- Tôi sẽ lừa cô?
Mạc Ngôn cười xoa nhẹ đầu cô gái, nói:
- Cô yên tâm đi. Nhiều nhất một tháng, tôi sẽ trị xong bệnh của cô.
Mai Thanh Giản vui vẻ cười tươi, nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Tôi tin anh …
Tô Vũ liếc nhìn tờ ký họa trong tay Mai Thanh Giản, kinh ngạc khen ông chủ:
- Tranh anh vẽ giống người thật quá, có học qua lớp mỹ thuật nào không?
Mạc Ngôn xưa nay đâu có học qua lớp mỹ thuật nào. Cậu vẽ bức ký họa Mai Thanh Giản hoàn toàn là do ý thức tự nhiên.
Nhưng bí mật này cậu không thể nói với Tô Vũ, đành khiêm tốn rằng hồi nhỏ có học qua một chút, cũng nắm được sơ qua ký họa. Cảm nhận được hồn cốt là quan trọng nhất, kế đến là kỹ xảo…
Một khúc đệm nho nhỏ đi qua, Mạc Ngôn quay về trong đình, nói chuyện cùng trợ lý Hứa.
Còn Mai Thanh Giản dưới sự cổ vũ của Tô Vũ, bắt đầu cầm cần câu, cố gắng câu con cá chép lớn nhất trong hồ…
Thời khắc một ngày cứ thế vùn vụt trôi qua.
Đến tối, Mạc Ngôn lại ra ngoài một lần nữa, ở khách sạn lần trước.
Song lần này không có khách .
- Đồ ngọt trong tủ lạnh chưa động vào chút nào.
Mạc Ngôn vẫn chưa lo lắng. Lòng tin được xây dựng từ từ, nhất là giữa hai phía vốn dĩ đã trái ngược nhau. Có thể hỗ trợ được nhau bước đầu thì đã khiến cậu hài lòng lắm rồi.
Quan hệ giữa hắn với tên tiểu quỷ là loại quan hệ giống như người quản giáo và thú nuôi, dựa vào roi vọt và vũ lực để duy trì. Chỉ có thể là một con cúi mặt nghe theo, xoay người lại là lộ ra hoàn toàn bản chất dã thú. Nếu xích lại gần từng chút một, hết lòng thể hiện thiện ý, cuối cùng sẽ thu được một con chó trung thành hết mực.
Dã thú và chó trung thành, cái nào hơn, không cần phải bàn cãi.
Hơn nữa sau khi nhìn thấy tên dũng mãnh này, Mạc Ngôn càng thêm ý định “dụ dỗ”…
Đồ ngọt trong tủ vẫn còn nguyên, Mạc Ngôn tiện tay lấy bốn quả trứng gà để làm một bữa sáng.
Bốn quả trứng, hai gói mì tôm vào bụng, bữa sáng xem như xong.
Ăn xong, đang rửa bát thì Đỗ Tiểu Âm ấn chuông cửa viện 36.
- Này, đây là báo cáo pháp ý của ba tử thi.
Đỗ Tiểu Âm đưa túi văn kiện đựng báo cáo khám nghiệm tử thi cho Mạc Ngôn. Cái miệng nhỏ nhấp một ngụm trà, hăng hái nhìn đàn cá lũ lượt bơi dưới chân mình.
Mạc Ngôn mở túi văn kiện ra, lật xem.
- Ba người chết đều có bệnh tim?
Mạc Ngôn chú ý tới điểm trùng hợp ngẫu nhiên trên bản báo cáo.
Đỗ Tiểu Âm nói hai ông già đều có tiền sử bệnh tim, một người trong đó đã từng làm phẫu thuật, còn người phụ nữ trung niên kia mới mắc bệnh tim.
Mạc Ngôn gật gật đầu.
Nhớ kĩ! Nói như vậy thì, sao dấu hiệu này lại rõ vậy.
Đỗ Tiểu Âm ngẩn người.
- đạo nhân vi?
Thái độ của cô tỏ rõ không tán thành với cách nghĩ của Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn hỏi lại:
- Cô có ý gì khác?
Đỗ Tiểu Âm trầm ngâm bảo:
- Tạm thời chưa có cách nhìn gì cụ thể. Nhưng nhân viên kỹ thuật bảy bên đã rút ra được kết luận nhất định. Bọn họ nhận thấy đây thực chất chỉ là một chuyện khủng hoảng mang tính quần thể, không thì cũng là một bệnh động kinh tập thể. Thêm vào đó ba người chết lại mắc bệnh tim càng bổ sung thêm tính ngẫu nhiên và tính thiết yếu trong chuyện này.
Lập luận của cô rất chuyên nghiệp, trọng điểm trong đó chính là bệnh động kinh tập thể.
Loại bệnh này vì một nhân tố căng thẳng nào đó về mặt tinh thần sẽ ảnh hưởng đến cả một tập thể. Từ đó gây ra một chướng ngại tâm lí hoặc tinh thần. đặc điểm chủ yếu của loại bệnh này là gây ra ảnh hưởng lẫn nhau giữa một đám người, như ở những nơi công cộng như trường học, giáo đường, khu tập thể. Một số người thấy những người khác phát bệnh, do thiếu hiểu biết với bệnh tật mà sinh ra tâm lí sợ hãi, căng thẳng mà xuất hiện những bệnh trạng tương đồng.
Đỗ Tiểu Âm im lặng một hồi, nói tiếp:
- Sở đã chuẩn bị giao lại vụ án này cho thành phố và đề nghị bọn họ triệt án. Mạc Ngôn, đến giờ anh vẫn kiên quyết có nhân tố nhân vi trong đó sao?
Cô nhìn Mạc Ngôn, trong mắt mơ hồ chờ đợi. Tất nhiên là cảm thấy kết luận của Thất Xử vẫn chưa thỏa đáng.
Mạc Ngôn cười, bảo:
- Rốt cuộc có vi nhân hay không, tôi cũng chỉ đang phỏng đoán… tôi nghĩ, giả sử chuyện này là nhân vi, ba tử nhân mắc bệnh tim cũng có thể giải thích là vật hy sinh của một hành vi nào đó sau khi mất kiểm soát. Cũng chính là nói người gây ra sự việc này không hề có ý muốn chủ quan giết người mà chỉ nghĩ tạo ra khủng hoảng trong phạm vi rộng lớn. Nhưng anh ta không liệu được rằng, người bị hại trong đó có người mắc bệnh tim vì sợ hãi quá mức thành ra tử vong.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Thực ra tôi rất không tán thành cách nhìn của anh, có điểm… rất không khoa học. Ngoài ra tôi cảm thấy, luận điểm của Thất Xử cũng có vấn đề, đồng thời thiếu sức thuyết phục.
Mạc Ngôn nói:
- hôm nay tôi vừa mới có thời gian, không bằng đến hiện trường xem xét. Nói thật lòng, vụ án này thật sự rất khơi gợi lòng hiếu kì của tôi.
Bất luận án này là do nguyên nhân gì gây ra, anh cứ đợi đến hiện trường nhất định sẽ tìm ra manh mối.
Bản ngã cảm thấy có thể quan sát nhập vi, đôi mắt có thể nhìn thấy hơi thở vạn vật.
Có hai thứ vũ khí sắc bén này trong tay, cậu cho dù là vì yếu tố nhân vi hay yếu tố môi trường đều có thể tìm ra đáp án chính xác.
Đỗ Tiểu Âm cũng đang có ý này, nói:
- tốt, tôi cũng cảm thấy vụ án này nên phá như vậy, ít nhiều cũng có ý gọi là… đi thôi, ngồi xe của tôi đi nhé!
Một giờ sau, Mạc Ngôn và Đỗ Tiểu Âm đến khu nhà ở của hồ Mạc Sầu.
Kinh doanh của khu này tương đối, ít nhất là như thế ở phần cứng. Dừng xe ở bãi đỗ, Mạc Ngôn nhìn thấy cây cối của hồ, các loại thiết bị tập thể hình ngoài trời, cùng với một bãi cỏ rộng gần bốn trăm mét, cảm thấy môi trường ở đây không kém với khu biệt thự của công viên trong rừng là bao nhiêu…
- Môi trường ở đây được ghê…
Mạc Ngôn nói.
Đỗ Tiểu Âm đồng ý nói:
- Nếu không vì xa, tôi cũng đã mua nhà ở đây rồi.
- Im lặng một chút, nói chúng ta bắt tay từ đâu? Nhân tiện đi thăm thú luôn hay là tới chỗ quản lí?
Mạc Ngôn trầm ngâm một hồi rồi bảo:
- Phân ra hành động thôi. Cô đi tìm người phụ trách ở đây, tôi đi tìm hiểu xung quanh.
Anh ta làm như vậy là muốn sử dụng là muốn càng thêm thuận tiện và thư thả lúc sử dụng tai mắt, không thì hình dáng của các dụng cụ thần bí kia rất dễ khiến cho người ta sợ.
Đỗ Tiểu Âm gật đầu nói:
- Được, tôi đi tìm người phụ trách ở đây. Anh cứ đi xung quanh thăm dò, có gì thì điện thoại cho tôi.
Chờ Đỗ Tiểu Âm đi rồi, Mạc Ngôn nhìn xung quanh. Cất bước tiến đến ngôi nhà gần nhất, sau đó chọn bừa một hộ, ấn chuông cửa.
- Thật ngại quá, tôi ở hộ số 306, quên không mang chìa khóa… anh có thể giúp tôi mở cửa trong xuống tầng dưới không?
- Mệt chết đi được, ngày nào cũng gặp người như anh…
Chủ nhà khó chịu càu nhàu một câu, rồi cũng giúp Mạc Ngôn mở cửa.
- Cảm ơn anh...
Mạc Ngôn đi vào nhà, thẳng đến hướng tầng cao nhất.
Tòa nhà này 6 tầng, không có thang máy. Leo lên được tầng thứ 6 thì cũng không còn sức đi tiếp nữa rồi.
Nhưng điều này đâu có làm khó được Mạc Ngôn. Anh thò đầu ra hàng hiên ngoài cửa sổ, nhìn xung quanh thấy không có người, liền vội vàng trèo ra ngoài.
Trên bệ cửa sổ chỗ cao nhất, phong cảnh xung quanh của khu nhà đều thu hết vào tầm mắt.
ở vị trí này, phạm vi tìm kiếm quá nhỏ, cơ bản không cần dùng đến bản ngã.
Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, từ từ để ý thức tâm linh trỗi dậy, chậm rãi mở ra tâm nhãn.
Trong mắt cậu, toàn bộ thế giới đầy sắc động này đều do hơi thở tạo thành.
Mạc Ngôn chú ý quan sát long mạch ở nơi này. Trên mặt đất khu nhà sương khói mờ hơi, cảnh tượng hung vĩ tráng lệ.
Địa khí hung hậu mà tinh khiết, không có một chút nào âm khí. Về mặt phong thủy mà nói, nơi này cũng được xem là một vùng đất quý khó có được.
Xung quanh khu nhà này không khí cũng đều rất bình thường, không có bất kì điều kỳ quặc gì.
Lại quan sát nhân khí ở đây, tuy không tránh khỏi bệnh khí nhưng về tổng thể cũng không kém cỏi gì, có thể xếp vào loại trạng thái cân bằng tự nhiên.
- Tất cả đều bình thường, không có nhiều lượng chất phóng xạ ngầm dưới lòng đất, hơi nước bố lên tinh khiết… xem ra, đây là một trận địa rồi!
Mạc Ngôn châm điếu thuốc, sự hiếu kì trong lòng càng lúc càng tăng.
Hút xong điếu thuốc, anh quyết định làm một cuộc thí nghiệm, để xem khả năng nhìn có ảnh hưởng gì đến khu dân cư này không.
Anh lại hít một hơi thật sâu, lộ ra cái lúm đồng tiền.
Đứng lâu trên đỉnh, ánh mắt của anh dần dần mông lung, cả người tỏa ra một cảm giác mông lung.
Loại khí này u ám lạnh lẽo. từ người anh ta lan dần ra xung quanh.
Nhìn xuống dưới, dân cư tiểu khu nhỏ như những con kiến, xuyên qua xuyên lại.
Đột nhiên, những con kiến này như bị dòng nước lạnh xối vào.
Bất an, sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng. Trong giây phút ngắn ngủi, vinh dự được chiếu cố đến tất cả cư dân trong phạm vi hai trăm thước.
May mà cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau một giây, tất cả mọi người lại trở lại bình thường.
Trên tầng thượng, Mạc Ngôn thả lỏng thân người…
Anh thở ra khí đục trong lồng ngực, hai mắt lập tức khôi phục thần thái, tiếp đó đưa tay lên dùng hết sức mình xoa hai huyệt thái dương, lẩm bẩm nói:
- Dựa vào năng lực của ta chỉ có thể bao quát được hai trăm mét khu vực này. Muốn bao phủ toàn bộ khu nhà, thật là chuyện không thể.
Phạm vi giới hạn của má lúm đồng tiền khiến cho hắn có chút không vừa ý, nhưng hiệu quả lại xuất sắc cực kì.
Vừa rồi hắn nhiều nhất chỉ dùng hai phần công lực đã gây ảo giác được cho tất cả cư dân trong phạm vi hai trăm mét. Nếu như dùng toàn bộ công lực, hắn hoàn toàn tin tưởng có thể giết được những người này khi họ đang mơ!
Mạc Ngôn đứng ở mái nhà, trong mắt lờ mờ ánh sáng nhạt, làm như đang suy nghĩ…
Mấy phút sau, hắn rút điện thoại ra gọi cho Đỗ Tiểu Âm.
- Cô vẫn đnag ở chỗ quản lý à? Giờ tôi cần cô giúp một tay.
- Gì vậy?
Đỗ Tiểu Âm hơi chút kinh ngạc, bảo:
- Nghe khẩu khí này của anh, chắc là có rồi hả.
Mạc Ngôn cười bảo:
- Hoàn toàn ngược lại, chỗ tôi chưa có gì. Nhưng rất nhiều khi, không có lại tốt…
Đỗ Tiểu Âm không nhịn được cười, bảo:
- Câu này tôi hay nói, hôm nay lại bị anh cướp lời trước rồi… được rồi, anh nói xem, cần tôi làm những gì?
Mạc Ngôn nói:
- Đầu tiên, tôi muốn cô dùng danh nghĩa cảnh sát để triệu tập tất cả những người từng gặp ác mộng lại. Tiếp đó, tôi cần bản vẽ kiến trúc tầng trệt. Cuối cùng là giúp tôi chuẩn bị một ít bút và giấy, số lượng khoảng một trăm.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Giấy bút và bản đồ đều không vấn đề, nhưng còn triệu tập người dân thì có cần thiết không.
Mạc Ngôn bỗng nhiên thay đổi đề tài, cười bảo:
- Lúc vừa đến, tôi nhìn thấy một quán ăn Tương Tây.
Đỗ Tiểu Âm thích thú bảo:
- Ý anh là gì?
Mạc Ngôn cười:
- Ý của tôi là tôi sẽ đi gọi món, sau đó chờ cô cùng ăn. Sau khi cơm nước xong, những người dân kia đến tụ tập lại là vừa.
Đỗ Tiểu Âm dở khóc dở cười, nói:
- Anh chàng này, thật đúng là đại lãn!
Mạc Ngôn cười bảo:
- Hết cách rồi, ai bảo cô là cảnh sát, lại còn xinh đẹp nữa chứ? Tôi không có sức thu hút như cô, lại không có hiệu lực của một cảnh sát, chỉ có thể làm công việc gọi đồ ăn này thôi.