, “Nếu như ngươi không mang theo khu xà dược xuống dưới đây, có thể một bên cùng rắn độc chiến đấu, một bên phân tâm nhớ lại cẩn thận những khuôn hình điêu khắc mà ngươi đã từng nhìn thấy sao? Con người khi tâm lý bị đặt nặng một chuyện gì đó rất khó phân tâm làm một chuyện khác, hơn nữa khi gặp phải hiểm cảnh, sợ hãi và khẩn trương sẽ khiến trong đầu mỗi người xuất hiện trạng thái trống rỗng, lúc này còn có thể nhớ lại những thứ đã xem qua hơn nữa còn nhớ theo trình tự, như thế tố chất tâm lý mới gọi là mạnh mẽ! Đây mới là người dũng cảm mà hắn muốn, dám vào hang rắn chỉ có thể là kẻ gan dạ hơn người, lại tranh đấu với vạn rắn vẫn có thể phân thân suy nghĩ, nguy hiểm rình rập sắc mặt vẫn không thay đổi, có dũng có trí hơn người như vậy, mới đúng là đại dũng.”
Chủ nhân nơi đây thực sự là thế gian đại tài!
Mộ Thanh vẫn luôn lãnh đạm, ít khi có cảm xúc trào dâng như vậy, nàng lại lần nữa cảm thấy tiếc nuối, nếu như người này còn tại thế thì thật tốt.
Có một người để luận bàn, thế gian mới không tịch mịch.
Hô Diên Hạo im lặng, xem như thừa nhận cách giải thích của Mộ Thanh, chỉ là thấy trong con ngươi của nàng sáng rực lại có chút tịch mịch, ánh mắt không khỏi trầm xuống. Tâm tình không tốt lắm, không biết vì sao.
“Ngươi xác định ngươi nhớ không lầm?” Không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, cho nên hắn mới lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Mộ Thanh.
“Xác định!” Mộ Thanh nói một cách chắc chắc, suy nghĩ bị kéo trở về khi còn trong con đường kia.
Nàng còn nhớ lúc ấy xương cốt trải đầy đường, nàng thấy trên vách tường có điêu khắc cảnh tượng Thiên Tử dẫn bách quan lên trời, trong lòng cảm thấy một chút cổ quái. Nàng cảm thấy hình ảnh điêu khắc trên bức tường rất đẹp, cùng không khí trong hàng lang không hề hòa hợp, nhìn có chút khác thường, còn cố ý tự hỏi dụng ý trong đó. Lúc này nàng mới hiểu được, để cho người đến đây có thể giải được cơ quan, cảnh tượng trên cả hai con đường đều giống nhau, đây có lẽ là tỳ vết duy nhất của chủ nhân của địa cung khi bố trí hết thảy những thứ này, nhưng cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.
Tóm lại, lúc ấy vì tìm cơ quan, bọn họ tìm kiếm ở trên tường rất nhiều lần, như thế đã trọn đủ trí nhớ. Lại bởi vì lúc ấy nàng cảm thấy điều này khác thường cho nên đặc biệt lưu ý, bởi vậy trí nhớ vô cùng sâu đậm.
Hô Diên Hạo nhìn vẻ mặt chắc chắc của nàng, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt được khắc trên gạch, thử nhớ lại dung mạo của bách quan trên tường lúc ấy, trí nhớ không chút nào khơi dậy nổi. Nếu như một mình hắn xông vào nơi này, thấy chín viên gạch khắc hình mặt người, tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến hình điêu khắc ở hành lang! Càng miễn bàn đến chuyện nhớ kỹ trình tự. Nàng trí nhớ kinh người đã thôi, lại có thể vừa nhìn chín khuôn mặt mà nghĩ tới cảnh tượng ngoài hành lang mới là điều không thể lý giải nổi.
Giống như đọc được nội tâm hắn, Mộ Thanh nói: “Chạm nổi, đường nét mềm mại, mặt mày tinh xảo rõ ràng, thần thái giống như đúc, ngay cả khuôn mặt béo gầy đều không giống nhau, chẳng lẽ không thể đoán ra được là hình điêu khắc trên vách tường trong hành lang sao? Không thể đoán được cũng nên nhìn ra phong cách điêu khắc quen mắt, trong này gặp được cũng chỉ có trong hành lang đó!”
Hô Diên Hạo: “...”
Mộ Thanh không tiếp tục để ý đến hắn nữa, xoay người đem ba viên gạch còn lại của bức tường cuối cùng lần lượt đẩy, tốc độ cực nhanh làm cho Hô Diên Hạo chỉ kịp đi theo sau lưng nàng mà không kịp nhìn rõ hình dạng của hình điêu khắc.
Khi viên gạch cuối cùng được đẩy vào, hai người xoay người, nghe thấy trong hang rắn có tiếng sắt từ từ chuyển động, cảm giác dưới chân có sắt nặng hơi chấn động, Hô Diên Hạo duỗi tay ra, điểm huyệt đạo của Mộ Thanh.
Hắn chỉ điểm huyệt đạo trên thân nàng, vẫn để nàng có thể cử động. Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, kẻ này thật sự là đa nghi, nàng tính kế hắn một lần, hắn trở nên vô cùng cảnh giác, còn tưởng rằng thời khắc cửa đá được mở ra lực chú ý của hắn sẽ bị dời đi, không ngờ hắn không đợi cửa đá mở đã điểm huyệt nàng một lần nữa.
Lúc này, cửa đá đối diện khẽ run, chậm rãi được kéo lên!
Ánh sáng mỏng nhạt hé vào, chỉ có thể chiếu một góc, ánh sáng quá mức mỏng manh, cái gì cũng thấy không rõ. Nhưng bên trong không có nguy hiểm gì xuất hiện, nhìn có vẻ an toàn.
Hô Diên Hạo ném dao găm ra, đem một con rắn độc đóng đinh trên tường, kéo Mộ Thanh đi lại, những con rắn khác vội vàng bò sang bốn phía, hắn rút dao găm ra, cầm lấy xác con rắn ném qua cánh cửa!
Bên trong vang lên leng keng, âm thanh vô cùng thanh thúy, sau tiếng vang kia, không có động tĩnh gì nữa —— bên trong có cái gì đó, nhưng dường như không có nguy hiểm.
Hô Diên Hạo vẫn chưa yên tâm, đâm chết thêm vài con rắn, liên tiếp ném vào, bên trong một chuỗi tiếng vang rầm rầm thanh thúy, một vật bắn ra, dọc theo cửa đá lăn ra ngoài, rơi xuống mặt đất. Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào vật kia, màu vàng lấp loáng ở trong hang đá ẩm ướt ướt trơn trượt làm mắt người ta phát hoảng.
Tiền vàng!
Hô Diên Hạo nhìn thẳng đồng tiền vàng kia, hơi thở bị kiềm hãm, kích động khôn kể, cười vang một tiếng, kéo Mộ Thanh đi qua. Nhưng hắn trời sinh tính giả dối như sói, đến cửa còn không chịu tin bên trong không có nguy hiểm, cười nói với Mộ Thanh: “Ngươi nói xem, bổn vương có nên ném ngươi vào trước không.”
“Có thể.” Mộ Thanh không sợ chút nào, “Nếu ngươi đủ chỉ số thông minh để dựa vào mình tìm được đường ra.”
Bên trong nếu có kho báu, hang rắn này cao vài trượng, vách tường lại ẩm ướt trơn trượt, muốn đi ra theo đường cũ dựa vào khinh công của Hô Diên Hạo đi lên là không có khả năng, bên trong kho báu này tất có đường ra. Nhưng theo tính tình của chủ nhân địa cung, muốn ra đi nhất định không dễ dàng.
Ý cười của Hô Diên Hạo thu lại, kéo cổ áo của nàng, để cho mặt nàng nhìn thẳng hắn, trong mắt đầy thị huyết sát ý, “Ngươi có biết, kẻ dám vũ nhục bổn vương...”
“Đều đã chết.” Mộ Thanh thay hắn nói xong, có chút không kiên nhẫn, “Biết rồi, mau vào đi thôi, bên trong không có nguy hiểm.”
Biết rõ lúc này không phải thời điểm thích hợp giết nàng, mà vẫn đem mấy lời này ra uy hiếp, nhưng không hề có chút tác dụng, chẳng qua chỉ lãng phía nước miếng.
Mộ Thanh mắt lạnh đảo qua tay Hô Diên Hạo, khi thấy hắn khẽ giật mình buông lỏng, thì xoay người thản nhiên đi vào cửa đá. Phía sau tiếng nghiền đá lại vang lên, Hô Diên Hạo mặt xanh như tường đá, nhưng vẫn theo sát Mộ Thanh vào trong.
Bên trong tối đen, Hô Diên Hạo nín thở, liếc mắt một cái nhìn bốn phía, hắn giống như vô cùng quen thuộc với bóng tối, thân ở trong bóng tối vẫn có thể nhìn được mọi vật xung quanh, đảo qua một lượt liền biết bên trong không có đèn. Nhưng đây không phải tin tức xấu, bởi vì thay vào đó là tám trụ hỏa đài, trụ cao ba thước, có điêu khắc có hoa văn, bên trên đặt chậu than. Hô Diên Hạo đi lại, thắp sáng một trụ, chung quanh sáng choang, hắn theo thứ tự lần lượt đốt cả tám chậu than. Trong khoảnh khắc tám chậu than được thắp sáng lên, cửa đá phía sau đột nhiên đóng lại, nhưng Hô Diên Hạo cùng Mộ Thanh đều không để ý đến cửa kia, hai người đều nhìn hoa cảnh trước mắt.
Tám trụ đài, đỉnh đồng đen, bốn phía điêu khắc hoa văn, gạch vàng trải đất, châu báu bốn phía, trang nghiêm hoa mỹ như điện vàng tại nhân gian, hoàn toàn không nhìn ra bên ngoài là hang rắn ẩm ướt trơn trượt u ám!
Không gian trong đây là hình tròn, giống như ý tứ trời tròn đất vuông, bên trong có đài cao, bên trên chất toàn là châu báu, tràn đầy mãn nhãn.
Hoàng kim, thần giáp.
—— Nói ngoài lề ——
Ngày hôm qua xem bình luận, rất nhiều người đều nói bệ hạ đã lâu không xuất hiện, sắp không còn cảm giác tồn tại, muốn phản chiến hướng sang Đại tướng quân và Tam lang.Ta muốn nói một chút, đây là phân đoạn nam phụ được diễn nhiều nhất trong toàn bộ truyện. Nam chủ không thể tới Tây Bắc, cho nên đều là đất diễn của nam phụ, cho nên đoạn này thật là tốt đẹp, cho đến khi nam chủ xuất hiện, phần diễn của nam phụ còn có thể nhiều như vậy sao?
Haha, nam phụ chính là để mọi người yêu, cho nên nhân dịp này, tranh thủ yêu đi thôi.Thật ra ta càng muốn nói, nam chủ hay nam phụ, yêu người nào hơn, thì có sao đâu? Mục tiêu của chúng ta là theo đảng nữ chủ! Thanh Thanh mới là linh hồn của bộ truyện nha, ha ha.