Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 227: Chương 227: Tiểu ni cô và tay sai




5 người rất quyết đoán, lập tức hợp tác.

- Tận dụng thời cơ, chúng ta không có nhiều thời gian mau hành động đi.

Một người thúc giục.

Tên mắt tam giác gật đầu đang định ra tay thì tiểu ni cô đột nhiên nói:

- Đợi một chút, trước khi ra tay tôi muốn biết màn khói vửa rồi là ai phóng ra?

Mọi người cũng nghi ngờ vấn đề này, têm mắt tam giác cau mày nói đầu tiên:

- Không phải tôi.

Ba người đàn ông còn lại nhìn nhau cũng lắc đầu phủ nhận.

Vẻ mặt của tiểu ni cô âm trầm nói:

- Tôi rất muốn nói là tôi phóng nhưng đáng tiếc nói không có quan hệ gì đến tôi. Hơn nữa tình hình hỏa hoạn cũng không liên quan đến tôi…

Tên mắt tam giác nghe thấy vậy lập tức dừng tay mắt nhìn với vẻ nghi ngờ.

Những người này cũng không phải ngu, hỏa hoạn có lẽ là ngoài ý muốn nhưng khói trong đại triển sảnh rõ ràng là đã nhìn thấy.

Chẳng qua sự cố phát sinh quá nhanh, bọn họ không kịp nghĩ nhiều theo bản năng nghĩ là tất nhiên là một trong sô 5 người làm.

Nhưng bây giờ có đông đủ cả 5 người, lại không ai thừa nhận mình đa tạo ra khói cái này nhất định có người nói dối.

- Chẳng lẽ còn có người khác?

Một người nghi ngờ nói.

- Có lẽ là bẫy của cục quốc thổ, những người này nhằm vào chúng ta không phải ngày một ngày hai.

Tên mắt tam giác lạnh lùng nói.

Tiểu ni cô quả quyết:

- Việc này không hợp lý. Tôi mặc kệ các anh nghĩ thế nào tôi quyết định thối lui.

Cô nói được thì làm được, vừa nói xong, cô quay đi không một chút do dự.

- Các anh nghĩ thế nào?

Thấy tiểu ni cô quả quyết dời đi, tên mắt tam giác có ve bất an nhìn ba người còn lại hỏi.

- Mặc dù bảo lục là tốt nhưng tôi nghĩ không thể vì nói mà vào cục quốc thổ. Quan trọng nhất là tôi không muốn bị người khác lợi dụng.

- Đúng vậy, vốn là hỏa hoạn sau lại là khói đạn, cái này có người đã sắp xếp. Mục đích gì, đơn giản là muốn mượn tay chúng ta để làm cái gì đó…

Lúc này, du khách của đại triển sảnh cũng thưa thớt dần, đã có mấy nhân viên và bảo vệ dùng thiết bị để xua khói trong đại sảnh đi.

- Cho dù là có muốn ra tay cũng không kịp nữa rồi…

Cái gọi là tận dụng thời cơ, lại để mất thời gian, tên mắt tam giác ra ngoài nghe động tĩnh chỉ biết thời cơ tốt nhất để động thủ thì đã bỏ qua rồi.

Y nhìn thật kĩ vào Phật trượng nói:

- Đi thôi, đóng giả du khách, sau khi dời khỏi chỗ này chúng ta nhất định còn có cơ hội hợp tác.

Mạc Ngôn ở kia vẫn đứng yên, lẳng lặng theo dõi tiểu ni cô và tên mắt tam giác kí tên đầu tiên vào màn kịch trộm đồ.

Mạc Ngôn bất động, Mã Hiểu cũng chỉ biết đứng một bên ngẩn người ra chờ đợi.

Mãi đến khi tên mắt tam giác chuẩn bị rút lui. Mã Ngôn mới thỏa mong ước tự nhủ:

- Có chút thú vị…

Mã Hiểu thấy rốt cục Mạc Ngôn cũng đã mở miệng, trong lòng không nhịn được tò mò nói:

- Mạc tiên sinh, có phải ngài đã nghe thấy gì không?

Tôi hôm qua cô đã biết Mạc Ngôn có thể nghe được người khác nói chuyện cách mấy trăm mét, lúc này cô nghĩ ngay đến động tĩnh đó của hắn.

Mạc Ngôn cười nói:

- Không phải là nghe mà là xem.

Là xem?

Mã Hiểu không hiểu cũng không dám hỏi kĩ, chỉ theo đề tài hỏi một câu:

- Ngài đã nhìn thấy gì vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Nhìn thấy 5 con chuột…

Nói đến đây, hắn bỗng ngẩn người ta, trên mặt tươi cười lại nói:

- Không đúng, là 4 con chuột còn 1 con là mèo. Ha ha, thật đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Trong màn khói Lộ Lương chạy rất nhanh đến nơi đó có vài món đồ quý nhiệm vụ lần này chủ yếu là theo dõi đối tượng.

Lúc này, tình hình hậu việc của bảo tàng hắn tạm thời không thể phán đoán ra nhưng màn khói trong đại sảnh thì không còn nghi ngờ gì nữa đó là có người cố ý sắp xếp.

Sau khi bố trí sơ bộ ở cửa y lập tức tiến vào triển sảnh.

Trên thực tế ông ta cũng không để ý gì đến sự an nguy của mấy món hàng triển lãm mà chủ yếu là để ý đến kẻ trộm.

Lần này nhiệm vụ của ông ta đến Nhạc Dương chủ yếu là theo dõi, bố trí không chế cho đến cuối cùng.

Một loạt nhiệm vụ này nói trắng ra là một chiêu hàng.

Đối với người thường mà nói, hậu duệ đạo môn càng không giống như trong truyền thuyết, nhưng đối với một người làm trong ngành an toàn của quốc gia mà nói làm sao có thể không biết tí nào?

Vừa rồi tên mắt tam giác nói như vậy, người của cục quốc thổ chú ý đến họ không phải ngày một ngày hai, chính xác là đã hơn nửa thế kỉ rồi.

Trong hơn nửa thế kỉ này, đôi bên có sự đối kháng, đương nhiên là cũng có hợp tác nhưng trên phương châm của cục quốc thổ là theo dõi và phát hiện là chính.

Nhất là 10 gần đây, trong cục quốc thổ bắt đầu có những ý kiến bất đồng chỉ giam không khống trên thực tế là tốn không ít nhân lực và vật lực. Nếu như có thể chiêu an được những người này, thì chỉ cần với một ít năng lực của bọn họ tất sẽ làm tăng khả năng bảo vệ quốc gia.

Có nói như vậy nhưng đến mức độ nào đó bọn họ làm thế nào, hơn nữa cho đến giờ hiệu quả cũng không tồi.

Lộ Lương chạy nhanh trong sương khói, đi ra triển lãm trong làn khói bỗng có một bàn tay mềm mại đặt lên vai của anh ta.

Lộ Lương kinh hãi, theo bản năng ông ta hất khuỷu tay định đánh.

Nhưng ngay sau đó ông ta bị người kia nới lỏng một giọng nữ nhi trong trẻo:

- Đừng thần kinh là tôi đây!

Nghe thấy giọng nói của người này, Lộ Lương thở dài nói:

- Có phát hiện được gì không?

Giọng nói trong làn khói chính là của tiểu ni cô kia, cô trừng mắt nhìn Lộ Lương nói:

- Người của anh kiểm tra thế nào? Mắt mù hết rồi sao? Lại để cho người ta động vào vụ này, may mà bà cô này thông minh…

Lộ Lương khẽ nhíu mày:

- Đừng có cho rằng mình là người ngoài, cô nói là mắt mù, bây giờ chúng ta là chiến hữu.

Tiểu ni cô khinh thường nói:

- Tôi không có năng lực như mấy tên đồng sự cặn bã kia… cắt , nếu không vì Đại Bá tôi sẽ không vào cục quốc đất của các người đâu.

Lộ Lương cải chính:

- Là cục quốc thổ chứ không phải cục quốc đất.

Tiểu ni cô bĩu môi:

- Vâng là cục quốc thổ, là vệ sĩ, là lực lượng bảo vệ quốc gia, không có tiếng tăm gì toàn là những anh hùng vô danh.

Lộ Lương nghiêm túc nói:

- Tuy ngữ khí nói chuyện của cô có vấn đề, nhưng tôi phải nói đây là sự thực.

Dừng lại một chút dường như ông ta cũng không có cách nào với tiểu ni cô này chậm rãi nói:

- Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết cô có phát hiện gì?

Tiểu ni cô trừng mắt nhìn xung quanh nói:

- Đã lâu rồi tôi không được nghỉ phép.

Lộ Lương dở khóc dở cười nói:

- Nửa năm qua cô cũng nghỉ ba tháng rồi còn gì…

Lời còn chưa dứt, tiểu ni cô liền nói:

- Tôi không giống các anh, tôi là người của đạo môn, cần tu hành!

Lộ Lương bất đắc dĩ phải nói:

- Được rồi, được rồi, nếu lần này cô có phát hiện gì làm tôi vừa lòng tôi có thể cho cô nghỉ phép một tháng.

Tiểu ni cô cò kè nói:

- 3 tháng!

Lộ Lương mặt lạnh nói:

- Nhiều nhất cũng chỉ 2 tháng nếu cô còn cò kè thi hai ngày cũng không có đâu.

Tiểu ni cô cười hi hi nói:

- Hai tháng thì hai tháng, xong thủ tục.

Dừng lại một chút cô lại nói:

- Để người của các anh, à không đúng, là đồng sự. Anh có thể cho đồng sự rút lui, mục tiêu đã được tập trung có 4 người. Đợi ghi hình tôi sẽ cho anh xem.

Bốn người?

Mắt Lộ Lương sáng lên nói:

- Tôi nghĩ nhiều nhất cũng chỉ có 3, 4 người cơ à, lần này bận rồi.

Tiểu ni cô lại nói:

- Có thể vẫn còn…

Lộ Lương nói:

- Có ý gì?

Tiểu ni cô trầm ngâm, tổ chức lại ngôn ngữ đem hết chuyện vừa rồi nói ra.

Lộ Lương nghe xong không khỏi nhíu mày nói:

- Theo như cô nói như vậy còn có những người khác đang ngấp nghé?

Tiểu ni cô gật đầu nói:

- Hẳn là như vậy… Nhưng kì lạ chính là, mấy người này từ đầu đến cuối không có xuất hiện, tôi không đoán ra được rốt cuộc là đến vì cái gì? Đầu tiên khẳng định không phải đến chỉ để cho vui, hãm hại đồng loại, hình như cũng không giống, dù sao cạm bẫy cũng thấp cấp.

Lộ Lương trầm ngâm một lát nói:

- Việc này đợi để bảo tàng báo cáo tình hình hỏa hoạn rồi nói sau, bây giờ phải tổng hợp phân tích những người này đã.

Dừng lại một chút lại nói tiếp:

- Đúng rồi, cô mới phát hiện có 4 người có người nào khoảng hơn 20 tuổi diện mạo thanh tú? Người này rất cao khoảng 1m80 khí chất cũng không tồi, nhất là ánh mắt, đặc biệt sáng…

Ông ta nói xong không thấy tiểu người cô, đang nhìn phía sau mình, nhẹ nhàng hít mùi đàn hương, khẽ nhếch mũi trợn tròn mắt…

Lộ Lương nói xong mới phát hiện ra tiểu ni cô bất thường nói:

- Cô làm sao vậy?

Tểu ni cô nhìn sau lưng ông ta nói lắp bắp:

- Ông… ông… sau ông là ai?

Lộ Lương nhảy dựng lên nhanh chóng quay lại sau.

Lúc này, đứng sau ông ta người đang cười híp cả mắt không phải ai khác mà chính là Mạc Ngôn?

- Thật không ngờ, trong mắt trưởng phòng Lộ còn có một mỹ nam như vậy.

Mạc Ngôn cười dài nói:

- Nhưng thật đáng tiếc, nói như vậy tôi lại càng muốn nghe được từ chính miệng tiểu sư phụ này.

Nói xong hắn trừng mắt nhìn tiểu ni cô.

Thấy ánh mắt Mạc Ngôn trong suốt, tiểu ni cô không nhịn được nói:

- Ánh mắt của anh thực sự là rất sáng.

Mạc Ngôn cười nói:

- Cảm ơn đã khích lệ, khả năng diễn xuất cũng không tồi đâu…

Tiểu ni cô hoảng sợ nỏi:

- Anh… anh đã nhìn thấy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Vừa khéo lúc đi qua chỉ liếc nhìn thôi.

- Làm sao có thế?

Tiểu ni cô trừng mắt nhìn Mạc Ngôn, có vẻ không tin. Trong mắt cô người này phong nhã nhưng không có hơi thở như của người trong đạo môn. Lúc đó nếu là nấp ở bên sao mình lại không phát hiện ra?

Mã Hiểu thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô ta liền khẽ hừ một tiếng:

- Ếch ngồi đáy giếng, cô thì biết cái gì… hừ, nội gián, tay sai…

Mạc Ngôn đến, cô mơ hồ đã nghe thấy tiểu ni cô nói, lúc này lại thấy hơi thở của tiểu ni cô lập tức đoán ra thân phận…

Tiểu ni cô nghe thấy vậy, mắt liền đỏ lên.

Mạc Ngôn nói:

- Mã Hiểu, không được nói lung tung, mỗi người có một con đường, chỉ cần xuất phát từ bản tâm, ngoài ra các việc khác đều không đáng kể. Hơn nữa cô cho rằng thứ hôm qua cho cô xem là giả hay sao?

Lời này của hắn không thật, những lời này xuất phát từ bản tâm nhưng vẫn có chút vô nghĩa.

Mượn hắn mà nói mục đích của chuyến đi này chính là để làm giặc, không có nửa điều đáng nói?

Chẳng qua khi làm người, có đôi khi không nhất định phải thật lòng, huống hồ hắn giải vây cho tiểu ni cô là có dụng ý.

Mã Hiểu kinh ngạc nói:

- Mạc tiên sinh, ngài đúng là cảnh sát?

Từ khi biết Mạc Ngôn là người trong đạo môn , đương nhiên là cô cho rằng Mạc Ngôn chỉ dùng thân phận cảnh sát để giả tạo.

Một cao nhân như vậy làm sao có thể là một cảnh sát nhỏ nhoi được?

Theo cô thì đây không phải là cái gì mà nhân tài không được trọng dụng hay vấn đề không biết trọng dụng nhân tài mà đây quả thực là đắm mình trong trụy lạc.

Mạc Ngôn cười nói:

- Nghiêm chỉnh mà nói, tôi vẫn không phải là cảnh sát, chỉ là một cố vấn thôi. Theo như lời của cô thì tôi đúng là tay sai, là chân chó.

Mã Hiểu nghe hắn tự giễu cợt, mặt đỏ lên nói:

- Mạc tiên sinh, tôi không phải có ý này…

Mạc Ngôn cười ngắt lời cô:

- Được rồi, tôi chỉ đùa một chút thôi, không cần phải hốt hoảng thế đâu.

Mã Hiểu thấy hắn không có vẻ tức giận trong lòng an tâm hơn một chút, lại nhìn tiểu ni cô với vẻ oán hận.

Tiểu ni cô vừa mới bị mắng là nội gián tay sai hoàn toàn trúng vào chỗ mẫn cảm nhất của mình, cho nên bất lực và ủy khất.

Lộ Lương đứng ở bên, lúc này nhẹ ho một tiếng nhìn về phía Mạc Ngôn nói:

- Du khách cũng bớt rồi, cậu cũng nên dời khỏi nơi này?

Mạc Ngôn cười nói:

- Yên tâm đi, tôi lập tức đi ngay, tôi ở đây là muốn cho ông biết chuyện hôm nay không có quan hệ gì đến tôi.

Có chút dừng lại nói tiếp:

- Ngoài ra, tôi còn muốn nhắc nhở ông, còn có những người khác chú ý đến văn vật, có lẽ là đêm nay, hoặc ngày mai… Tôi có dự cảm kết quả của văn vật đó không tốt, chỉ mong những Phật tử đó bảo vệ được chúng.

Lộ Lương cười lạnh nói:

- Tôi chỉ e người ngấp nghé văn vật đó không phải ai khác mà chính là cậu.

Mạc Ngôn cười cười:

- Ông đúng là đã biến tôi từ tốt bụng trở thành người lòng lang dạ sói, nếu thế thì… Ông đã lo lắng còn tôi cũng khó mà tránh được hiềm nghi, chi bằng từ giờ ông cho người đi theo tôi đi?

Lộ Lương nghe thấy vậy cười lạnh nói:

- Người của tôi cũng không rảnh.

Mạc Ngôn cười nói:

- Chỉ là một đề nghị thôi mà, bỏ đi. Nhưng tôi đã nói trước nếu đêm nay hoặc mai xảy ra chuyện gì ông đừng có đến làm phiền tôi. Ông cũng biết tính tôi không được tốt lắm, chuyện lần trước tôi không muốn lại xảy ra lần nữa đâu.

Chuyện lần trước?

Nghe xong câu này, tiểu ni cô và Mã Hiểu đều có chút tò mò, nhất là tiểu ni cô vì thân phận đặc thù của mình với Mạc Ngôn cũng phá lệ tò mò.

Còn Lộ Lương nghe xong những câu này trong lòng càng nghi ngờ và tức giận.

Người này tốt đẹp thì tại sao lại nói những câu này?

Đáy lòng không có quỷ? Hay là cố khích tướng, hay còn có mưu đồ gì khác?

Lộ Lương càng nghĩ càng mơ hồ cảm thấy tên này không ổn…

- Mặc kệ hắn có chủ ý gì. Trương cục trưởng lần này đến tỉnh A còn một nguyên nhân nữa là vì hắn, đang lo không có cơ hội tiếp xúc, lần này hắn chủ động đến cửa, thực ra cũng là một cơ hội không tồi.

Lộ Lương nhớ Trương Chính đã dặn dò, lập tức thay đổi tâm ý lạnh lùng nói:

- Cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ cho cậu được như nguyện.

Mạc Ngôn gật đầu nói:

- Tốt nhất là như vậy, tất cả mọi người cũng bớt lo, tôi cũng không muốn sau khi văn vật xảy ra chuyện thì lại có ruồi bọ cả ngày cứ nhìn tôi chằm chằm… Ông đừng có trợn mắt, ông và Trương cục trưởng chỉ đơn thuần là đến tỉnh A công tác thôi sao?

Lộ Lương nghe thấy vậy, sắc mặt không khỏi bị kìm hãm.

Mạc Ngôn cười nói:

- Có một số việc mọi người tâm lý phải chắc, tôi cũng không muốn nói nhiều. Ngoài ra đề nghị của tôi tốt nhất là ông nên phái người theo tôi, đừng để đến lúc bị trộm lấy đi thì lại không phát hiện thấy gì.

Lộ Lương không khỏi nhíu mày, mình dư giả để đối phó với người khác nhưng lại không thể tiếp cận được người kia. Quan trọng nhất là ngộ nhỡ Mạc Ngôn thực sự tính toán mượn cục quốc thổ che dấu làm chuyện xấu xa hơn nữa nếu hắn thực hiện được thì mình khổ rồi.

Nghĩ đến đây, theo bản năng hắn nhìn về phía tiểu ni cô…

Cách bảo tàng khoảng 300m có một khách sạn, Đỗ Khuyết đứng ở mái nhà của khách sạn dùng kính viễn vọng nhìn về cửa bảo tàng.

Tống Thanh viễn đứng cạnh y nói:

- Lão hòa thượng, ông nghĩ cái này rốt cục là sao?

Đỗ Khuyết mỉm cười nói:

- Bây giờ ông hẳn gọi tôi là giáo sư, hoặc là Đỗ lão, chờ khi tôi mặc tăng y vào rồi, hãy gọi tôi là lão hòa thượng cũng không muộn.

Tống Thanh Viễn thầm oán tôi đồng ý gọi ông là lão bất tử.

Sau đại môn của bảo tàng, xe cứu hỏa đã tới nhưng cũng không có nhiều tác dụng. Tiếng chuông cứu hỏa cháy trong bảo tàng. Tiếng chuông tuy đang dọa người nhưng tình hình hỏa hoạn cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm, lửa xuất hiện ở hậu viện, xe cứu hỏa đã đến nhân viên bảo tàng đã nhanh chóng dập tắt ngọn lửa.

Thấy ngoài cửa bảo tàng du khách đã thưa dần, Tống Thanh Viễn cũng không đoán ra là Đỗ Khuyết có chủ ý gì.

Ông ta vốn tưởng lão hòa thượng này sẽ đục nước béo cò nhưng mãi đến lúc này lão hòa thượng đó vẫn thế căn bản là không có dấu hiệu động thủ.

Khuấy đục nước rồi nhưng lại không động thủ, đây không phải là rút dây động rừng sao? Tống Thanh Viễn khẽ nhíu mày...

Đỗ Khuyết như nghe được sự nghi vấn trong lòng ông ta liền xoay người cười nói:

- Có phải ông đang cảm thấy tôi đang rút dây động rừng không?

Tống Thanh Viễn bên ngoài thì cười nhưng cũng không nói gì:

- Đánh rắn động cỏ hay là rút dây động rừng thì cũng đều là chuyện của ông không liên quan gì đến tôi.

Đỗ Khuyết ra vẻ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ông không muốn Phật trượng kia?

Tống Thanh Viễn cười lạnh nói:

- Dĩ nhiên là tôi muốn nhưng qua trận này ông thấy còn có cơ hội hay sao?

Đỗ Khuyết cười ha ha nói:

- Tống Thanh Viễn ơi là Tống Thanh Viễn, bây giờ tôi mới hiểu ông chỉ giống như con thỏ chạy trong lúc hỗn loạn mà thôi...

Tống Thanh Viễn không ngờ ông già kia lại vạch trần mình, liền tức giận nói:

- Có chuyện gì thì cứ nói, ý gì vậy?

Đỗ Khuyết thấy đối phương hóa giận liền mỉm cười, cũng vòng vo nói:

- Chúng ta có những người gọi là hậu duệ đạo môn, thực ra có một khuyết điểm rất lớn, ông có biết là khuyết điểm gì không?

Tống Thanh Viễn nói:

- Là cái gì?

Đỗ Khuyết thở dài nói:

- Khuyết điểm lớn nhất của chúng ta là đã tự đề cao mình. Cho những người thường đi, hơn nữa đã sớm quên mất cái gọi là đồng khí liên chi. Chúng ta thoát khỏi những người thường cũng chẳng khác nào làm cô lập chính mình. Hơn nữa cái gọi là đồng khí liên chi cùng là cũng nhau tương trợ.

Tống Thanh Viễn thấy lão hòa thượng này bỗng nhiên lại đi giảng giải đạo lý, trong lòng mất hết cả kiên nhẫn ngắt lời y nói:

- Rốt cuộc là ông muốn nói cái gì?

Đỗ Khuyết nói:

- Tôi nghĩ là, chúng ta nên tề tâm hợp lực, chính là Phật trượng...

Nói đến đây, đột nhiên y ngừng lại cười khổ:

- Thôi bỏ đi, bỏ đi. Không nói cái này nữa. Con đường như long môn đều phải tự sức tranh đấu, đây mới là tình trạng thực của đạo môn, chuyện tề tâm hợp lực này không thích hợp với người tu đạo như chúng ta, tôi đã vọng tưởng rồi...

Nói xong, y cầm lấy kính viễn vọng, lại cẩn thận quan sát hướng vào cửa của bảo tàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.