Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 154: Chương 154: Ác nhân có ác nhân trị




Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn Mạc Ngữ… Tiểu tử này mình còn chưa động thủ mà nó đã ra tay trước rồi.

Lúc này Mạc Ngôn tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn thấy máu của tên kia chảy nói:

- Đi ra ngoài.

Người đàn ông kia bị choáng váng, bưng lấy cái chán thật là không thể tin được…

Ta bị người đánh?

Ta sao có thể bị kẻ khác đánh?

Y trừng mắt nhìn Mạc ngữ, thật là khó có thể tin vào sự thật này!

- Ta cho ngươi biến, không nghe thấy sao?

Mạc Ngữ cười lạnh, cầm tiếp một bình rượu lên.

May mà người nhân viên tạp vụ kia đã nhanh chóng kéo anh ta trệch ra một bước.

Sao Mạch Tuệ lại gặp phải hoàn cảnh hung tàn đến vậy, cô sợ đến mức che miệng lại, ngay lúc này cô không biết phải làm sao.

Mạc Ngôn cười ôm và an ủi cô:

- Đừng sợ, đừng sợ, có anh đây…Trước khi đến không phải em đã nói cần biết về một cuộc sống lụa là của công tử sao? Anh nhìn không ra, đây là…

Nói xong hắn mang một cái ghế tựa tương đối an toàn đến nói:

- Ngồi ở đây, ngồi ở đây để xem kịch là an toàn nhất!

Có Mạc Ngôn bên cạnh, Mạch Tuệ trấn tĩnh lại nói:

- Anh không khuyên nhủ Mạc Ngữ sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Anh làm gì mà khuyên được cậu ấy? cậu ấy cũng là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, làm quan là không thể như thư sinh được, nhưng cũng không thể không có một chút nghĩa khí nếu không thì chết lặng.

Mạch Tuệ nghe thấy vậy không khỏi dở khóc dở cười… Đây là mặc cho hiệp khách sao? Rõ ràng là không có được quần áo lụa là!

Đương nhiên là cô cũng nghĩ gần như vậy, Mạc Ngữ chính là chú em tương lai của mình hơn nữa lại xuất đầu lộ diện giúp mình, cái gọi là giúp mà không để ý đến bản thân.

Lúc này người khách không mời kia rốt cục cũng phải hoãn quá thần lai, giơ chân lên mắng to:

- Anh dám đánh tôi? Anh có biết tôi là ngươi thế nào không?

Mạc Ngữ nghe thấy vậy ném vỡ cái gạt tàn rồi vỗ tay cười lạnh nói:

- Muốn gọi cha hả? Được ta cho ngươi thời gian gọi điện thoại, ta muốn xem ngươi có thể tìm đến loại cha như thế nào! Nhưng ngươi nhớ kĩ ta sẽ nhớ ta nể mặt ngươi một chút, muốn có thể diện thì ít nhất cũng phải tìm được cha ngươi đến đây!

Lúc đang nói chuyện, bảo vệ trị an của khách sạn, ban quản lý cũng vội vàng chạy đến cũng vưa lúc nghe thấy câu cuồng ngôn này của Mạc Ngữ.

Người đàn ông kia nôn nao, cho cha đến nói cho mình thể diện.

Ta thách, ngươi cho rằng ngươi là ai, không sợ gió lớn thì đau đầu lưỡi sao?

- Tiết tiên sinh, Tiết tiên sinh nể mặt tôi có chuyện gì từ từ nói!

Hiển nhiên là người trực ban quản lý không ngừng khuyên bảo người thanh niên này.

Ông ta xông vào người nhân viên tạp vụ quát:

- Các ngươi còn đứng ngây ra ở đó làm gì, mau băng bó vết thương cho Tiết tiên sinh.

Tiết tiên sinh lại đẩy anh ta ra cười lạnh nói:

- Băng cái gì? Ngay bây giờ gọi điện báo cảnh sát cho ta…

Trực ban quản lý thấp giọng nói:

- Tiết tiên sinh, lùi một bước có được không? Đây là phòng của người khác cho dù là có báo cảnh sát thì ông cũng không có lý.

- Lý, chỗ tôi đứng chính là lý!

Tiết tiên sinh cười lạnh nói:

- Ông đừng có dài dòng, mau báo cảnh sát cho tôi…

Người trực ban quản lý lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Tiết tiên sinh, nếu ngài kiên quyết báo cảnh sát thì tôi đây sẽ gọi điện cho Nhạc tiên sinh trước…

Nhạc tiên sinh chính là ông chủ của khách sạn này, quản lý trực tiếp, kiên quyết đứng bên cạnh Mạc Ngữ bởi vì ông ta nhìn thấy người thanh niên kia đi vào Thủy Vân sảnh là do tự Nhạc tiên sinh đi vào khách sạn Phúc Đỉnh, hơn nữa lúc nói chuyện không chỉ có lạ mà còn mang theo một chút khiêm tốn:

- Trong lòng Ban Kinh Lý đã rõ không thể trêu vào Tiết tiên sinh, mà ông ta còn hơn cả ông chủ hiển nhiên là có kém hơn một bậc như vậy ông chủ khách khí với người thanh niên như vậy thì hiển nhiên là không thể gây ra chuyện gì!

Quan hệ đơn giản như thế, vị trực ban quản lý không thể không tính đến.

Nói đến khách sạn Phúc Đỉnh mà đứng sau là ông chủ Nhạc thì có thể nói là nó nổi tiếng cùng với Uyển Lăng đã thành nhãn hiệu lâu năm, ông ta năm nay cũng gần 60 tuy chưa đến con đường làm quan nhưng phụ thân ông ta lại là trung tướng khai quốc, mẹ ông ta cũng là nhà văn nổi tiếng từ mấy chục năm về trước.

- Ngươi không cần phải dùng đến Nhạc tiên sinh để dọa ta, ta đến đây ăn cơm là đã nể mặt cho ngươi lắm rồi.

Tiết tiên sinh bịt trán, căn giận nói xong nhưng không khí thì không đủ để thở.

Lời của Mạc Ngữ xem ra là cuồng ngôn nhưng có lẽ thực sự Nhạc tiên sinh chính là thương hiệu hoàn khố lâu đời, tuy rằng con không có đi theo đường làm quan nhưng cũng làm người khác kinh người, so sánh với Đại Tân hoàn khố thì hẳn là nội tình kém hơn rất nhiều.

Đương nhiên là y cũng có hơi sợ Nhạc tiên sinh, nhưng không lo lắng vị này sẽ đứng về phía Mạc Ngôn, cái gọi là giúp mà không để ý đến thân và Nhạc tiên sinh ít nhiều cũng có điểm sâu xa…

- Thể diện của ngươi lớn lắm sao?

Ngay đó cần phải cảnh báo Tiết tiên sinh, một cái thoạt nhìn ít nhất cũng phải có 5 người đàn ông đứng ở cửa.

Ông ta vừa xuất hiện thì trực ban quản lý và mấy bảo vệ trị an lập tức nhường đường.

- Tiết Tiểu Đông, thể diện của cháu còn lớn hơn so với cha cháu và thúc sao?

Người này lạnh lùng nhìn Tiết Tiên Ngưu.

Lúc này sắc mặt, dáng vẻ bệ vệ của Tiết tiên sinh lập tức tiên tan đến 7 phần, ủy khuất nói:

- Chú Nhạc, cháu đến đây ăn cơm lại bị người ta ném chai rượu vào đầu, ngài cũng không thể mặc kệ chứ?

Lúc này, đứng trong góc nhỏ Mạc Ngôn thấy Nhạc tiên sinh xuất tràng liền cười nói với Mạch Tuệ:

- Nhìn không thấy, lão hoàn khố còn giúp em trị tệ tiểu hoàn khố này, một lần cho em xem là đủ rồi.

Mạch Tuệ thở dài nói:

- Sớm đã biết rằng đến để ăn cơm với Mạc Ngữ, cái bụng đói meo của em móng ngựa phát huy tác dụng rồi…

Dừng lại một chút, cô lại nói tiếp:

- May mà anh không phải hoàn khố.

Hai người nói nhỏ ở bên này, Nhạc tiên sinh lại đi đến trước mặt Tiết Tiểu Đông nói:

- Đừng có nói đông nói tây, nói thẳng ra đi!

Tiểu Tiểu Đông ngẩn người ra, đang định nói chuyện thì đã thấy Nhạc tiên sinh quay lưng về phía Thủy Vân sảnh lặng lẽ nhìn và thấp giọng nói:

- Không muốn gây thêm rắc rối cho cha cậu mau giải thích đi.

Thấy vẻ mặt của Nhạc tiên sinh mang đầy vẻ cảnh cáo, Tiểu Tiết Đông không khỏi giật mình thon thót.

Y là cái hoàn khố, nếu không phải kẻ ngu thì đương nhiên là hiểu được ý này của Nhạc tiên sinh. Nói ngắn gọn chính là, đám người thanh niên này tuyệt đối không thể trêu vào, không chỉ là mình không trêu nổi mà thậm chí còn có thể liên lụy đến cha mình.

Người thanh niên này rốt cục đến đây làm gì?

Tiết Tiểu Đông lập tức thấy choáng váng.

- Nhạc thúc, xin thứ lỗi, cái giải thích này hình như tôi nghe hơi nhiều , tránh bẩn lỗ tai mau cho y cút đi, tôi không muốn nhìn thất y.

Mạc Ngữ không hổ là hoàn khố đến kinh đô, đối với trường hợp này cậu ta thạo như ngựa quen đường cũ, biết khi nào thì nên thô bạo, khi nào thì nên dừng tay.

Nhưng trong mắt người ngoài, kết thúc như vậy là đã rất khách khí so với bình rượu vừa rồi thì lực sát thương là không có.

Vở kịch nhỏ này, cuối cùng Tiết Tiểu Đông cũng phải chán nản mà kết thúc.

Tiết Tiểu Đông ngoài việc mất thể diện ra thì dường như cũng không có tổn thương gì quá lớn. Nhưng ngoài Mạc Ngôn ra không ai biết rằng sau khi người dời khách sạn thì điểm tiếp theo chính là bệnh viện.

Cho đến bây giờ, Mạc Ngôn cũng không phải là lấy ơn báo oán, với tính nết của mình làm sao hắn có thể ngồi nhìn kẻ đang ngấp nghé bạn gái của mình rời đi?

Một tháng sau, không còn nghi ngờ gì nữa Tiết Tiểu Đông chịu khổ trong bệnh viện, nguyên nhân gây bệnh thì cho dù là bác sĩ Chris cũng không tìm ra được manh mối gì, bệnh tình của y sau đó thuyên giảm nhưng về sau này sẽ để lại di chứng hơn nữa còn đánh mất dần năng lực đàn ông …

Ác nhân có ác nhân trị, hiện tại Mạc Ngôn đang là ác nhân lớn nhất. So sánh bá đạo với Mạc Ngữ hình như cũng chính là một tên tiểu hoàn khố mà thôi.

Bữa tối tiến hành ở đây, tuy còn chưa chấm dứt nhưng tất cả mọi người đã không ăn nữa.

- Đúng là tôi đã sắp xếp không tốt, ngàn vạn lần xin mấy vị thứ lỗi…

- Người vừa rồi là con trai độc nhất của cục trưởng Tiết, bị nuông chiều quá không coi ai ra gì. Tiểu Ngữ, ta và cha cậu ta là bạn cũ lâu năm, coi như ta mặt dày chuyện này cho chấm dứt ở đây đi.

Mạc Ngữ cười nói:

- Yên tâm đi, Nhạc thúc, cháu đến tỉnh là để rèn luyện chứ không phải là để đánh nhau.

Có những lời này, Nhạc tiên sinh hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Tiểu Ngữ, cậu còn chưa giới thiệu với tôi hai vị khách này đâu.

Mạc Ngữ đang muốn mở miệng thì lại chợt nhớ ra tính cách khiêm tốn của Mạc Ngôn liền sửa lại câu nói:

- Hai người là bằng hữu, một người cùng họ với cháu còn cô ấy họ Mạch.

Nhạc tiên sinh nhíu mày có vẻ không hiểu nhìn vẻ thờ ơ của Mạc Ngữ ông ta biết nói như vậy là không thâm sâu vì thế mà đã hướng đến Mạc Ngôn và Mạch Tuệ gật đầu với họ.

Nhưng trong lòng ông ta cũng đã mơ hồ đoán ra cái gì đó.

Lại nói thêm, ông ta là Mạc gia cũng có nhiều đời thế giao, nhị thúc của Mạc Ngôn xuất thân từ quân ngũ, ngày trước làm việc dưới quyền cha của Nhạc tiên sinh mà dốc sức. Cho đến bây giờ, hai nhà qua lại tuy không nhiều lắm nhưng vẫn duy trì mối quan hệ. Đối với chuyện trong nhà của Mạc gia Nhạc tiên sinh cũng có biết một chút, biết trên Mạc Ngữ còn có hai anh nữa chính là thâ phận có hơi thấp dường như chưa ai gặp họ.

Ngoài ra tuy Mạc Ngôn và Mạc Ngữ không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng tưởng mạo giống nhau đến 7, 8 phần hơn nữa lại cùng họ nên Nhạc tiên sinh cũng mơ hồ đoán ra thân phận của Mạc Ngôn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.