- Còn phức tạp hơn thế!
Mạch Tuệ nghiêm túc nói:
- Anh từ nhỏ đã rời khỏi gia đình, cùng những người có quan hệ huyết thống trong nhà, thân tình không quá nồng đậm. Em thấy, anh từ nhỏ độc lập quen rồi, căn bản là không lo lắng anh mượn bối cảnh gia đình trong công việc. Nhưng là, nếu chúng ta lấy nhau, vô luận anh cùng người nhà ở giữa tình cảm thế nào, em vẫn sẽ phải đối mặt với họ. Không chỉ là em, còn cha mẹ em, họ cũng phải đối mặt với một gia tộc quyền thế hiển hách. Mạc Ngôn, em chỉ là một cô gái bình thường. Bối cảnh gia đình cũng rất bình thường, em không muốn thay đổi thói quen sống, lại càng không muốn cha mẹ vì điều này mà khó xử!
- Mạc Ngôn, thời gian trước, em cũng từng ảo tưởng sẽ được gả cho một gia đình có bối cảnh. Như vậy có thể bớt đi vài chục năm phấn đấu. Nhưng gia đình anh bối cảnh quá lớn, lớn đến lỗi em cũng không giám đối mặt! Anh hiểu được cảm giác của em chứ?
Mạc Ngôn vẫn thản nhiên cười:
- Nói như vậy là em không muốn, như thế nào, muốn vứt bỏ anh sao?
Mạch Tuệ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài, mày ủ mặt ê nói:
- Thật đáng tiếc!
- Không được nghĩ như vậy!.
Mạc Ngôn cười nói:
- Kỳ thật, những lời em nói anh đều hiểu được, lúc trước không nói cho em biết người nhà của anh, chính là lo lắng những ý nghĩ này của em.
Mạch Tuệ thở dài, nói:
- Thực hi vọng, anh không nói cho em biết việc này…
Mạc Ngôn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Mạch Tuệ lên, nhìn thật sâu vào nàng, lặng yên dỗ dành, xoa dịu ý thức ở chỗ sâu trong nàng, ôn nhu nói:
- Vậy quên nó đi.
Mạch Tuệ tâm tình nhất thời trấn tĩnh lại, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng giống như bị gió xuân mơn trớn, làm bẩm nói:
- Quên nó?
Mạc ngôn cười nói:
- Cái gọi là quên đi, kỳ thật có 2 loại, một loại là triệt để quên đi, một loại khác là coi thường nó… Người ta cứ nghĩ phức tạp về gia đình của anh, nhưng anh nghĩ rất đơn giản, em chỉ cần nghĩ tới anh, nhớ tới anh là được rồi.
Loại ý thức này mang lại một cảm giác an ủi mãnh liệt, Mạch Tuệ bất tri bất giác tiếp thu nó như thế.
Năm, sáu phút sau, nàng đã có thể nhẹ nhàng cùng Mạc Ngôn nói về chuyện gia đình, giống như người thường trong gia đình tham gia vào việc nhà vậy, không có bất an cùng lo âu, cũng không có cảm giác khiếp sợ khi sắp đối mặt với một gia tộc thế gia đại tộc…
- Cha anh đặt tên cho các anh thật là hay nha…
Nàng hì hì cười nói:
- Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, Mạc Sầu, nếu tiếp tục có một em trai, có phải sẽ đặt tên Mạc Tà không?
- Em trai của anh có phải sẽ là Trấn trưởng? A, có hay không, còn trẻ như vậy đã là Trấn trưởng? quả nhiên là nha môn có người tài…
- Khó trách, anh bộ dạng đẹp trai như vậy, hóa ra là di truyền từ cha anh… À, em là người tỉnh Nam Vân, ba của anh lúc ấy đảm nhiệm chức vụ tại tỉnh, cơ hồ mỗi ngày đều chứng kiến tin tức về tài năng của ông ấy. Dì hàng xóm thường lấy cha anh làm tấm gương diễu cợt trưởng khu, nói “Nếu anh ấy có tài bằng một nửa ông ấy, ít nhất cũng có thể làm trưởng phòng…”
Cho tới lúc hai người khởi hành tới khách sạn Phúc Đỉnh, những khúc mắc trong lòng Mạch tuệ đã hoàn toàn biến mất…
Mạc Ngôn không hủy diệt trí nhớ của nàng, cũng không có bắt nàng chuyển biến tâm tính, chính là lấy một loại phương thức phóng đại tự tin của nàng lên mà thôi.
Nhưng điều ngay cả Mạc Ngôn cũng không ngờ tới là, phương pháp này hiệu quả quá thần kỳ!
Khiến Mạch Tuệ dám cùng hắn xuất môn, cả người không chỉ tự tin lên rất nhiều, mà khí chất lại càng linh hoạt. Đứng bên cạnh hắn, giống như một đóa thâm cốc U Lan, lặng yên tự mình tỏa sắc, vượt trên thế tục…
- Điều này chẳng lẽ chính là điều trong truyền thuyết khi ngộ đạo?
Khách sạn Phúc Đỉnh cái tên nghe thoáng qua rất bình thường, nhưng không ai có thể phủ nhận, nó tuyệt đối là một trong những khách sạn tốt nhất tại Uyển Lăng.
Mạc Ngôn cùng Mạch Tuệ đi tới thang máy của khách sạn, lên thẳng tới lầu ba.
Lầu ba chi phí hiển nhiên cao hơn một chút, nam nữ tới đây phần lớn đều ăn mặc sang trọng, rất ít người giống Mạc Ngôn diện trang phục hưu nhàn. Nhưng đoạn đường hắn đi qua, không có một ánh mắt kỳ thị nào xoi mói, ngược lại vì khí chất và dung nhan xuất chúng của Mạnh Tuệ, mà có không ít ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Đương nhiên, nam nhân này không thể là một kẻ tầm thường, cùng một người như Mạnh Tuệ đi tới, Mạc Ngôn ngẩng đầu đi trước, Mạnh Tuệ khoác tay hắn giống như chim nhỏ nép vào người, ai chủ ai thứ, vừa xem là hiểu ngay.
- Tiên sinh, xin hỏi các vị có đặt phòng tại tầng này?
Nhân viên tạp vụ hiển nhiên cũng rất tinh mắt, hơi hơi khom người, trực tiếp hỏi Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn nói:
- Thủy Vân sảnh.
Nhân viên tạp vụ gật đầu nói:
- Mời hai vị đi theo tôi.
Mạc Ngôn cùng Mạch Tuệ tiến vào Thủy Vân sảnh thì Mạc Ngữ đang đứng đối diện với cửa sổ thủy tinh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn người.
Một Thủy Vân sảnh lớn như vậy mà chỉ có một mình Mạc Ngữ, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên cảnh đêm, cùng với sự hào hoa xa xỉ trong gian phòng vip, dường như có chút cảm giác cô tịch.
Mạc Ngôn chưa bao giờ chân chính nói về người em này của mình, thứ nhất, hắn không có ý nguyện này, thứ hai, cũng là do phụ thân cùng mẹ kế ngăn trở tình cảm huynh đệ. Lúc này hắn thấy Mạc Ngữ một mình một người đứng đó, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ánh sáng tràn ngập bên ngoài cửa sổ, trong lòng mơ hồ có chút xúc động…
- Nhìn gì vậy?
Hắn hỏi.
Mạc Ngữ nghe tiếng, lập tức xoay người, sắc mặt có chút cổ quái nói:
- Một mình xa quê hương… Tôi suy nghĩ. mấy năm nay anh một mình bươn trải bên ngoài, làm sao có thể vượt qua?
Mạc Ngôn không lưu tình cười nhạo nói:
- Đừng đứng đó giả bộ văn chương. Con đường quan thượng không hợp với các “nhà văn trẻ” đâu.
Mạc Ngữ nghe vậy sắc mặt không khỏi khựng lại.
Nhưng hắn biết rõ tính cách ca ca mình, có thể tới ăn bữa cơm này, cũng đã là nể mặt hắn lắm rồi, còn chờ hắn có thể đối sử với mình như với Mạc Sầu, đúng là chỉ có kiếp sau…
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới hướng Mạch Tuệ vươn tay, mỉm cười nói
- Tôi là Mạc Ngữ…
Nói thực ra, lúc nói chuyện điện thoại biết được Mạc Ngôn đã có bạn gái, hắn đã giật mình không thôi.
Thân là người Mạc gia. Đối với loại chuyện như thế này so với một gia đình bình thường mẫn cảm hơn rất nhiêu. Biết Mạc Ngôn có bạn gái,hắn lập tức gọi điện thoại báo cho phụ thân, sau đó, bữa tiệc này vốn mục đích là để xóa đi ngăn cách giữa hai huynh đệ. Đã chuyển thành một bữa tiệc khảo sát.
Khi nhìn thấy Mạch Tuệ, Mạc Ngữ thứ nhất cảm thấy kinh ngạc, thứ hai vẫn là kinh ngac…
Thứ nhất kinh ngạc là vì dung nhan của Mạch Tuệ, thứ hai là vì Mạch Tuệ phảng phất khí chất kỳ ảo giống như giống như u lan thâm cốc!
Mạc Ngữ thân là Mạc gia đệ tử, tiếp xúc với biết bao là mỹ nữ. Luận về dung nhan, có khả năng so sánh với Mạc Tuệ tuyệt đối là số ít. Nhưng nếu nói về khí chất, những nữ nhân kia không một người có thể có được khí chất như Mạch Tuệ.
Mạc Ngữ thậm chí cảm thấy được. Trước mặt người con gái này tuyệt đối không một ai giám nhận mình có khí chất nữ tính!
Mạc Ngữ đương nhiên không biết,nếu không phải 1h trước trải qua “ Vô tâm sáp liễu liễu thành ấm” tâm linh tẩy lễ, khí chất của Mạch Tuệ tuy rằng tuyệt hảo, nhưng cũng không khiến hắn kinh ngạc thế này!
Mạch Tuệ chìa bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng bắt tay Mạc Ngữ, yên nhiên nói:
- Tôi là Mạch Tuệ, là bạn của đại ca cậu .
Sau khi hai người hàn thuyên vài câu, Mạc Ngôn lại nói:
- Được rồi, chúng ta qua ăn cơm thôi, không cần phải khách sáo nữa.
Nói xong, hắn kéo ghế, mời Mạch Tuệ ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Mạc Ngữ hỏi:
- Tửu lượng của cậu thế nào?
Mạc Ngữ ngẩn ra, tưởng Mạc Ngôn muốn so tửu lượng với mình, tùy tiện nói:
- Cũng không tồi, không sai biệt lắm nửa cân rượu trắng.
Mạc Ngôn nhíu nhíu mày, nói:
- Với tửu lượng ấy của cậu , mà cũng giám xuống làm việc tại cơ sở sao?
Mạc Ngữ nói:
- Tửu lượng cùng công việc ở đây có liên hệ gì sao?
Mạc Ngôn khinh thường nói:
- Vừa nghe lời này của cậu , cũng biết là từ một nơi cao môn vọng tộc lần đầu tới một nơi thôn dã, tôi nghiêm trọng hoài nghi cậu ngay cả lúa nước cùng lúa mạch chỉ sợ cũng phân không rõ ràng…
Mạc Ngữ biến sắc, đang định phản bác, Mạc Ngôn khoát tay chặn lại, nói:
- Ngồi xuống cho tôi !
Mạc Ngữ từ nhỏ bị Mạc Ngôn khi dễ quen rồi, trong điện thoại còn giám nói vài câu, thực sự giáp mặt thì từ trước đến nay đều là nơi để trút giận.
Lúc này, Mạc Ngôn bá đạo vung tay lên, cho hắn ngồi xuông, hắn tuy có tâm kháng cự, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn thở dài nói:
- Tôi biết anh xem tôi không vừa mắt, nhưng cũng không cần vừa thấy mặt đã cãi nhau chứ?
- Cãi nhau?
Mạc Ngôn cười lạnh nói:
- Tôi hôm nay tới đây không phải là để tranh cãi cùng cậu, tôi đặc biệt tới để khinh thường cậu.
Lời kia vừa thốt ra, ngay lập tức Mạch Tuệ nhìn qua, nhẹ nhàng kéo tay áo Mạc Ngôn, thấp giọng khuyên nhủ:
- Anh làm gì đó… Hai anh em đã lâu không gặp, tại sao lại khi dễ anh ấy?
Mạc Ngôn mỉm cười, ý bảo nàng yên tâm chớ nóng nảy.
Mạc Ngữ lúc này không thể kìm nén được nữa, nói:
- Tôi nói anh có hiểu đạo lý không? Tôi có ý tốt mời anh tới ăn cơm, anh không cảm ơn thì thôi,lại còn tới đây đùa bỡn tôi?
Mạc Ngôn nghe vậy, đang lúc như thế này mà còn thong dong châm điếu thuốc, sau đó cười nói:
- Sao, cái này nhịn không được sao?
Mạc Ngữ thấy hắn bỗng nhiên hòa hoãn lại, không khỏi ngẩn ra, nói:
- Anh có ý gì?
Mạc Ngôn hít một hơi khẩu khí:
- Tôi đây mới chọc tức cậu một chút cậu đã không chịu được, cậu nên sớm chọn ngày hồi phủ đi thì hơn… Mạc Ngữ, tôi từ nhỏ lớn lên ở Mạc gia thôn, theo cấp mà nói, từ thôn đến hương, rồi đến trấn, toàn bộ những người mang trọng trách trên mình, đều cùng là một dạng mặt dạn mày dày. Không những phải chịu đựng được cấp trên, mà còn phải chịu được những thôn phụ thôn phu, quan trọng nhất là, cậu còn phải cố gắng học được bản lãnh chịu nhục.
- Công việc ở cơ sở, không những phải mặt dạn mày dày, mà da mặt còn phải lúc đen lúc đỏ. Đen tức là tại thời điểm mấu chốt, cậu phải quyết liệt, quyết tâm, mới có thể trên con đường quan trường tìm ra được một con đường cho mình! Còn đỏ, nói một cách tương đối, thì đơn giản hơn một chút, đó là bất cứ lúc nào cậu làm không tốt sẽ bị người “cùng bàn rượu” cho đi viện ngay…
Mạc Ngôn từ nhỏ đã lớn lên ở vùng nông thôn, đối với công việc của cơ sở hiểu biết tuy so ra kém những người sinh trưởng ở làng quê và thị trấn, nhưng so với hai người đang ngồi cùng là Mạc Ngữ và Mạch Tuệ mà nói. Cũng hơn nhiều lắm.
Mạc Ngữ không nghĩ tới, Mạc Ngôn vừa mới bắt đầu đã “ khiêu khích” nhưng thực ra lại là một loại chỉ giạy….
- Được rồi. Cho người mang đồ ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Mạc Ngôn cười nói, thấy Mạc Ngữ làm ra thụ giáo tư thế, liền không tiếp tục nói nữa.
Mạc Ngữ theo bản năng gật đầu, đứng dậy mở cửa Thủy Vân sảnh, gọi nhân viên tạp vụ mang thức ăn lên.
Mạch Tuệ nhẹ nhàng cười, ghé xát tai Mạc Ngôn nói:
- Vừa rồi anh thật sự đã làm em sợ đến nhảy dựng, còn tưởng rằng hôm nay anh tới đây thật sự là để khi dễ người ta.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tiểu tử này từ nhỏ bị anh khi dễ quen rồi, hiện tại đã không còn hứng thú. Không thích khi dễ nó…
Mạc Ngữ vừa lúc đi qua bên cạnh. Nghe xong lời này, chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Chờ rượu đưa lên,Mạc Ngôn không tiếp tục giữ bộ mặt giảng giải lý lẽ, mà ôn tồn nhỏ nhẹ cùng Mạc Ngữ trò chuyện công việc cơ sở.
Chai vang đỏ uống được khoảng nửa giờ. Mạch Tuệ đứng lên đi toilet.
Thấy Mạch Tuệ dời đi, Mạc Ngữ do dự một chút, hỏi:
- Vị Mạch tiểu thư này… Xem như là chính thức sao?
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Lời này của cậu là thay ai hỏi?
Mạc Ngữ biết không thể gạt được Mạc Ngôn, cười khổ nói:
- Vâng là thay cha hỏi, tôi gọi điện thoại nói với cha rồi.
Mạc Ngôn gật đầu, cũng không tính toán làm gì, nói:
- Đương nhiên là chính thức… Mặt khác, cậu nói cho cha biết, chuyện của tôi không cần cha quan tâm. Chờ thời cơ chín muồi, tôi sẽ đưa Mạch Tuệ đi gặp cha.
Mạc Ngữ biết trong chuyện này mình không có quyền lên tiếng, nói:
- Tôi sẽ chuyển lời của anh cho cha, mặt khác, ông nội, anh cũng nên nói một tiếng.
Mạc Ngôn nói:
- Không cần cậu nhắc nhở, tôi tự có cân nhắc.
Hắn không muốn tiếp tục đề tài này. Có chút dừng lại, nhân tiện, nói:
- Cậu đối với thôn tây hiểu biết thế nào?
Mạc Ngữ nghe vậy không khỏi nhíu mày nói:
- Trước khi đến, tôi có đọc qua một vài thông tin. tôi nghe nói nơi đó thế lực xã hội đen rất hung hăng ngang ngược, có phải vậy không?
Mạc Ngôn nói:
- Không chỉ là thế lực xã hội đen, thế lực của các dòng họ cũng sẽ khiến cậu đau đầu, những người này rất ngoan cố, thậm trí còn đáng sợ hơn thế lực xã hội đen.
Mạc Ngữ gật gật đầu, đem chén rượu trong tay uống cạn,bỗng nhiên nói:
- Tôi nghe lão gia tử nói, là anh đề nghị cử tôi tới tây thôn làm việc đúng không?
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Tôi chỉ là thuận miệng nói ra, ai ngờ lão nhân gia ông ấy lại cho là thật?
Mạc Ngữ cười khổ một tiếng nói:
- Trừ những điều ấy ra, anh còn gì có thể chỉ giáo cho tôi không?
Mạc Ngôn nghĩ nghĩ, nói:
- Không có gì để dạy cậu cả, đường là phải dựa vào chính mình mà đi, không được dựa vào người khác. Bất quá, chuyện cậu tới Tây thôn trấn làm việc, một phần nguyên nhân cũng là vì tôi, nên tôi sẽ giúp cậu một vài chuyện nhỏ.
Đối với người em này của mình, Mạc Ngôn chỉ là không thích, chứ không chán ghét.
Còn nữa, lão gia tử điều Mạc Ngữ xuống nắm quyền ở cơ sở bên dưới, thứ nhất là để hắn rèn luyện, đồng thời cũng là muốn hai huynh đệ gần gũi hơn một chút.
Mạc Ngôn không muốn phụ sự khổ tâm lần này của lão nhân gia, nói gì thì nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, hắn chung quy cũng không thể tuyệt đối coi thường Mạc Ngữ được.
Cho nên, cùng Mạc Ngữ nói chuyện về sự tình Tây thôn trấn, hắn liền tính toán giúp người em này của mình một chuyện nhỏ.
Chuyện này đối với hắn mà nói thì chỉ là một cái phất tay, nhưng đối với Mạc Ngữ mà nói, đó là một sự giúp đỡ lớn.
- Hỗ trợ?
Mạc Ngữ có chút kì quái hỏi:
- Anh có thể giúp tôi việc gì?
Mạc Ngôn nói:
- Về phương diện chính trị tôi không thể giúp cậu, tất cả đều phải dựa vào chính cậu, nhưng ta có thể bảo đảm, xã hội đen ở thôn trấn Tây, ít nhất trong vòng ba tháng sẽ không quấy nhiễu công việc chính trị của cậu!
Mạc Ngữ nghe vậy, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, một lúc lâu sau mới nói:
- Anh…anh không phải đã trở thành lão đại của xã hội đen chứ?
Mạc Ngôn tức giận nói:
- Có thể như cậu nói sao?
Có chút dừng lại , hắn giải thích, nói:
- Tôi bây giờ là cố vẫn của Thất Xử tỉnh sảnh, mấy gia hỏa ở Tây thôn trấn kia có nhờ tôi xử lý vài chuyện, tôi tin tưởng bọn hắn sẽ không thể không nể mặt tôi …
Nghe xong Mạc Ngôn giải thích, Mạc Ngữ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nếu truyền ra ngoài, cháu đích tôn Mạc gia không theo nghiệp làm quan, không làm thương nhân chân chính, lại chạy tới làm lão đại xã hội đen, thì thật đúng là thiên hạ chê cười!
- Sao lại là ba tháng, chẳng lẽ không thể kéo dài thêm thời gian ư?
Mạc Ngữ hỏi.
Mạc Ngôn cười lạnh nói:
- Cậu có phải muốn sống một cuộc sống suốt đời nhàn nhã hay không?
Mạc Ngữ thành thận không khách sáo nói:
- Đương nhiên như vậy là tốt nhất.
Mạc Ngôn lắc đầu hẳn là có chút hối hận vì không tranh nói:
- Thế lực đen tối này tồn tại giống như một loại phản động, phải triệt sạch nọc độc của nó mới được! Cậu muốn một lần vất vả, cả đời nhàn nhã cũng được nhưng tôi không thể giúp cậu được, chỉ có thể nghĩ cách hộ cậu thôi. Mạc Ngữ rất nhiều chuyện, bất luận là tôi hay lão gia thì đều không thể giúp được.
- Như anh nói thì nếu anh có tài trong nhiệm kì này… Làm cho xã hội đen ở Tây Thôn tan dã, tôi nghĩ, lão gia mà luyện thì mục đích của anh sẽ bước đầu đạt được. Nếu hiệu quả kinh tế cao cho dù lấy lão gia làm tiêu chuẩn thì anh cũng lấy được mấy phần!
Dừng lại một chút lại nói tiếp:
- Một câu đơn giản, đường là phải dựa vào chính mình để đi, dựa vào trời, dựa vào tổ tiên thì chưa phải là hảo hán.
Mạc Ngữ nghe đến đó cũng nổi nóng nói:
- Nếu như vậy, tôi cũng không cần anh giúp, để tự tôi trước nếu thật sự không được sẽ tìm anh giúp.
Có thể ý của Mạc Ngữ là như vậy có thể xuất phát từ giận dỗi hay chính là khẩu khí của mình thì Mạc Ngôn đều thấy vui cả.
Hương thơm của hoa mai phải tự trải qua khổ hàn, bảo kiếm phải được rèn rũa.
Mạc Ngôn từ nhỏ đã trải qua những ngày tu hành buồn tẻ, những lời lý giải này của hắn xa lạ đối với một người thường.
Hắn thấy Mạc Ngữ từ chối sự giúp đỡ của mình trong lòng cũng không khỏi có chút vui mừng.
Bảo kiếm phong phải được rèn rũa, cậu ta dù sao cũng không phải là bảo kiếm đương nhiên không có quan hệ với nơi này. Nếu Mạc Ngữ thụ động tuy có thể tạo được hiệu quả nhất định nhưng chủ động quan hệ thậm chí là thích thú thì hiệu quả sẽ vượt xa hơn rất nhiều.
- Đi, tự cậu trước, tôi sẽ thử chờ xem…
Mạc Ngôn giơ chén rượu lên cụm một cái với Mạc Ngữ, sau đó uống cạn.
Lúc đặt chén rượu xuống thì Mạch Tuệ cũng đã về đến Thủy Vân Sảnh như sắc mặt cô có chút khó coi.
Mạc Ngôn cau mày nói:
- Em làm sao vậy?
Mạch Tuệ nói:
- Vừa mới quay về đã có người theo em…
Vừa dứt lời, cửa của Thủy Vân Sảnh đã bị mở ra, một người đàn ông không thèm để ý đến cả nhân viên tạp vụ xông vào.
- Tiên sinh, ở đây có khách, ông không thể vào được…
Mặt của nhân viên tạp vụ trắng bệch ra rồi liên tục khuyên can.
Nhưng lúc này người tạp vụ cũng chỉ có thể khuyên can chứ cũng không dám động thủ ném người khách này ra ngoài.
- Cút ngay…
Người đàn ông đẩy nhân viên tạp vụ sau đó nhìn Mạch Tuệ một cách say mê cười hì hì nói:
- Vị tiểu thư này, tôi là…
Y còn dưa dứt thì một chai rượu đã phi giữa trán y.
Chai rượu này hơi dày tuy không vỡ nhưng cũng làm cho trán người này có một lỗ hổng…