Mành giường được xốc lên, có luồng gió thổi ra, hướng về phía những
cây nến trong điện, ánh nến lúc sáng lúc tối, ẩn hiện dung nhan của nam
tử đứng ngoài cửa. Đợi ánh nến tắt hẳn, người trên giường cũng yên tĩnh
trở lại, nam tử vẫn dựa cửa bất động, xa xa nhìn lại, giống như một bức
họa tuyệt đẹp in trên khung cửa.
Choang!
Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng đồ sứ vỡ nát.
“Là ai?” Nam tử mở miệng, giọng nói trầm thấp.
Lập tức, cửa điện được mở ra, thái giám tổng quản Phạm Thông tiến vào báo: “Khởi bẩm bệ hạ, ngoài điện có Tề mỹ nhân mang trà sâm đến, nô tài bảo hắn ở bên ngoài chờ đợi, vừa rồi là hắn vô ý đánh đổ ấm trà.”
“Đánh chết!” Giọng nói Đế vương xuyên qua điện lớn mà ra, trong đêm hè lại mang cảm giác lạnh lẽo.
“Tề mỹ nhân. . .”
“Lãnh cung.” Đế vương lười biếng hạ ý chỉ, sau đó chậm rãi đi về phía long sàng, áo bào đỏ ướt thẫm chảy nước xuống sàn điện, ánh nến chiếu
vào loang lổ như máu.
Phạm Thông cụp mắt, ý chỉ bực này đối với hắn đã thành thói quen, nói một tiếng tuân chỉ sau đó lui ra khỏi đại điện. Ngoài điện truyền đến
tiếng la như quạ kêu trong đêm, sau đó chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào
trong cổ họng, giống như miệng bị thứ gì đó bịt chặt, một đường kéo đi
xa.
Bộ Tích Hoan xốc mành giường tiến vào bên trong, thấy Mộ Thanh mặc
nguyên quần áo mà nằm, có người tiến vào nhưng không hề có phản ứng gì,
dường như đã ngủ say. Ánh sáng từ điện ngoài chiếu vào, chiếu lên người
thiếu niên, dáng hình nhỏ nhắn mềm mại, vừa nhìn đã biết là giai nhân.
Nam tử cúi đầu cười, “Thân mình ái phi khó chịu, có cần trẫm gọi ngự y hay không?”
Mộ Thanh xoay người ngồi dậy, ánh mắt rõ ràng, đúng là không ngủ, “Án mạng ở phủ Thứ Sử khi nào bắt đầu điều tra?”
Cùng hắn đấu khẩu những chuyện không đâu, chẳng bằng nói chuyện chính.
Bộ Tích Hoan nhướng mi, người nghe lén ngoài cửa sổ không còn nữa,
hắn cũng có thể giũ bỏ bộ dạng mị sắc hàm xuân, đổi trở lại thần thái
lười nhác, nói: “Ban đêm xuất cung.”
“Hiện tại chính là ban đêm.” Mộ Thanh bước xuống long sàn, có thể
nhanh chóng tra ra án mạng ở phủ Thứ Sử, nàng mới có thể điều tra thủ
phạm giết cha.
Bộ Tích Hoan lại không vội vàng như vậy, “Đêm mai rồi nói sau, tối nay nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, hắn đi ra khỏi giường, nằm xuống một tháp gỗ hoa lê nhỏ bên cạnh long sàng.
Tháp này là để cho nam phi sau khi thị tẩm ngủ, tiện sáng sớm dậy hầu hạ rửa mặt chải đầu. Mộ Thanh ngủ ở long sàng, nhưng Bộ Tích Hoan cũng
không nhắc nhở nàng, tự mình nằm xuống tháp nhỏ.
Mộ Thanh ở trong màn hơi giật mình, trong cung cơ sở ngầm nhiều, nàng còn tưởng rằng tối nay phải cùng hắn diễn một màn xuân sắc.
Diễn trò, chính là ấn tượng của nàng sau khi nhìn thấy Bộ Tích Hoan đêm nay.
Trong thiên hạ đồn thổi hắn hoang đường, không biết kiềm chế, ngu
ngốc vô đạo, nhưng dưới con mắt của nàng, hắn hoàn toàn không phải như
thế.
Lúc trước khi ở phủ Thứ Sử, trước mặt mọi người nàng khám nghiệm tử
thi, hắn nhiều lần hỏi nàng, đối với thủ pháp khám nghiệm tử thi có vẻ
rất hứng thú. Ngỗ tác ở Đại Hưng chỉ là tiện dịch, dân chúng tầm thường
cũng không muốn dây dưa, huống chi là sĩ tộc quyền quý? Hắn có thể vứt
bỏ quan niệm cũ, cũng là kẻ có thể khai sáng. Khi ở phủ Thứ Sử thả nàng
đi, sau mới phái người tìm nàng, khiến cho nàng biết thế nào là khó khăn khi chỉ có một mình. Tối nay nàng chui đầu vào lưới, hắn lại lấy chuyện của cha dẫn dụ nàng để hắn sử dụng, người này rõ ràng trong bụng chứa
Càn Khôn, lòng dạ sâu xa khó lường.
Tối nay, khi ngoài cửa sổ có ngươi nghe lén, bộ dạng ham mê thanh sắc kia của hắn rõ ràng là đang diễn trò, người khác không nhận ra, nhưng
nàng lại nhìn thấy.
Rõ ràng có khả năng là minh quân, vì sao phải ngụy trang ngu ngốc vô đạo?
Mộ Thanh nhìn màn buông xuống, bỗng nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá
nhiều rồi, nàng chỉ nên vì cha báo thù, những chuyện khác có biết cũng
vô dụng. Hắn không cần nàng cùng hắn diễn trò, cũng tốt, nàng càng đỡ bị chiếm tiện nghi.
Một lần nữa nằm xuống, ống tay áo ép chặt một chút, ép chặt đao bạc dưới tay, lúc này Mộ Thanh mới từ từ nhắm mắt lại.
Bên ngoài giường, nam tử nằm lười biếng, giống như một đám mây đỏ từ
trên trời rơi xuống nằm ở trên tháp, hắn mỉm cười, nhìn về phía long
sàng của mình, dường như có thể tưởng tượng lúc này ở bên trong, cô gái
nằm ngủ trong tư thế đề phòng.
Nói lá gan nàng lớn, thì đao nhỏ dưới tay áo nàng lúc nào cũng nắm
chặt, giống như bất cứ lúc nào cần thiết cũng có thể nóng nảy đả thương
người.
Nói nàng nhát gan, nàng ngủ trên long sàng của hắn nhưng không hề sợ hãi.
Tính cách này thật sự là. . .
Nam tử lắc đầu cười, quanh thân như dựng lên tầng mây, hắn cũng miễn
cưỡng khép mắt lại, tóc đen áo bào đỏ không có gió mà tự động bay lên,
chỉ một lát, cả áo bào và tóc đã được hong khô. . .
*
Ban đêm Mộ Thanh ngủ không sâu, trời còn chưa sáng rõ đã tỉnh lại, vén màn nhìn ra ngoài, Bộ Tích Hoan đã không còn trong điện.
Có cung nữ thái giám đi vào truyền chỉ, thấy Mộ Thanh từ trên long
sàng bước xuống, đều có vài phần kinh ngạc. Mặc dù bệ hạ thường triệu mỹ nhân đến hầu tắm, nhưng không triệu những công tử mới tiến cung, nguyên do trong đó thì nhóm cung nhân không thể hiểu được, nhưng đây là thông
lệ của hành cung. Những công tử mới từ Mỹ Nhân tư vào cung đều phải tắm
rửa thay quần áo, nhưng thị tẩm cũng không phải điện này, mà là ở Điện
thờ phụ phía tây của Hợp Hoan điện. Điện này là nơi bệ hạ nghỉ ngơi sau
khi tắm rửa, chưa từng có công tử nào ở lại qua đêm. Hơn nữa, mặc dù là
Tây điện là điện thờ phụ, nhưng sau khi những công tử thị tẩm đều phải
trở về điện của mình, rất ít bệ hạ giữ người ở lại, cho dù hôm nào bệ hạ vui vẻ giữ người ở lại, bọn công tử cũng chỉ có thể nghỉ ở tháp gỗ bên
cạnh, chưa từng gặp có người ngủ qua đêm trên long sàng.
Vị Chu mỹ nhân này, chỉ trong đêm qua đã phá vỡ ba thông lệ.
“Truyền khẩu dụ của bệ hạ, Chu mỹ nhân chuyển đến cung điện phía sau
Hợp Hoan điện, ngày khác sẽ gọi mỹ nhân hầu hạ việc tắm rửa.” Chúng cung nhân tươi cười chúc mừng thiến niên.
Mộ Thanh chỉ lạnh nhạt gật đầu, những người mới vào cung thị giá,
sáng sớm nhóm cung nhân đều đến chúc mừng. Nàng chưa từng đem sắc mặt
vui mừng của bọn họ để ở trong lòng, ánh mắt rơi xuống bộ y phục mà cung nữ kia đang cầm trong tay. Y phục kia được làm từ gấm, thêu cành lan,
thanh nhã hợp ý. Nàng cầm áo bào kia tự đi vào trong điện thay, cũng
không gọi người hầu hạ, sau khi đi ra, thấy cung nữ vừa cầm y phục cười
hành lễ với nàng.
“Nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mỹ nhân, mỹ nhân có thức ăn gì đặc biệt yêu thích hay không?”
“Tùy ý.”
Giọng nói của cung nữ kia như chim hoàng oanh, hết sức dễ nghe, lại
không hề khiến người ta cảm thấy ầm ỹ, nghe xong lời Mộ Thanh cũng không hỏi nhiều nữa, cúi người lui ra ngoài.
Đồ ăn sáng rất nhanh được đem đến, cung nữ lại hỏi.
“Điểm tâm mỹ nhân muốn dùng gì? Nô tỳ đi lĩnh.”
“Tùy ý.”
Mộ Thanh vẫn nói lời này, nàng xưa nay quen nghèo khó, mấy khi được ăn điểm tâm, cho nên không có đòi hỏi gì đặc biệt.
Ánh mắt cung nữ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười lui xuống.
Sáng mùa hạ, gió ấm áp hợp lòng người, Mộ Thanh dùng xong điểm tâm,
chỉ ngồi trong điện một mình, không nói lời nào. Cung nữ kia thấy vậy,
tiến đến hỏi: “Mỹ nhân có muốn đi dạo trong ngự trong hoa viên một chút
hay không? Nô tỳ dẫn đường cho mỹ nhân đi xem cảnh trí trong hành cung.”
“Lười.”
Sự ngạc nhiên trong ánh mắt cung nữ lại càng thêm sâu. Khó trách sáng sớm bệ hạ đã ra khỏi điện, dặn dò nói tính tình công tử lãnh đạm,
chuyện gì cũng theo hắn sai bảo, chớ ầm ỹ đến hắn. Mặc dù đã sớm nhìn ra điểm này, nhưng tính tình của vị Chu mỹ nhân này đúng là quá lãnh đạm.
“Mỹ nhân, ngày sau ở trong cung còn dài, chẳng lẽ chỉ ngồi một mình
trong điện? Mỹ nhân có chuyện gì yêu thích hay không? Cầm kỳ thư họa, nô tỳ tìm đến, để mỹ nhân đỡ nhàm chán.”
“Sách đi.” Mộ Thanh nói, nói đến chuyện đọc sách nàng mới cảm thấy
hứng thú một chút, cho nên nói cũng nhiều hơn, “Nếu có sách thuốc là tốt nhất, nếu không, tạp ký cũng được, hoặc sách thơ văn.”
Cung nữ kia nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng hắn thật sự muốn ngồi mãi như thế, nếu mỹ nhân buồn chán, bệ hạ sẽ trách tội, cho
nên cung nữ vội vàng đi tìm sách đến, giấy bút cũng tiện thể chuẩn bị
đủ, mang đến bàn đọc đặt trước mặt Mộ Thanh.
Sách thuốc và tạp ký đều có, Mộ Thanh thấy có sách thuốc, cho nên đem tạp ký đặt ở một bên, xem sách thuốc trước. Đọc sách này mất thời gian
một ngày, cung nữ thái giám ở bên cạnh hầu hạ đều âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ công tử thật đúng là có thể tĩnh tâm đọc sách một thời gian dài
như thế.
Vị công tử này, là mỹ nhân độc nhất trong cung, tại sao lại nói là độc nhất.
Bệ hạ hỉ giận khó dò, những công tử trong cung được phong mỹ nhân,
nhưng dù được yêu thích đến đâu cũng có lúc phải vào lãnh cung.
Trong hành cung, nam tử lấy sắc hầu hạ quân, nhiều người tính tình
bực bội khó chịu, phần lớn là những kẻ khó hầu hạ, thường gây khó dễ cho cung nhân để mua vui hoặc lấy cung nhân để trút giận, yên tĩnh đến lạ
lùng giống như vị Chu công tử này, thật sự chưa từng gặp qua.
Mặc dù lãnh đạm một chút, nhưng đúng là một chủ nhân dễ hầu hạ.
Mộ Thanh đọc sách thuốc, tâm tình bị sách thuốc quấn đi. Thảo dược,
độc dược những thứ này đối với chuyện khám nghiệm tử thi rất hữu dụng,
nàng đi theo cha cũng được học qua, có điều sách thuốc trong nhà không
nhiều lắm, nay ở trong cung, thuận lợi nghiên cứu, học tập. Nàng vừa
nhìn vừa tiện tay viết ra, không hề hay biết thời gian đã qua một ngày.
Đêm qua Bộ Tích Hoan nói buổi tối sẽ xuất cung, bởi vậy ban ngày
không thấy hắn Mộ Thanh cũng không gấp, nhưng đợi thẳng cho đến canh ba, người vẫn chưa xuất hiện. Nàng nhíu mày, nghĩ rằng tối nay hắn có việc
không thể tới, cho nên buông sách, sai người đi ra ngoài, tự mình lên
giường đi ngủ.
Vẫn giữ nguyên quần áo mà nằm như trước, nàng mơ màng ngủ, nửa mộng
nửa tỉnh, chợt thấy phía sau màn có gió khẽ thổi. Mộ Thanh lập tức mở
mắt, xoay người, xuống giường, đao nhỏ trong tay nhanh chóng đâm về phía sau! Nhưng không hiểu sao đao trong tay lại lập tức bị đoạt mất, rơi
vào trong tay người.
Nghe thấy người nọ cười nhẹ: “Hành động này của ái phi là muốn hành thích trẫm?”
Dứt tiếng người, Mộ Thanh đã nhìn rõ người tới, sắc mặt bất giác thả lỏng ra.
Bộ Tích Hoan đem đao bạc trả lại cho nàng, nắm tay nàng đi ra bên ngoài, “Theo trẫm xuất cung.”