Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 228: Chương 228: Một công đôi việc




Khoảng 10 phút sau, y lại khẽ cười rồi gật đầu nói:

- Được rồi, chúng ta có thể đi được rồi.

Tống Thanh Viễn nói:

- Đi đâu? Đi Nhạc Dương sao?

Đỗ Khuyết cười nói:

- Phật trượng còn chưa về tay, nếu đi thì chẳng phải sự bố trí của tôi uổng phí sao?

Dừng lại một chút, y thấy Tống Thanh Viễn có vẻ nghi hoặc nói luôn:

- Tôi biết ông đang nghi ngờ, nghi ngờ mục đích của tôi, thực ra vừa rồi ông nói rất đúng, lần này tôi đã đánh rắn động cỏ rồi.

Đây gọi là lão tinh, quỷ tinh, nhưng Tống Thanh Viễn cũng không dám nói:

- Cố ý đánh rắn động cỏ? Ông nói rõ một chút đi...

Đỗ Khuyết nói:

- Hai ta đều biết, đến triển lãm lần này không chỉ có hậu duệ đạo môn của chúng ta, nhưng lại chỉ có một Phật trượng cho nên đối với chúng ta mà nói muốn lấy được Phật tượng không chỉ là đấu với bọn bảo vệ và những phương tiện phòng hộ mà chính là cả những đồng đạo.

Tống Thanh Viễn cũng không phải là người ngu, liền hiểu ngay:

- Tôi hiểu rồi, sự bố trí của ông thực ra là cái bẫy, là cố ý dụ cho bọn họ ra tay!

Đỗ Khuyết cười nói:

- Đúng vậy... thử nghĩ mà xem, nếu vừa rồi ông ở trong triển sảnh phát hiện ra khói và hỏa hoạn, ông sẽ nghĩ thế nào? Rồi lại làm thế nào?

Tống Thanh Viễn hơi trầm ngầm rồi nói luôn:

- Đầu tiên tôi nghĩ là nhất định có người phát động trước, tiếp theo tôi sẽ không do dự mà đuổi đến cuối cùng. Nếu như không ăn được cả thì cũng phải phân một chén canh.

Đỗ Khuyết nói:

- Đúng vậy, đổi lại là tôi, có thể cũng phải làm như vậy thôi. Còn vấn đề hoàn toàn nằm ở chỗ này, lần này hậu duệ đạo môn đến Cửu Phật Sơn khá ít chỉ có 7,8 người. Nếu những người này đều làm như thế thì có phải cục diện sẽ rất hỗn loạn hay không?

Tống Thanh Viễn nghĩ về những điều lão hòa thượng nói rồi gật đầu:

- Chỉ có một Phật trượng, ai cũng không muốn buông tha, đến lúc đó nhất định sẽ đánh nhau ác liệt...

Dừng lại một chút ông ta lại nghĩ đến một khả năng khác nói:

- Nếu như không đánh nhau thì có thể hợp tác, sự bố trí của ông rơi vào khoảng không? Không chỉ có thế thậm chí còn làm cho người ta hiềm nghi lẫn nhau?

Đỗ Khuyết nghe thấy vậy cười như một lão hồ ly nói:

- Quên cho ông biết, thời gian phun khói kia rất ngắn, dù là bọn họ có đánh nhau hay hợp tác thì không thể ung dung mà mang được cái Phật trượng kia đi.

Đúng là lão hồ ly... Tống Thanh Viễn không nhịn oán thầm trong lòng.

Còn giả vờ giả vịt gọi cái gì là đồng khí liên chi, cùng nhau trợ giúp, chính là trơ mặt ra đào mồ hãm hại đồng đạo, lão già này cũng thật quá là nham hiểm nhỉ?

Đỗ Khuyết thấy vẻ mặt khinh thường của Tống Thanh Viễn hiểu ngay là ông ta đang suy nghĩ cái gò lền cười nói:

- Có phải là ông đang nghi ngờ tôi hãm hại đồng đạo không?

Tống Thanh Viễn cười khan nói:

- Cái này không tính chỉ là hiềm nghi chứ?

Đỗ Khuyết cười nói:

- Thực ra, đây cũng là muốn tốt cho bọn họ thôi...

Tống Thanh Viễn thấy cái lão mặt mo này trơ ra không biết xẩu hổ cười lạnh nói:

- Đúng là lạ, như thế mà cũng được coi là muốn tốt cho người khác?

Đỗ Khuyết bất đắc dĩ cười, mang theo vẻ tự giễu nói:

- Ông nhớ đừng có quên, lúc chúng ta ngấp nghé Phật trượng thì người khác lại ngấp nghé chúng ta.

Tống Thanh Viễn nghe thấy vậy không khỏi ngẩn người ra nói:

- Ông nói là?

Đỗ Khuyết gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi nói là làm cho những người chạy ngược chạy xuôi đó. Ông ngẫm lại xem, hậu duệ đạo môn có thể đến đây nhiều như vậy, ông cảm thấy những người đó sẽ không nhìn thấy sao?

Tống Thanh Viễn kinh ngạc nói:

- Bọn họ theo dõi chỗ này?

Đỗ Khuyết nói:

- Không không dám khẳng định nhưng khả năng này là rất lớn... Sở dĩ tôi dụ những đồng đạo này ra rồi lại không có bọn họ có đủ thời gian chính là đồng thời làm cho người của cục quốc thổ phải hiện thân.

Tống Thanh Viễn như tỉnh ngộ nói:

- Như vậy khác nào gạt được 2 chướng ngại vật, có đồng đạo phía trước tất nhiên là sẽ khiến người của cục quốc thổ phải tập trung lực lượng lên bọn họ. Từ đó chúng ta mới có cơ hội để ra tay.

Đỗ Khuyết cười nói:

- Đúng vậy, cũng là một công đôi việc. Ngoài ra cũng chẳng khác nào bảo vệ cho đồng đạo, chỉ cần không bị người của cục quốc thổ bắt thì tháo thân đối với họ hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu như bọn họ ra tay sẽ phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, đánh nhau sẽ khó tránh khỏi sơ hở để cho cục quốc thổ tiêu diệt từng người một.

Tống Thanh Viễn nghe thấy vậy gật đầu nói:

- Nghe ông nói như vậy, đúng là bảo vệ được bọn họ, đây gọi là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi... bây giờ tôi hiểu vì sao vừa rồi ông lại thán như thế...

Đỗ Khuyết thở dài không nói câu nào.

Tống Thanh Viễn lại nói:

- Vậy khi nào chúng ta động thủ?

Đỗ Khuyết nói:

- Quan sát thêm đi, đêm nay hoặc đêm mai bây giờ tôi còn chưa quyết định...

Lúc Mạc Ngôn dời khỏi bảo tàng, đi bên cạnh không chỉ có Mã Hiểu mà còn có thêm cả tiểu ni cô.

Chẳng qua là lúc này tiểu ni cô đã bỏ tăng y, khôi phục lại nguyên trạng.

Tổi của cô cũng gần bằng Cam Lam, lúc đi sau Mạc Ngôn hoạt bát, sôi nổi đúng là một cô gái bướng bỉnh.

Lộ Lương để cho cô đi sau Mạc Ngôn, đối với nhiệm vụ này cô cũng không có bất kì ý kiến nào, ngược lại còn vui mừng là đằng khác.

Nguyên nhân này đơn giản chỉ là xuất phát từ sự tò mò…Cô chỉ muốn biết nhìn thấy con người cương vị đứng đầu, vì cái gì mà sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn chân tay lại có chút co cứng lại. Ngoài ra trong lúc Lộ Lương nói chuyện với Mạc Ngôn đã mơ hồ để lộ ra giữa hai người còn có ân oán gì đó. Hơn nữa phần thắng lợi không phải là phần của Lộ Lương mà là cái người nam nhân mà dường như nhìn lướt qua thì không hề uy hiếp được .

Lần này cô thiếu nữ thực sự rất tò mò.

- Còn chưa biết tên của cô đâu, có thể tự giới thiệu một chút không?

Ra khỏi cửa của bảo tàng, Mạc Ngôn tò mò hỏi tiểu ni cô.

Tiểu ni cô đáp:

- Tôi tên là Sở Ngọc, Sở trong Sở Hán, Ngọc trong Ngọc Thạch…

- Sở Ngọc? Cái tên rất hay…

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Mã Hiểu, các cô xem như cùng Mạch rồi.

Sở Ngọc liếc nhìn Mã Hiểu, cái miệng nhỏ từ đầu đến cuối luôn không nói gì.

Đương nhiên là Mã Hiểu không để ý đến cô chỉ nhẹ hừ một tiếng.

Mạc Ngôn thấy thế không khỏi cười khổ…

Lúc này xa xa lại có người đang vẫy vẫy Mạc Ngôn, hắn đi đến cười nói:

- Lận huynh, tôi đang tìm huynh.

Lận Thu cười nói:

- Tìm tôi? Lời này của cậu có thể nói ngược rồi, tôi ở đây đợi cậu đã nửa tiếng đồng hồ, nếu không nghe thấy người nhân viên nói rằng không có ai bị thương thì tôi đã xông vào rồi.

Mạc Ngôn cười giải thích:

- Gặp một người quen nên tôi hàn huyên mấy câi, đây, chính là vị này…

Nói xong hắn giới thiệu Sở Ngọc với Lận Thu.

Lận Thu là người hay đùa nói:

- Người này, thế nào mà gặp được người quen vậy, lúc thì là Mã tiểu thư, bây giờ lại là Sở tiểu thư, đều là mỹ nhân cả.

Mạc Ngôn cười ha ha nói vòng vo:

- Lận huynh, tôi nghe nói lần triển lãm này có thể phải dừng lại trước, anh có dự định gì không?

Lận Thu nói:

- Kết thúc trước đúng là mất cả hứng, tôi còn chưa nhìn chủ sảnh. Thôi đã vậy thì dạo quanh Cửu Phật Sơn một vòng ngày kia về.

Mạc Ngôn nói:

- Tôi cũng đang định như vậy…

Lận Thu nói:

- Nếu đã vậy thì chúng ta ở cùng đi, tôi đang ở một mình.

Mạc Ngôn cười nói:

- Hai người đàn ông ở chung? Nhưng tôi không quen, ha ha…

Dừng lại một chút, nói tiếp:

- Tôi đang tìm một khách sạn gần để tiện cho leo núi.

Lận Thu nói:

- Khách sạn gần đây đã chật cứng khách, nếu không thì phải tìm nhà cách bảo tàng xa một chút.

Mạc Ngôn mỉm cười, nhìn về phía Sở Ngọc và Mã Hiểu nói:

- Các cô có cách gì không?

Tiền có thể thông thần, quyền cũng thế.

Mã Hiểu là hậu duệ của đạo môn, hơn nữa đằng sau còn có cả một đại gia tộc chứ không phải cô hồn như Tống Thanh Viễn, tiền đương nhiên là không thiếu. Còn Sở Ngọc không chỉ lầ hậu duệ đạo môn mà còn là người đội hành động của đội quốc thổ, trong tay có quyền đặc biệt. Chuyện của người bình thường đối với cô chỉ như một bữa sáng.

Mã Hiểu thoáng nhìn Sở Ngọc thấy cô đang chuẩn bị nói thì giành luôn:

- Cứ giao cho tôi đi.

Nói xong, cô lấy điện thoại ra gọi cho Mã Quân sắp xếp chuyện này.

Lận Thu thấy thế không nhịn được cao giọng nói:

- Mã tiểu thư, nếu có phòng trống thì phiền cô sắp xếp giúp tôi một phòng.

Mã Hiểu mỉm cười gật đầu.

Một tiếng sau, một hàng bốn người đến một khách sạn 4 sao cách bảo tàng khoảng 300m.

Mã Quân đã sớm chờ ở chỗ này sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn nói:

- Mạc tiên sinh, phòng đã có, tổng cộng có 4 phòng đều ở tầng trệt.

Mạc Ngôn cười nói:

- Làm phiền cậu rồi.

Mã Quân trong lòng vẫn còn sợ Mạc Ngôn cười khan nói:

- Đây là chuyện tôi nên làm, ngài đừng khách sáo…

Lận Thu đứng bên nhìn Mã Quân cũng khẽ gật đầu.

Anh ta có ấn tượng cực kém đối với người này nhưng vì thể diện của Mạc Ngôn nên cũng không tính toán gì.

Mọi người lên lầu, Mã Quân mang phiếu phòng phát cho mọi người rồi dời đi.

Bốn người đi vào phòng của mình, Mạc Ngôn đi đến trước cửa sổ nhìn bảo tàng cách đó xa xa…

Bởi vì đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, ngoài Phật trượng và tượng phật Di Lặc ra tạm thời hắn còn không rõ, trong văn vật khác còn ẩn chứa nguyện lực không.

Nhưng cũng không thành vấn đề toàn bộ hiện vật còn đó, chỉ cần đêm nay đến Cửu Phật Sơn một chuyến thì có thể thành việc lớn.

- Xin lỗi, trưởng phòng Lộ, lần này mượn anh che dấu, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ trả lại anh tấm ân tình này…

Mạc Ngôn hút điều thuốc, khóe miệng thoáng cười.

Ở thời này khoa học kĩ thuật phát triển, làm tặc không chỉ có là nghề hung hiểm cao, kĩ thuật cũng phải cao lên.

Nhất là vừa rồi đi thăm gian bảo tàng kia, bình thường các biện pháp phòng hộ cũng tương đối đúng chỗ, lần này lại được gia tăng gấp đôi. Ngoài bảo vệ ra còn có cả người của cục quốc thổ.

Tình hình như vậy thì cho dù là Mạc Ngôn cũng không có cách gì hay được.

Hắn dù sao cũng không phải thần, cho dù là tránh được con mắt của người thường nhưng cũng khó mà vượt qua được công nghệ theo dõi và thiết bị phòng trộm công nghệ cao này.

Ngoài ra, hắn liên tiếp hai lần gặp Lộ Lương khiến cho đối phương chú ý. Mạc Ngôn thấy mình cho dù không bị trưởng phòng Lộ nhìn chằm chằm thì cũng bị hoài nghi rồi. Tuy là hắn không sợ phiền toái nhưng cũng không muốn có ruồi bọ bâu xung quanh mình. Cho nên hắn trước mắt tốt nhất là làm cho người khác không hiềm nghi mình nữa.

Bởi vậy hắn đã có một ý tưởng một công đôi việc.

Đằng trước còn có bảo vệ cho dù là hắn cũng khó mà làm người ta kinh động được để lấy đi Phật trượng kia.

Nhưng cái này cũng không phải là tuyệt đối.

Nếu hắn thoát xác sau đó ném hồn kiếm bổn mạng vào bảo tàng thì mặc dù là kĩ thuật tinh vi nhất cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Nhưng trong chuyện này có một quan ải, khi hắn xuất khiếu thì phải có một thân thể khuyết thiếu khác bảo hộ, sự phiêu lưu là tương đối lớn. Nhất là vào thời gian trước, hắn đã mơ hồ phát hiện Nhân Kiếp của mình lại không có người bảo hộ thì lại càng không dám làm bậy.

Lúc hắn ở bảo tàng, hắn cũng ý thức được sự phiêu lưu này trong lòng cũng không ngừng do dự.

Hắn rất rõ nếu hắn xuất khiếu nhất định phải có người bảo hộ nhưng đáng tiếc là bên cạnh hắn một người đáng tin cũng không có. Lận Thu mới chỉ gặp mặt 2 lần, Mã Hiểu thì lại càng không nói làm gì…

Nhưng sau khi hắn gặp Lộ Lương và Sở Ngọc thì trong lòng đã có tính toán.

Có câu cửa miệng nói:

- Có khó khăn thì tìm cảnh sát.

Tuy Lộ Lương và Sở Ngọc không phải là cảnh sát nhưng theo một ý nào đó nhiệm vụ của bọn họ giống nhau, chỉ cần sắp xếp thỏa đáng thì bọn họ có thể tin tưởng được thậm chí còn hơn cả bạn bình thường.

Cho nên lúc đó Mã Ngôn không cố ý kích động Lộ Lương thậm chí còn chủ đông xin được theo dõi.

Thực ra hắn tính cũng rất đơn giản, chỉ là mượn người của cục quốc thổ thay mình hộ pháp.

Như thế không chỉ người được chọn hộ pháp được tin tưởng đồng thời còn cởi được cái thắt họ hiềm nghi mình, đây chính là một công đôi việc.

Đương nhiên, loại tín nhiệm này cũng chỉ có hạn, nếu kí thác toàn bộ cơ thể mình cho người của cục quốc thổ thì đây vẫn là một hành vi mạo hiểm.

Nhưng không sao, ngoài việc Lộ Lương phái Sở Ngọc ra thì bên cạnh hắn vẫn còn cao nhân là Mã Hiểu.

Rõ ràng là Mã Hiểu và Sở Ngọc không vừa mắt nhau.

Có hai tầng bảo hiểm này, Mạc Ngôn rất tự tin, vấn đề an toàn hoàn toàn không phải lo gì cả. còn lại chỉ là tìm một nơi gần bảo tàng để sắp xếp một chút. Sau khi ta xuất khiếu cùng với nó là cảm ứng mỏng manh, khoảng cách càng gần thì cảm ứng sẽ càng rõ ràng. Chỉ cần khống chế tốt khoảng cách này thì cho dù là có phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì hắn cũng sẽ không bị phát hiện.

Sau khi rời khỏi bảo tàng, Mạc Ngôn đã có ngay ý tưởng tìm một khách sạn gần.

Trong lòng hắn rõ, sau khi Mã Hiểu nghe được lời này thì sẽ không để mất cơ hội được gần mình. Như vậy thậm chí hắn không cần mời cô ta cũng chủ động mắc câu.

Chuyện tiếp theo, hắn không có bất kì một khó khăn gì.

Mã Hiểu không chỉ chủ động tìm một khách sạn mà còn sắp xếp rất chu đáo. Nhất là phòng của Mạc Ngôn không chỉ lớn nhất mà còn là loại phòng xa hoa, rất tiện cho buổi tối Mạc Ngôn hành động.

- Mạc tiên sinh, đã đến giờ ăn tối, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Nửa tiếng sau, Mã Hiểu đã gõ phòng Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn nói:

- Có gọi Sở Ngọc không?

Mã Hiểu cười thản nhiên nói:

- Đã thông báo cho cô ấy… Mạc tiên sinh, ngài cứ yên tâm đi, tuy tôi không thích cô ta nhưng cũng không vì chuyện này mà làm hỏng chuyện của ngài đâu.

- Làm hỏng chuyện của tôi?

Mạc Ngôn cười hỏi.

Mã Hiểu cười nói:

- Mạc tiên sinh, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngài chủ động yêu cầu người của cục quốc thổ đi theo nhất định là có thâm ý. Lần này, tôi không dám tự suy đoán, điều duy nhất có thể làm chính là làm theo ý của ngài…

Mạc Ngôn cười nói:

- Cảm ơn cô đã hiểu, thực ra mục đích của tôi sớm tôi đã nói rồi, chính là vì muốn sớm thoát khỏi hiềm nghi không cần thiết.

Mã Hiểu nói:

- Mạc tiên sinh, ngài cho rằng… còn có người có chủ ý đến văn vật này?

Mạc Ngôn cười nói:

- Khẳng định, nhất định và khẳng định.

Lúc này, Sở Ngọc đi ra, nghe được câu này hồ nghi nói:

- Có phải anh có tin gì không?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tin tức thì không có, đây chỉ là một trực giác của người đàn ông thôi…

- Cắt…

Sở Ngọc rất không hài lòng với câu trả lời của hắn nói:

- Anh dỗ quỷ à, phụ nữ chúng tôi mới co trực trực giác, đàn ông các anh chỉ có bản năng thôi.

Dừng lại một chút, lại nói:

- Đúng rồi, trưởng khoa đề cho tôi đi theo anh, có thể chúng ta không cùng một phòng, tối này nếu anh chuồn đi tôi đây cũng phải thức trắng đêm để theo dõi anh sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Vấn đề này giải quyết rất dễ, phòng của tôi đủ lớn, tối nay…

Lời còn chưa dứt, Sở Ngọc đã trừng mắt nói:

- Này, này, không phải là anh muốn tôi ở chung đấy chứ?

Mạc Ngôn cười nói:

- Nghe tôi nói hết đã, ý của tôi là tối nay mọi người có thể cùng sang phòng tôi chơi bài, hậu duệ đạo môn các cô sức khỏe dồi dào chơi cả đêm chắc cũng không có vấn đề gì chứ?

Sở Ngọc sáng mắt lên nói:

- Đúng thế, ý kiến hay, nhưng nhất định phải nhuốm máu đào mới được, như vậy mới kích thích.

Mã Hiểu bĩu môi một cái nói:

- Có tí lương còn đòi kích thích? Để dành làm của hồi môn đi…

- Mặc kệ cô…

Sở Ngọc quay về phía cô làm mặt quỷ rồi kéo Mạc Ngôn đi đến nhà ăn.

Mạc Ngôn nói:

- Đừng vội, đừng vội còn có một người nữa chưa gọi.

Mã Hiểu nói:

- Đã thông báo cho Lận tiên sinh rồi, anh ta đang tắm bảo chúng ta xuống trước.

Ba người cùng đi đến nhà ăn của khách sạn, Mã Hiểu đã sắp trước ghế, mọi người đều ngồi vào ghế lô.

Chỉ lát sau, Lận Thu đã tắm xong cũng chạy xuống dưới.

Bữa cơm này ăn rất nhanh, thậm chỉ cả rượu cũng chưa uống, khoảng nửa tiếng sau mọi người đã dùng cơm xong.

- Lận huynh, hai vị đại tiểu thư này tối nay cần chơi bài, anh có hứng thú không?

Về phòng Mạc Ngôn mời luôn Lận Thu, có vị sư huynh này hệ số an toàn sẽ tăng lên.

Lận Thu cười nói:

- Các cậu không để ý đến lão này tham khảo thì tôi đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

Sở Ngọc lập tức nói:

- Đương nhiên là không để ý, đại thúc, ba thiếu một đâu.

Lận Thu nói:

- Ba thiếu một? Đây không phải là muốn chơi mạt chược đấy chứ?

Mạc Ngôn cười nói:

- Chỗ này cũng không có mạt chược,cũng không có bàn mạt chược, tôi thấy mọi người chơi tú lơ khơ đi.

Sau khi mọi người lên tầng liền đi sang phòng của Mạc Ngôn.

Mã Hiểu gọi điện cho người mang bài đến, nhận tiện gọi luôn cả một ít đồ ăn vặt.

Sau khi ván bài được bắt đầu, cơ bản là Mã Hiểu và Sở Ngọc là hai nhân vật chủ yếu, đã không vừa mắt nhau chơi bài lại càng lục đục

Mạc Ngôn và Lận Thu thấy hai cô gái tính kế chơi bài với nhau cũng thấy vui.

Chẳng mấy chốc đã đến 12 giờ đêm.

Ván bài luôn ổn định,vừa mới bắt đầu Mã Hiểu và Sở Ngọc đã lưỡng hổ tranh chấp nhưng hai bên cũng ngang nhau, người này cũng không làm gì được người kia. Sau đó hai người lại phát hiện Mạc Ngôn và Lận Thu đã nhân cơ hội này để đục nước béo cò thành ra chỉ có hai người thắng. Tình huống như vậy dù hai người có không vừa mắt nhau nhưng cũng đã liên hợp lại kết thành đồng minh chính nghĩa bắt đầu chống lại hai người tà ác đang đục nước béo cò kia.

Qua 12h đêm, vì hai cô gái không lục đục với nhau nữa cho nên ván bài cũng ổn định trở lại hai bên đại khái là cũng ngang hàng nhau.

Đương nhiên cái này cũng không có hệ gì với tư tưởng của Mạc Ngôn.

Thấy đã qua 12 giờ đêm, Mạc Ngôn cười nói:

- Chúng ta ăn chút gì đó đi?

Sở Ngọc liền gật đầu đồng ý nói:

- Được, tôi cũng hơi đói bụng, chúng ta ăn rồi chiến tiếp.

Mã Hiểu đứng lên cười nói:

- Tôi đi gọi điện đặt ăn khuya, mọi người muốn ăn gì?

Sở Ngọc giơ tay nói:

- Tôi mốn ăn vằn thắn, cả sữa chua nữa.

Lận Thu cười nói:

- Vằn thắn với sữa chua? Kết hợp loại này đúng là hiếm thấy… Mã tiểu thư phiền cô gọi cho tôi một bát vằn thắn đi.

Mã Hiểu nhìn Mạc Ngôn nói:

- Mạc tiên sinh còn ngài?

Mạc Ngôn nói:

- Tôi cũng ăn bát vằn thắn đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.