Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 100: Chương 100: Tranh chấp




Ngã ba đường, Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát bắt đầu xảy ra tranh chấp.

Mộ Thanh biến mất, ba người vội vã đuổi theo đến giao lộ, nhưng chung quanh nào có bóng người.

Mạnh Tam gãi đầu một cái, “Anh Duệ tướng quân vừa rồi còn ngay phía sau ta, sao, sao có thể biến mất nhanh như vậy?”

Hai người cùng nhau bị đẩy lùi lại, Mộ Thanh lùi xa hơn hắn một chút, hắn bị vấp ngã, chỉ trong nháy mắt đứng lên, người đã lặng yên không một tiếng động bốc hơi?

Có quỷ?

Suy nghĩ này vừa lóe lên, Nguyệt Sát ở bên cạnh đã như cơn gió đen lướt qua, ngọn lửa đang cháy trên vách đá không hề lay động, thật sự giống như bóng ma!

Nguyên Tu cũng lập tức bay vọt theo, liếc mắt nhìn ngọn đèn kia một cái, rồi túm theo Mạnh Tam, dừng lại ở lối rẽ.

Tại lối rẽ, Nguyệt Sát liếc mắt nhìn hai con đường, con đường bên trái tĩnh mịch không một tiếng động, con đường ở giữa vẫn sàn sạt những tiếng giống như hàng nghìn con độc trùng đang trườn bò, tất cả vẫn y nguyên như trước khi bọn họ tiến vào bên trong, dường như không có người ra vào, Mộ Thanh thật giống như đột nhiên biến mất.

Bên cạnh có gió mạnh thổi qua, Nguyệt Sát đột ngột quay đầu, thấy Nguyên Tu bỏ qua ba lối rẽ tiếp tục đi về phía trước, ngọn đèn trên tường giống như bị một cơn gió mạnh cắn nát, nổ thành đốm lửa, tan tác ở giữa không trung, nam tử chạy như bay, hoàn toàn không giống như có thương tích trong người, nháy mắt đã ở phạm vi ngoài mười trượng.

Nguyệt Sát điểm mũi chân, phi thân đuổi theo, Mạnh Tam ở phía sau cũng cắm đầu chạy, khoảng chừng đuổi theo được trăm trượng, hắn dừng lại, thấy một cái thềm đá hướng lên trên.

Thềm đá kia gần giống như thềm đá bọn họ xuống đây, Nguyên Tu và Nguyệt Sát đã ở bên trên, Mạnh Tam cũng bắt đầu bước lên thềm đá, thấy trên đỉnh đầu lại là một mật đạo khác, bên trong tối om, không có ánh đèn, nhưng có thể nhận thấy mật đạo này so với con đường đầy thi cốt lúc trước bọn họ vượt qua có độ rộng tương tự.

Trong lòng Mạnh Tam đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn, khi chui lên, ánh đèn đã được thắp lên, Nguyên Tu và Nguyệt Sát đưa lưng về phía cửa, từ giữa hai người, Mạnh Tam nhìn thấy một hành lang thật dài, ngọc trắng lót đường, trên đường một đống hỗn độn, đầu một bức tượng nằm lăn lốc trên đường, nát nửa bên, nửa khuôn mặt còn lại đang nhìn chằm chằm hắn.

Mạnh Tam hít vào một hơi, lạnh nửa trái tim.

Đây là con đường Hô Diên Hạo tiến vào!

“Không có người.” Nguyên Tu vừa nói vừa bước lên phía trước vài bước, đưa tay sờ vào một ngọn đèn chưa được thắp sáng trên vách tường, “Lạnh.”

Hô Diên Hạo rời khỏi nơi này đã lâu.

Vừa dứt lời, Nguyệt Sát lập tức xoay người muốn trở lại, Mạnh Tam còn chưa đi lên, chỉ lộ cái đầu, hai mắt xem xét bên trong. Nguyệt Sát quay lại thấy hắn đang đứng chắn đường, nhưng vẫn không dừng, mũi chân đạp lên trán hắn, Mạnh Tam gào lên một tiếng rớt khỏi thềm đá, khi gáy sắp sửa đập vào thềm đá, thì thấy vạt áo bị kéo lấy, Nguyệt Sát xẹt qua mặt hắn như cơn gió đen, cầm lấy vạt áo của hắn, quăng xuống dưới nền đất giống như ném đồ bỏ đi!

Mạnh Tam đặt mông xuống đất, phun ra một miệng đầy bùn đất, tức giận mắng: “Ngươi dám đạp lên trán ta! Dám để ta ăn bùn trên đế giày ngươi! Dám quăng ta! Ta chặt… Gào!”

Còn chưa mắng xong, bên cạnh lại xuất hiện gió lạnh, cổ áo hắn một lần nữa bị Nguyên Tu nhấc lên, như bị bão cát đại mạc cuốn đi, một đường quay cuồng, đến khi rơi xuống đất đã là ở cửa ngã ba.

Nguyệt Sát chạy vào trong con đường ở giữa, Nguyên Tu một tay kéo Mạnh Tam, một tay đè xuống bả vai Nguyệt Sát, sức nặng như thép, ép khiến Nguyệt Sát trầm xuống!

Hai hàng lông mày của Nguyệt Sát kéo lên, xoay người trở lại, ánh mắt lạnh lẽo, “Đại tướng quân có ý gì!”

“Đường này không thể qua, trở lại đường cũ!” Nguyên Tu nói.

“Nàng đang ở trong đường này! Đại tướng quân không muốn cứu?” Đứng trước con đường đầy rắn độc, Nguyệt Sát mặt lạnh như sương.

Mộ Thanh nhất định bị Hô Diên Hạo cướp đi!

Hô Diên Hạo ấy thế mà lại vào đường hầm trước bọn họ! Đến nơi thấy cửa ngầm dưới thềm đá của bọn họ còn đóng cho nên biết bọn họ chưa tìm được cơ quan mở ra. Kẻ này âm ngoan giả dối, chắc chắn đứng ở trong đường này ngầm quan sát bọn họ, tìm cơ hội cướp Mộ Thanh đi!

Hô Diên Hạo không thể trốn ở nơi nào khác ngoại trừ con đường ở giữa, bởi vì thời gian từ khi đẩy nàng lùi lại đến khi bọn họ xoay người chỉ trong chớp mắt, nếu như Hô Diên Hạo kéo người về phía sau, khi bọn họ xoay người nhất định có thể thấy, khả năng duy nhất là hắn cướp người sau đó tránh vào con đường ở giữa, như vậy mới thoát khỏi tầm mắt bọn họ.

Ba con đường này, hai bên đều bố trí cơ quan, bọn họ chọn con đường bên phải, vừa bước chân vào đã chạm đến cơ quan, như vậy đường bên trái cũng không kém bao nhiêu. Nếu Hô Diên Hạo chọn con đường bên trái, cơ quan nhất định sẽ bị khởi động, bởi vậy hắn chỉ có thể ẩn thân tại con đường giữa! Đường này độc trùng khắp nơi, hắn làm thế nào để tránh né Nguyệt Sát không biết, dù sao Ngũ hồ ở thảo nguyên đều là dị tộc, có bí pháp nào đó chưa biết chừng. Nhưng hắn biết nữ nhân kia lúc này ở cùng với Hô Diên Hạo, tình cảnh hung hiểm, phải cứu nàng ra!

Nguyên Tu ngăn cản hắn là có ý tứ gì đây?

“Hô Diên Hạo sẽ không giết nàng.” Nguyên Tu buông Mạnh Tam ra, lại không thả Nguyệt Sát, cánh tay đặt trên đầu vai hắn, như mang sức nặng ngàn cân.

“Không giết là không làm bị thương sao?” Nguyệt Sát cười lạnh, liếc mắt nhìn đầu vai, trong lòng ám trầm. Người này nội kình mãnh liệt, không kém gì so với chủ nhân, mà hắn còn bị thương trong người sốt cao đột ngột mới khỏi, lại chịu đói mấy ngày vẫn có thể một chưởng áp chế hắn, công lực thật kinh người!

“Bị thương?” Nguyên Tu nghe vậy lại nở nụ cười, “Ngươi là thân binh của tướng quân nhà ngươi, hắn có bao nhiêu bản lĩnh chẳng lẽ ngươi lại không biết? Hô Diên Hạo muốn làm tổn thương hắn, hai cái đầu cũng chưa đủ!”

Ánh mắt của nam tử trong sáng như ngân hà, ý cười thâm sâu, không có vẻ gì là lo lắng.

Nguyệt Sát mím môi không nói.

“Hô Diên Hạo tàn nhẫn không phải là giả, nhưng hắn lại gian ngoan như sói, không phải hạng mãng phu. Cơ quan trong địa cung này rất hung hiểm, hắn cướp nàng, ý đồ chính là để nàng giúp hắn tìm được kho báu của địa cung! Yên tâm, tánh mạng của nàng tạm thời không đáng lo!”

Nguyên Tu khuyên như thế, mặc dù có đạo lý, nhưng Nguyệt Sát vẫn không chịu lĩnh giáo, “Đại tướng quân dám cam đoan tướng quân nhà ta lông tóc vô thương sao? Ngươi đã biết sự tàn nhẫn của Hô Diên Hạo, tướng quân nhà ta mấy lần khiến hắn thất bại, nay người rơi vào tay hắn, chắc chắn không chết, nhưng sao có thể đảm bảo lành lặn không chút thương tổn? Xem thủ đoạn của Hô Diên Hạo, có khi là khiến người ta muốn sống không được muốn chết không xong!”

Hắn thừa nhận, nữ nhân kia quả thật thông minh! Nhưng hắn càng lo lắng bởi vì nàng thông minh!

Vừa rồi gặp biến, lấy sự thông minh của nàng, chắc chắn sẽ tìm cách nhắc nhở bọn họ?

Nàng không lưu lại tín hiệu gì, đã chứng minh khi bị bắt đi nàng hoàn toàn bị Hô Diên Hạo áp chế. Hô Diên Hạo chắc chắn đã điểm huyệt toàn bộ cơ thể nàng, khi hắn đuổi theo ra đến ngã rẽ đã không còn bóng người, có thể thấy được tốc độ của Hô Diên Hạo cực nhanh. Mau lẹ như thế, nhất định không phải là kéo đi, mà có thể là bị Hô Diên Hạo khiêng hoặc cõng, ai biết thằng nhãi người Hồ kia có đụng đến chỗ nào không nên đụng hay không, trên đường có phát hiện ra thân phận của nàng hay không?

Nếu nàng không bị Hô Diên Hạo phát hiện ra thân nữ nhi có lẽ còn không có trở ngại, nhưng nếu bị phát hiện, như vậy rất nguy hiểm!

Vô luận Hô Diên Hạo có bao nhiêu thủ đoạn tàn ngược, đối phó với nữ nhân, chỉ cần một thủ đoạn là đủ rồi!

Hắn phụng mệnh chủ thượng bảo hộ nàng tại Tây Bắc chu toàn, lại tự nhận là trưởng thân binh của nàng, hắn không thể để nàng rơi vào hiểm cảnh!

“Buông ra!” Sắc mặt Nguyệt Sát trầm như nước, liếc nhìn đầu vai, Nguyên Tu không biết nàng là nữ tử, tất nhiên không hiểu sự lo lắng của hắn. Nếu hắn không thả, cho dù bất chấp để lộ thực lực, cũng phải đánh với hắn một trận ở chỗ này.

“Tiểu tử nhà ngươi, sao nói không chịu nghe thế?” Nguyên Tu nhíu chặt mày, trong lòng khó hiểu, nhưng tay vẫn không buông ra, “Ta hỏi ngươi, đường này độc trùng khắp nơi, ngươi có chắc chắn rằng có thể vừa tự bảo vệ mình trước độc trùng vừa đánh với Hô Diên Hạo một trận, đem nàng cứu ra hay không?”

“Chuyện này không nhọc đại tướng quân lo lắng!”

“Ngươi là thân binh của nàng, cũng là quân binh Tây Bắc, ta phải lo lắng!”

“Đại tướng quân lúc này thương lính như con, sao không nghĩ tới giờ phút này nàng thân trong nguy hiểm, ở trong con đường đầy độc trùng?”

“Nàng đi theo Hô Diên Hạo, không sợ độc trùng! Người Địch thiện về chế tạo binh khí, cơ quan đoản tên chôn dưới sa mạc, rắn chuột thằn lằn côn trùng thường lui tới, để phòng cơ quan trận bại lộ, Vu thần đời trước của người Địch đã chế ra một loại khu trùng phấn, rắn chuột đều sợ. Việc này là ta sơ sẩy, không nghĩ tới Hô Diên Hạo có thể thoát khỏi đường hầm kia. Hắn đã dám vào đường này, trên người chắc chắn mang theo khu trùng phấn, nàng ở bên cạnh hắn, không cần e ngại độc trùng.” Nguyên Tu trầm giọng nói.

Việc này thật là sơ sẩy của hắn, sau khi từ mật đạo đi ra, cũng bởi vì trong lòng có chút loạn, nhìn thấy phía trước có ba lối rẽ, lập tức quên mất chuyện phải tra xét hết con đường. Cũng bởi vì không tra xét đường lui, cho nên không phát hiện ra phía sau trăm trượng còn một thềm đá nữa, chính là thềm đá dẫn từ con đường của Hô Diên Hạo xuống. Nếu như lúc trước xem xét cẩn thận, bọn họ có thể phát hiện ra Hô Diên Hạo cũng đã thoát khỏi mật đạo, trong lòng sẽ đề cao cảnh giác, như vậy sẽ không xảy ra tình cảnh như hiện tại.

Đại quân muốn đi, lương thảo đi trước, lương thảo muốn đi, thám báo đi trước, đây là đạo hành quân. Hắn làm tướng mười năm, nhưng lại phạm phải điều tối kỵ này!

Nguyên Tu nhíu chặt mi, con ngươi dưới ánh lửa mờ mịt như khói. Sơ sẩy của hắn khiến nàng rời vào hiểm cảnh, cho nên giờ phút này hắn phải bình tĩnh, quyết sách không lầm mới có thể cứu nàng ra, cũng là bảo vệ thân binh của nàng vô sự.

“Nếu như ngươi muốn cứu nàng, đem nàng tách ra khỏi Hô Diên Hạo, hai người các ngươi đều khó thoát khỏi sự vây công của độc trùng, không bằng tiến theo đường cũ. Con đường bên phải chính là sự lựa chọn của nàng, cơ quan thế nào chúng ta đều đã biết được, qua đường này, tìm cách mở cửa là có thể đi ra ngoài. Hô Diên Hạo bắt cóc nàng chắc chắn là muốn nàng giúp hắn tìm kiếm đường ra, ba con đường này đều dẫn đến một nơi, không bằng chúng ta đi ra ngoài nơi đó cứu nàng. Trên đường đó chỉ cần không có độc trùng, từ tay Hô Diên Hạo cứu nàng ra sẽ không khó.”

Từ tiền điện tới đây, dụng ý của chủ nhân nơi này hắn đã có thể hiểu được vài phần, dường như chủ nhân nơi này bố trí cơ quan không phải vì giết bọn hắn. Hai con đường bất luận chọn con đường nào, đích đến đều là một chỗ, ba lối rẽ này hẳn là cũng như thế, khác biệt chỉ là cơ quan, xem bọn họ nguyện chọn cái nào.

Nguyệt Sát nghe vậy, nhíu mi trầm mặc.

“Ngươi phải tin tưởng, bằng bản lĩnh của nàng tìm được đường ra thực dễ dàng. Ngược lại là chúng ta, muốn tìm cách mở cơ quan, chắc sẽ tốn chút thời giờ, cho nên chúng ta phải nhanh, không thể trì hoãn.” Nguyên Tu dứt lời, chờ Nguyệt Sát lựa chọn.

Nguyệt Sát hất cánh tay của Nguyên Tu ra, mũi chân vừa chuyển, xoay người đi sang lối rẽ bên phải. Lấy thân của hắn thủ, những khối cầu sắt kia không cần lo lắng, chốc lát có thể sẽ qua được, nếu có thể tìm thấy cơ quan mở cửa đi ra ngoài, quả thật so với việc cứu nàng trong con đường đầy độc trùng dễ dàng hơn, chỉ không biết cơ quan mở cửa có thể tìm được hay không.

Thôi, đi nhìn một cái sẽ biết!

Nguyên Tu thấy Nguyệt Sát tiến vào đường cũ, cũng nhấc Mạnh Tam dậy vọt vào!

Cầu sắt dày đặc, lớn gần bằng đầu người, tốc độ lại mau, tất cả không khác mấy so với suy đoán lúc trước của nàng! Cơ quan đã mở, lại có suy đoán của nàng lúc trước, ba người lướt nhanh như gió, Nguyên Tu mang theo Mạnh Tam, quyền phong như sấm, đánh đi những quả cầu sắt trước mặt, cầu sắt đung đưa, va về phía trước, như sét đánh qua tai, đập vào vách tường, đá rơi như mưa! Hai người ở trong cơ quan dầy đặc cầu sắt, lướt đi!

Cho đến khi tầm mắt đã nhìn thấy cửa đá, Mạnh Tam hít vào một ngụm khí lạnh, hô to: “Đại tướng quân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.