Bộ Tích Hoan đem đao bạc trả lại cho Mộ Thanh, nắm tay nàng đi ra bên ngoài, “Theo trẫm xuất cung.”
Mộ Thanh cau mày, muốn phất tay áo tránh đi, nhưng cổ tay lại bị một
bàn tay lành lạnh nắm chặt lấy, đành phải để cho Bộ Tích Hoan kéo ra sau điện, lên đến Cửu Long đài. Mộ Thanh thấy hắn nói khỏi ra cung, lại đến bể tắm thì càng nhíu chặt mày, “Bệ hạ thích sạch sẽ không bằng buông
thần ra.”
Bộ Tích Hoan cúi đầu, thấy Mộ Thanh cụp mắt, nói: “Thần khám nghiệm
tử thi, trên tay nhiễm tử khí*, sợ sẽ truyền sang bệ hạ. Bệ hạ sạch sẽ
như thế, sợ rằng ngâm tay trong nước đến trắng bệch cũng không tẩy sạch
được.”
*Tử khí hay thi khí: là khí của xác chết.
Nghe qua câu nói của nàng có vẻ là vì hắn mà suy nghĩ, nhưng thật ra là ghét bỏ hắn nắm tay nàng mới đúng?
Bộ Tích Hoan cười, vẫn không buông ra, nắm tay Mộ Thanh đi đến bên
đầu rồng cạnh bể, nhấn một cái lên đôi mắt bằng ngọc của đầu rồng, nước
trong bể bỗng nhiên rút đi nhanh chóng, hiện ra một mật đạo trong bể
ngọc!
Mộ Thanh hơi giật mình, còn đang ngỡ ngàng nhìn mật đạo kia, Bộ Tích
Hoan đã nắm tay nàng đi xuống phía dưới. Mật đạo sâu rộng, trên tường
treo đèn đuốc sáng ngời, tảng đá dưới chân mài nhẵn thành đường, bốn
phương thông suốt, Mộ Thanh theo Bộ Tích Hoan quẹo trái vòng phải, cảm
thấy như lạc trong mê cung, hắn lại thông thuộc dẫn nàng đi nửa khắc
đồng hồ, cửa ra là bên trong một cung điện cũ.
Trong điện không thắp đèn, ngửi thấy không khí ẩm ướt trong điện là
biết nơi này rất lâu rồi không có người ở. Hai người ra khỏi điện, thấy
ánh trăng chiếu sân điện đầy cỏ dại, tường mọc rêu xưa cũ, xác nhận là
một chỗ hẻo lánh trong hành cung.
Mộ Thanh đang nhìn cung điện, chợt thấy cổ tay được thả lỏng, Bộ Tích Hoan buông nàng ra. Nàng không kiêng nể chút nào lui lại phía sau, cách hắn xa một chút, bước chân vừa lui, một bàn tay lại áp sát đến bên
hông.
Sắc mặt Mộ Thanh lạnh lùng, nghe nam tử nói bên tai: “Theo trẫm!”
Vừa nói xong, đột nhiên thấy bờ tường thấp xuống dưới chân. Mộ Thanh
cúi đầu, nhìn ánh trăng chiếu ngọn cây, ngẩng đầu, thấy ngân hà chiếu
cung thành, chóp mũi thoang thoảng hương cỏ. Mộ Thanh quay đầu, thấy
dung nhan của nam tử trong ánh trăng sáng bừng.
Người này, bộ dạng quả thực là đẹp.
Mộ Thanh lần đầu tiên biết thế nào là khinh công, kinh ngạc mênh mông ở đáy lòng cũng chỉ phút chốc, lát sau lực chú ý đã bị bóng cây xẹt qua bốn phía hấp dẫn đi. Kia là cung điện cũ hai người vừa mới đi ra, vượt
qua tường điện là bên ngoài hành cung, bên ngoài không phải đường dẫn
vào hành cung, cũng không thấy thành Biện Hà, mà là một cánh rừng, tựa
như một tòa núi cao. Trong núi có đường đá, dọc theo đường đá đi vào,
đến giữa sườn núi là một khu đất bằng, từ xa đã trông thấy đèn đuốc thắp sáng, có người chờ sẵn ở trong núi.
Không phải là muốn đến phủ Thứ Sử sao?
Nơi đây là nơi nào?
Đang nghi hoặc, Mộ Thanh đã được đưa đến khu đất trống kia, chân vừa
chạm đất, nàng lập tức cách xa Bộ Tích Hoan vài bước. Nam tử liếc mắt
nhìn nàng một cái, không cho rằng nàng ngỗ ngược, khoanh tay bước sâu
vào bên trong.
“Chuẩn bị tốt rồi?” Giữa núi rừng, giọng nói nam tử hờ hững vang lên.
Vài hắc y nhân trên tay cầm đuốc, cung kính quỳ, nói: “Theo mệnh lệnh của chủ thượng, quan tài đã được nâng ra.”
“Ừ.” Bộ Tích Hoan lười biếng đáp lời, quay lại nhìn Mộ Thanh.
Mộ Thanh đứng ở xa xa, khi Bộ Tích Hoan cùng hắc y nhân nói chuyện,
nàng lại đưa mắt nhìn quanh. Nơi này nhìn xa không lớn, nhưng nhìn gần
cũng khá rộng rãi, mặt đất lát đá xanh, từng khối bia đá được dựng thẳng tắp, nơi này là nghĩa trang.
Mộ Thanh tiến lại gần, thấy một ngôi mộ bị đào lên, gạch đá bùn đất
chồng ở một bên, một chiếc quan tài tử mộc yên tĩnh đặt bên cạnh, trên
nắp quan tài có đất ẩm ướt.
“Ai?” Nàng hỏi Bộ Tích Hoan.
“Liễu phi.”
Mộ Thanh không biết Liễu phi là ai, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại nhảy dựng lên, vội vàng nhìn chằm chằm hắn.
Đèn đuốc chiếu sáng mặt nam tử, nghe hắn nói: “Trẫm đáp ứng, đồng ý để ngươi điều tra án mạng của cha ngươi.”
Án mạng của cha… Liễu phi…
Là vị nương nương bị hại chết kia?!
Mộ Thanh bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng quan tài kia, ánh trăng
trong veo treo trên ngọn cây, đổ bóng loang lổ dưới mặt đất, trong gió
mang theo hơi tanh. Hơi khí kia không biết có phải phủ kín mắt thiếu
niên hay không, ánh lửa chiếu vào, đáy mắt lại hằn lên tơ máu.
Nàng quay đầu, nhìn nam tử áo bào đỏ, trong con ngươi có cảm xúc không nói rõ.
Nàng còn tưởng rằng, tối nay phải đến phủ Thứ Sử.
Án mạng của phủ Thứ Sử, hung thủ là ai, phong thư bị mất trên bàn
viết cái gì, hai chuyện này đối với Bộ Tích Hoan mà nói đều vô cùng quan trọng! Hắn nói, nàng thay hắn làm một chuyện, hắn sẽ cung cấp một manh
mối để nàng điều tra hung thủ giết cha. Nàng còn tưởng rằng, hắn sẽ để
nàng làm việc cho hắn trước…
Thiếu niên nhìn nam tử, sau đó quay đầu, trong ánh trăng thân hình
đơn bạc, đáy mắt kia xưa nay vốn lạnh lùng giờ đây như có ngôi sao rơi
xuống, chớp mắt sinh rực rỡ.
“Không nghiệm sao?” Bộ Tích Hoan nhìn nàng, “Hoặc là, ngươi có thể nhìn thi đan cha ngươi viết? Trẫm có mang theo.”
“Thi đan?” Ánh mắt thiếu niên chợt chấn động, thấy nam tử cổ tay nhấc lên, từ trong ống tay áo lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt nàng.
Mộ Thanh nhìn tờ giấy kia, gió đêm thổi bay một góc, nét mực làm mờ mắt nàng. Đây là cha để lại…
Khi rời khỏi huyện Cổ Thủy, nàng không ngờ sẽ cách xa cha mãi mãi, đồ vật trong nhà nàng đều không mang theo. Sau đó chôn cất cha, huyện Cổ
Thủy có tri huyện cùng Thẩm phủ đang chờ mạng của nàng, nhà không thể
quay về, trên người nàng một di vật của cha cũng không có, không ngờ tối nay lại có thể thấy được.
Cha là vì khám nghiệm cho Liễu phi mà chết, tối nay lại để nàng nhìn
thấy thi đan do cha tự tay viết. Mặc dù trời cao để nàng sống thêm một
đời nữa, nhưng nàng chưa từng tin chuyện số phận ông trời an bài, nhưng
tối nay, nàng bỗng nhiên tin!
Chẳng biết nắm thi đan trong tay từ lúc nào, Mộ Thanh nắm chặt, đầu
ngón tay trắng bệch, rồi nàng cẩn thận cất thi đan vào trong người. Nàng không xem, chỉ xoay người, tay áo trong gió đêm phất qua sắc bén, nhìn
quan tài, nói: “Nghiệm!”
Cha nàng đã nghiệm, nàng cũng muốn nghiệm lại!
Thật sự muốn nhìn xem Liễu phi này chết như thế nào, càng muốn nhìn cha vì sao mà bị giết!
Bộ Tích Hoan liếc nhìn một gã hắc y nhân, kẻ kia xoay người, nâng mấy thứ đến cho Mộ Thanh, Mộ Thanh nhìn lên, đúng là áo khoác, khẩu trang,
bao tay, thì ra tất cả đồ dùng nàng cần đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nàng thấy đám người áo đen đều đeo mặt nạ bảo bộ, chỉ có trên mặt Bộ
Tích Hoan không che cái gì, nhân tiện nói: “Khi mở quan tài ngươi cách
xa một chút.”
Nam tử cười, “Trẫm có thể nín thở.”
Mộ Thanh sửng sốt, nhớ tới nội lực của hắn cao cường, tự nhiên không
sợ thi khí. Cho nên nàng cũng không nhiều lời nữa, tự mình mặc đồ, sau
đó gật gật đầu với mấy hắc y nhân đứng cạnh quan tài, nói: “Làm phiền.”
Chỉ có một gã hắc y nhân tiến lên phía trước, những người khác nâng
đuốc bất động. Người tiến lên nâng tay, tung chưởng, vỗ một cái vào bên
hông quan tài!
Ầm!
Trong đêm bỗng nhiên nổi lên một luồng gió đen, gào thét cuộn trong
không trung quấn theo lá cây bay về hướng rừng! Hắc y nhân phi thân theo luồng gió đen, ban đêm một bóng đen, đuổi theo luồng gió đen kia, luồng gió đen đột nhiên đập xuống mặt đất! Hắc y nhân cũng nhảy xuống, ra tay nhấc lên, ầm một tiếng, luồng gió đen đã dừng lại vững vàng, chăm chú
nhìn lại, đúng nắp quan tài tử mộc kia!
Khi nắp quan tài bị một chưởng đánh bay, trong quan tài lập tức tỏa
ra một mùi hôi thối nhức mũi, Mộ Thanh tức khắc tránh xa, dù đeo khẩu
trang nhưng vẫn phải nín thở, gió núi thổi một trận, khí trong quan tài
tan chút, nàng mới bước lên phía trước.
Ánh trăng chiếu vào trong quan tài, bên trong là thi thể của một nữ
tử, đầu đội mũ cung phi nhị phẩm, triều phục vân phượng đỏ tía, trâm
ngọc đầy đầu, vòng tay đông châu, bảo bình, bảo châu, kim sức, gấm vóc,
đặt đầy quan tài. Nhưng nàng không liếc mắt nhìn trang sức xa hoa một
cái, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt của thi thể.
Nữ thi thể, sắc mặt dưới ánh trăng xanh lét, thất khiếu* chảy ra máu
loãng đỏ sậm, mặt cùng bụng đã có những lỗ hổng, hai sườn cổ hủ hóa
thành thịt vụn nhơm nhớp. Ánh trăng chiếu xuống, gió đêm thổi tới, trong rừng chợt thấy quỷ khí dày đặc!
*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Vài hắc y nhân cầm đuốc đứng bên cạnh, lộ ra ánh mắt kinh dị, người đã chết gần một tháng, tại sao thất khiếu lại đổ máu…
“Thi thể đang ở thời điểm hủ bại, khí thể hủ bại tiến vào mạch máu,
sẽ khiến máu loãng chảy ra từ thất khiếu. Vốn cũng không có chuyện gì,
nhưng vừa rồi mở quan tài gây ra chấn động.” Mộ Thanh mở miệng nói.
Liễu phi đã chết gần một tháng, không khí Giang Nam ẩm ướt nóng, lại
là mùa hạ, đáng lẽ phải nhanh chóng phân hủy, nhưng tốc độ hủ bại chậm
nhiều như vậy đại khái là vì chôn cất ở trong tử mộc quan tài. Gỗ tử mộc chống phân huỷ tốt, bình thường chôn ở trong đó, xác chết năm ba năm
mới có thể hóa cốt. Khi Liễu phi mất nhất định không lập tức an táng
ngay, cha từ huyện Cổ Thủy đến thành Biện Hà ít nhất mất nửa ngày, xác
chết đặt trong những ngày nắng to, cho nên dù đã đặt vào quan tài vẫn bị thối nát, vì vậy mới tạo ra kết quả, mặc dù trong tử mộc quan tài vẫn
cứ hủ bại.
“Nơi cổ của xác chết có gãy đoạn, suy đoán là vùng gáy đã bị tập
kích, về phần có phải vết thương trí mạng hay không, tạm nhìn không nhìn ra được, mức độ thối rữa của xác chết rất nghiêm trọng.” Mộ Thanh nhìn
quan tài nói.
“Tức là không thể xem nghiệm?” Bộ Tích Hoan nhíu mày, nhưng trong con ngươi lại có tia sáng. Hiển nhiên là hắn đã xem qua thi đan, tình trạng trong đó có lẽ xấp xỉ phỏng đoán của Mộ Thanh.
“Có phương pháp!” Mộ Thanh quay đầu, con ngươi trong bóng đêm cũng có chút sáng ngời, “Nhưng phải xem bệ hạ có bỏ được hay không.”
Bộ Tích Hoan nghe vậy ngẩn ra, nhướng cao mi, “Ngươi định thế nào?”
Mộ Thanh trầm mặc trong chốc lát, biện pháp này, về phương diện cảm
tình thì ít ai có thể chấp nhận. Nhưng vì khám nghiệm tử thi, phải làm
như vậy, pháp y chính là người làm loại việc này.
“Ta cần một cái nồi, tốt nhất là lớn một chút.”