Thời gian quay về nửa giờ trước…
- Phương sư phụ, vòi nước nhà tôi đóng không chặt, anh có thể xem giúp tôi được không?
Nhan Phương đeo túi đồ nghề, vừa từ một nhà bước ra liền gặp một bác gái xách theo làn rau.
Hắn cười híp mắt nói:
- Được thôi, ăn xong cơm trưa rồi tôi qua.
Bác gái không ngớt cảm ơn, từ trong làn rau lấy ra hai quả cà chua đưa cho Nhan Phương.
- Phương sư phụ, cầm về làm món canh trứng cà chua, vừa ngon lại bổ.
- Thế này thật ngại quá!
- Không có gì, đừng ngại. Làm phiền đến cậu mãi tôi cũng áy náy.
Nhan Phương nhận lấy cà chua, cười chào tạm biệt bác gái.
Vừa quay người đi, nụ cười trên mặt hắn đã tắt ngấm. hắn dùng tên giả Phương Sơn, đợi ở tiểu khu này gần nửa năm nay rồi, công việc thường ngày là đeo túi dụng cụ đi giúp đỡ những hộ dân sửa chữa trục trặc ở đường ống dẫn nước. Các bác trai bác gái cả những chị nội trợ trẻ ở khu Hồ Mạc Sầu này không ai là không biết hắn.
Hắn là người không mấy nổi bật trong tiểu khu nhưng cũng không thể thiếu. Xuống hết cầu thang, hắn lôi ra điếu thuốc ba đồng năm châm lên, sau đấy cúi đầu thủng thẳng bước đi.
Đến gần bồn hoa, hắn bỗng nhiên dừng lại, mặt mũi biến sắc.
Trong nháy mắt, một nỗi tuyệt vọng không tên dấy lên tự đáy lòng, trái tim hắn giống như bị ai đó bóp nghẹn.
Cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi này chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn lúc này, khiến hắn nghẹn ngào khó thở…
Cũng may cảm giác này chỉ đến trong chốc lát, thoảng qua như một luồng gió, chỉ khác là đem đến cho người ta một loại ảo giác.
Có điều, trong lòng Nhan Phương lại rất rõ, đây tuyệt nhiên không phải là một loại ảo giác gì!
- Chẳng lẽ là do gặp phải đồng đạo sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cảnh vật xung quanh vẫn y nguyên như trước, người cách hắn gần nhất cũng mười mấy mét.
Quan sát thấy trong phạm vi mười mấy mét không có người, hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Xung quanh không có ai, vậy thì không phải đồng đạo, chẳng lẽ lại có người công kích ảo giác với ta từ xa!
Hắn trầm ngâm một lát, lông mày hơi nhướn lên. Làm như suy ra một điều gì đó, lập tức đưa tay lên ngực, lấy một quả sáng màu đen xuống, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ thứ này lại có vấn đề? Không thể nào, cái bùa khí này đã theo ta mấy chục năm, xưa nay chưa từng dị thường bao giờ.”
Hắn nhíu mày thật mạnh. Trong lòng không tránh khỏi một mối hiềm nghi lo lắng.
Cái bùa khí màu ngăm đen này là của sư phụ hắn truyền lại. lịch sử của nó ít nhất cũng đã mấy nghìn năm. Hắn hiểu một điều rằng bây giờ những lá bùa phát huy công dụng như thế này không còn nhiều.
- Mỗi đợt ba sáu chín, ta đều dùng tinh huyết luyện bùa. Tuy rằng không dễ điều khiển nhưng cũng gọi là tâm thần tương giao. Nếu nó có gì bất thường hẳn ta phải là người phát hiện ra mới đúng.
- Nếu không phải bừa chú xảy ra vấn đề gì thì là cái gì được chứ? Là tâm thần phản trả mà sư phụ đã từng nói qua sao?
Hắn lơ mơ nhớ ra, sư phụ lúc còn sống từng nói. Trên đời này từ lâu đã không còn tu sĩ chân chính, người thường như mình nếu muốn đuổi những loại bùa chú cổ xưa như thế này thì phải thường xuyên dùng máu tinh tế lễ mới có thể phát huy công dụng. Nếu khống chế không tốt, tâm thần tiêu hao quá mức mà lại không có lúc tu dưỡng bổ sung, rất dễ khiến cho nó cắn lại mình.
Nhan Phương theo thói quen lại châm điếu thuốc, cúi đầu chậm rãi đi về phía phòng đồ dùng.
Nửa năm qua, hắn không ít lần dùng cái bùa chú này chế tạo sợ hãi ở tiểu khu dân cư, nhưng lần nào sử dụng cũng đều bị dư thừa, hơn nữa lại tiến hành trong phạm vi nhỏ. Vì thế, không chỉ thần bí mà còn khồng chế không ít lượng tinh thần tiêu hao.
Cắn lại? Không đến mức ấy chứ, nhưng nếu không phải nguyên nhân này thì là vì đâu…
Nhan Phương nghĩ ngợi một hồi lâu vẫn không tìm ra đáp án, trong lòng mơ hồ đến hoang mang, linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Trở lại phòng công cụ, hắn không lấy gạo nấu cơm như bình thường mà ngồi thừ người ra.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn rút chiếc di động gạo cội ra, bấm số.
- Sư huynh, nói với huynh chuyện này… không hiểu sao trong lòng đệ đột nhiên thấy hoang mang quá, lúc nào cũng cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nếu ngày mai và ngày kia đệ không điện thoại cho huynh thì chỗ này của đệ coi như đã có chuyện chẳng lành.
- Rời đi? Không cần thiết… chỉ là đột nhiên cảm giác dâng trào, huynh không cần phải lo lắng quá thế. Cuộc trò chuyện này với huynh xem như là có phòng bị trước để tránh được tai họa.
- Thật sự chúng ta không cần, sư huynh. Như huynh nói, chúng ta đều già rồi. Người già, rất dễ tín ma tín quỷ… haha, cứ vậy nhé, đệ cúp máy đây.
Cúp điện thoại, Nhan Phương thấy trong lòng khoan khoái hơn rất nhiều. Nhấp một hớp trà lạnh, rút sim điện thoại ra ném vào thùng rác.
Cách tiểu khu Hồ Mạc Sầu một trăm năm mươi thước có một quán cơm.
Mạc Ngôn ngồi gần ở cửa sổ trong quán cơm này, chăm chú nhìn thực đơn.
Quán cơm Tương Tây này có lịch sử lâu đời. Đồ ăn Tương Tây đặc vị chua cay, nồng đậm hương vị sơn dã. Tương Tây nhiều núi, trồng nhiều măng, cỏ và nhiều món ăn sơn hào nổi tiếng. chăn nuôi gia súc phát triển, Tương Bắc còn là vùng đất nổi tiếng với bình nguyên hồ Động Đình, được mệnh danh là quê hương cá thóc.
Mạc Ngôn gọi món:
- Có măng non hầm chân giò không?
Người phục vụ cười đáp:
- Tất nhiên là có rồi, món ăn này nhà hàng nào cũng có. Quý khách ăn món này là đúng thời điểm măng ngon nhất đấy.
Mạc Ngôn nói:
- Vậy cho tôi một đĩa, thịt heo nhất định phải mềm nhuyễn.
Gọi xong đồ ăn, hắn lấy ra điếu thuốc. Chưa kịp châm thì Đỗ Tiểu Âm đã đi vào quán.
- Làm xong việc nhanh vậy sao?
Hắn đứng dậy kéo cái ghế đối diện, cười hỏi.
- Rất có phong độ thân sĩ nhé.
Đỗ Tiểu Âm ngồi xuống cười bảo:
- Cũng chuyện trò mấy câu. Chuyện triệu tập cư dân sẽ do người quản lí làm. Bản đồ gì đó đã điện thoại cho người phụ trách nhà đất đưa tới.
Mạc Ngôn nói:
- Biết cô làm nhanh đến vậy tôi đã không gọi món, không biết cô thích ăn món gì.
Đỗ Tiểu Âm cười bảo:
- Tôi không cầu kỳ trong ăn uống lắm, no bụng là được.
Nhân lúc chờ món, Đỗ Tiểu Âm hỏi:
- Mạc Ngôn rốt cuộc định có kế hoạch gì, tại sao phải triệu tập tất cả cư dân đã gặp qua ác mộng lại?
Mạc Ngôn cười nhưng không nói gì. Hắn không muốn để lộ đáp án.
Đỗ Tiểu Âm lườm hắn một cái, đành ngồi uống trà, câu được câu chăng tán gẫu.
Mạc Ngôn sở dĩ không chịu nói ra đáp án, không phải là có ý giấu giếm úp mở mà là chính hắn cũng chưa thể khẳng định kế hoạch của mình có thành công không.
Bởi vì cốt lõi kế hoạch của hắn là xây dựng ở nhân tố Nhân vi. Nếu chuyện ác mộng của tiểu khu Mạc Sầu Hồ không phải phi nhân vi thì kế hoạch của hắn dù có kín đáo thế nào cũng chỉ công cốc mà thôi.
Đương nhiên, nếu chuyện này đích thực là do nhân vi gây ra thì hắn khẳng định nắm chắc bàn tay đen tối phía sau.
Tóm lại, kế hoạch này xác xuất thành công chỉ có một nửa, hiện tại không cần thiết phải nói ra.
Hai người đều không thuộc tuýp người nói nhiều. Thong thả trò chuyện đôi ba câu rồi lại đưa mắt ra ngoài cửa ngắm cảnh, chốc chốc nhấp một ngụm trà. Thỉnh thoảng hai mắt giao nhau lại lộ ra một ánh cười thân thiện.
- Này, đình gỗ đó là do chính tay anh xây nên à?
Đỗ Tiểu Âm nhớ tới cái đình gỗ bên kia hồ, trong lòng có ý ngưỡng mộ, tên này thật biết hưởng thụ.
Mạc Ngôn cười nói:
- Nhàn rỗi nhàm chán nên tự bản thân thử chút. Thế nào, tay nghề của tôi được chứ?
Đỗ Tiểu Âm không muốn tên này đắc chí quá mức, cười bảo:
- Thực ra anh nên tìm Đại Lý giúp đỡ, tay nghề mộc của anh ta trứ danh khắp tỉnh này.
Mạc Ngôn kinh ngạc nói:
- Anh ta còn biết nghề mộc?
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Làm nghề này của chúng ta, áp lực tâm lí rất lớn. Đồng nghiệp Thất Xử, hầu như ai cũng tìm đến một thú vui ngoài lề để giảm bớt áp lực. Đại Lý thích nghề mộc, Lâm Tú thích đánh cầu, Nhạc Duyệt thích thưởng thức món ăn, vui buồn hay cáu giận, cứ một túi đồ ăn vặt trong tay là hết.
Mạc Ngôn cười hỏi:
- Vậy còn cô thì sao?
- Tôi ?
Đỗ Tiểu Âm trừng mắt nhìn, nghịch ngợm bảo:
- Không nói cho anh biết.
Mạc Ngôn cười:
- Hay là… để tôi đoán thử?
Đỗ Tiểu Âm cười nói:
- Tốt. Chỉ cần anh đoán trúng, tôi chắc chắn sẽ không thể không thừa nhận.
Đây là trò chơi nhỏ trong lúc bạn bè ngồi giết thời gian với nhau. Mạc Ngôn tự khắc sẽ không vận dụng năng lực gì, lông mày hơi nhướn lên, bắt đầu đoán.
Hắn đã liệt kê ra hơn mười loại sở thích phổ biến mà con gái thường chơi, như dạo phố, mua sắm, nghe ca nhạc, … nhưng đều không trúng.
Cuối cùng, hắn đành giơ tay hàng, bảo:
- Chịu thôi, tôi không đoán được. Có điều thành thật mà nói, những thú vui vừa rồi nếu như cô đều không thích thì tôi đề nghị cô nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Đỗ Tiểu Âm lườm hắn một cái, nén không nổi tò mò, hỏi lại:
- Tại sao?
Mạc Ngôn ra vẻ nghiêm túc bảo:
- Theo góc độ tâm lý học mà nói, những chuyện một cô gái bình thường thích cô đều không thích thì chứng tỏ rằng tâm lí của cô có vấn đề.
Đỗ Tiểu Âm bản thân chính là tiến sĩ tâm lý học, thừa hiểu rằng Mạc Ngôn đang đùa với mình, bèn cười bảo:
- Nghe tên gà mờ như anh ngồi đây nói chuyện tâm lý học với tôi thật đúng là có một cảm giác hoang đường… thực ra, những loại sở thích của con gái mà anh vừa kể, tôi không phải không thích mà chỉ là không thích lắm mà thôi. Ví như dạo phố, mua sắm, tập thể thao, khiêu vũ gì đó, tôi đều thích cả nhưng những lúc trong lòng quá áp lực thì những việc đó đều không phải là thứ mà tôi lựa chọn.
Mạc Ngôn nghe xong, vỗ vào đầu một cái, như chợt vỡ ra điều gì, bảo:
- Tôi đúng là thằng ngốc, quên mất cô là cảnh sát.. đi bãi bắn, đây là cách xả stress tốt nhất của cảnh sát.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Đúng rồi, cứ lúc nào gặp áp lực hoặc chuyện gì không vui, nhìn viên đạn bắn ra, trong lòng lại nhẹ đi rất nhiều. thế nào, anh có hứng thú với phương thức giải sầu này không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Thứ nhất, tôi là người không tim không phổi, chưa bao giờ biết cái gì là áp lực tâm lý. Thứ hai, nếu tôi đến bãi bắn luyện tập của các cô, liệu viên đạn có không bị thu tiền?
Đỗ Tiểu Âm đang định trêu chọc Mạc Ngôn là đồ keo kiệt thì bỗng nhìn ra người quen.
Cô đứng dậy, cười nói:
- Đội trưởng Trương, anh cũng đến chỗ này ăn cơm à?
Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn, đã thấy hai người đàn ông ngồi ở bàn ăn gần đó, một người trong đó chính là Trương Hiệp Lâm lúc đầu điều tra mình.
Trương Hiệp Lâm tất nhiên không ngờ tới lại gặp Đỗ Tiểu Âm ở đây, nên cũng hơi kinh ngạc. Đợi đến lúc nhìn Mạc Ngôn thì kinh ngạc liền xen lẫn với khó hiểu.