Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 117: Chương 117: Bội tình bạc nghĩa




Hôm nay, là ngày cuối cùng.

Từ hôm nay về sau, dược tính tra tấn ta suốt một tháng sẽ hoàn toàn biến mất.

Cùng với Bộ Phong Trần cũng là lần cuối cùng.

“Bộ Phong Trần, hôm nay là ngày cuối cùng dược tính phát tác, ngày mai ngươi không được tùy tiện chạy vào phòng ta nữa.”

Bộ Phong Trần trở lại khách điếm thì trời đã sắp chạng vạng, nam nhân không hé một tiếng liền vào phòng làm việc hắn không nên làm với ta.

“Bụng còn đau không?” Bàn tay đặt lên bụng ta, Bộ Phong Trần xoa nhẹ nhàng, có chút ngứa.

“Đã không có việc gì.” Đẩy bàn tay hắn ra, từ trên giường nhảy xuống, đôi chân thiếu chút nữa mềm nhũn, suốt một tháng nay ta đã trải qua một cuộc sống quá đáng sợ, từ trước kia căn bản không muốn ai chạm đến ngón tay, đến bây giờ liền bị Bộ Phong Trần áp tới áp lui.

Này vẫn là Sầu Thiên Ca ta sao? Thân thể của chính mình tuy rằng đã tìm được rồi, cũng hoàn hảo như xưa, chỉ là hiện giờ căn bản không biết có thể trở về thân thể của chính mình hay không, cho dù có thể, thì bằng cách nào?

Hướng Bộ Phong Trần thỉnh giáo phương pháp trở lại cơ thể của chính mình? Chậc chậc — vẫn là quên đi, trực giác cho ta biết rằng đó chính là chặt đứt đường lui của chính mình.

“Có tìm được thứ tốt nào từ thành chủ phủ bảo khố hay không?” Mang theo một thân mồ hôi, chậm rãi ngâm vào nước ấm trong bồn tắm, nước ấm tràn ngập toàn thân, mang đi một thân mồ hôi, tựa vào thành bồn tắm, ta ngửa đầu nhắm hai mắt lại, hít thật sâu một hơi, cái gọi là thõa mãn thoải mái, thế nhưng cùng với chính mình nằm trên không có gì khác nhau.

Không có nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại nhưng có thể cảm nhận được Bộ Phong Trần đang tiến lại gần ta, cho đến khi tới phía sau ta.

Một bàn tay đưa ra trước mặt ta, lập tức xuất hiện một thanh chủy thủ kỳ lạ toàn thân tuyết trắng, từ bề ngoài nhìn ra, chủy thủ này từ vỏ đến chuôi đều là thuần trắng như tuyết, không biết dùng chất liệu gì để tạo thành, mặt ngoài còn có điêu khắc hoa văn tinh mỹ phức tạp.

“Chủy thủ tốt.” Từ chủy thủ tản mát ra hơi thở thản nhiên có một loại cảm giác quen thuộc đến lạ, bản năng cho ta cảm thấy được đây là một thanh thủy thủ tốt, muốn nói giống như là…

“Chủy thủ này sao có vẻ giống ngươi?” Lạnh như băng giống nhau, đạm mạc giống nhau, trắng giống nhau, thanh cao cao ngoại, cùng với thế gian không phù hợp đến mãnh liệt.

Ta lấy thanh chủ thủ từ tay Bộ Phong Trần bắt đầu ngắm nghĩa thưởng thức, có một chút nặng, xúc cảm không tồi, lúc nắm trong tay có một loại tĩnh tâm, không biết rút khỏi vỏ sẽ có cảm giác gì.

“Thanh thủy thủ này gọi là tuyết nhận, nó là —” không biết vì sao, lời nói của Bộ Phong Trần đột nhiên kẹt lại trong cổ họng, không có tiếp tục nói.

Ta rút vỏ đao, sợ hãi than: “Tuyết nhận? Thật sự là tên hay, đơn giản, nhưng cũng không kém phần sắc sảo.” Chủy thủ này bên ngoài lẫn bên trong đều là thuần trắng, không có chút tạp sắc, lưỡi sắc bén giống như có thể cắt đứt mọi thứ trên thế gian, nó gần như là một thanh chủy thủ nhỏ.

Thật lâu không nghe thấy thanh âm của Bộ Phong Trần, ta quay đầu lại nhìn nam nhân, lại phát hiện ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ bị ta rút ra.

“Làm sao vậy, ta không thể động đến nó?” Không rõ, ánh mắt này của Bộ Phong Trần có ý tứ gì, mang theo một tia kinh ngạc, một ít nghi hoặc, rồi sau đó dần thành thoải mái.

“Không… Nó là của ngươi.” Hơi hơi cong khóe miệng, Bộ Phong Trần ôn nhu nói.

“Xem ra ánh mắt của ngươi không tồi.” Ta dĩ nhiên không khách khí nhận lấy, nắm trong tay không buông, nếu Bộ Phong Trần không cho ta trước, ta phỏng chừng đều muốn cướp.

Thấy ta thưởng thức chủy thủ như vậy, Bộ Phong Trần ở một bên hỏi: “Ngươi thực thích nó sao?”

“Có lẽ ta cùng với nó có duyên phận, từ lúc ngươi đem nó ra, ta còn có một loại cảm giác từng biết đến nó” ta nhìn chủy thủ trong tay, thì thào nói “Một loại cảm giác rất quen thuộc khi lần đầu tiên nhìn thấy thanh chủy thủ này.”

“Phải không… rất tốt.” Bộ Phong Trần có chút kỳ quái phát ra tiếng cười khẽ.

Lúc ta thưởng thức thanh chủy thủ, Bộ Phong Trần lại mở miệng nói: “Hôm nay cùng miền Nam Thái tử đi thành chủ phủ bảo khố, ngoại trừ chủy thủ còn thấy được một vài vật khác.”

Ta không khỏi hơi nhíu mi, đúng rồi, Triệu Thành hôm nay mời Bộ Phong Trần đi qua cũng không phải để uống trà.

Ta quay đầu đi, nhìn thấy Bộ Phong Trần từ trong ngực lấy ra một hộp gấm nho nhỏ, hắn mở ra, lấy từ bên trong một sợi tóc màu bạc, đây là Triệu Thiệu từng nói với ta, sợi tóc của Bộ Phong Trần để lại từ nhiều năm trước ở miền Nam?

Quả nhiên là …. thật vậy chăng?

“Đó là cái gì?” Ta giả ngu hỏi một câu, đột nhiên có xúc động muốn dùng chủy thủ cắt sạch tóc trên đầu Bộ Phong Trần.

“Tóc.” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng sờ, sợi tóc màu bạc kia nhất thời biến thành tro tàn, hắn bổ sung một câu “Một sợi tóc của ta.”

Nhanh như vậy liền thẳng thắn rồi? Không quá giống phong cách của hắn?

“Tóc của ngươi như thế nào ở trong này?” Ta tiếp tục hỏi.

“Rất nhiều năm về trước ta lưu lại, không nghĩ sẽ phát hiện ở đây.” Bộ Phong Trần buông hộp gấm, ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười nói “Sầu Thiên Ca, sắc mặt ngươi không tốt lắm, làm sao vậy?”

“Vừa một bị một đầu heo vây quanh, sắc mặt có thể tốt hay không?” Liếc nam nhân xấu xa kia một cái, ta quay đầu tiếp tục thưởng thức chủy thủ, Bộ Phong Trần, ngươi có gan thì tiếp tục nói đi.

Ta hỏi: “Tóc của ngươi làm sao mà lưu lại thế gian, lúc chải đầu bị rơi xuống?”

“Ngoại trừ ta nhổ xuống, không thể nào rụng được.” Bộ Phong Trần cười khẽ nói “Về chuyện của sợi tóc này ta còn phải hồi tưởng đến mấy trăm năm trước, kể rõ ràng thì rất phức tạp, ngươi nếu muốn biết về sau ta chậm rãi nói cho ngươi.”

“Là chuyện gì mà phức tạp? Sẽ không phải là ngươi đưa cho ai đó vật đính ước chứ?” Bộ Phong Trần muốn trốn tránh làm sao được? Liên quan đến chuyện tình cảm, dĩ nhiên phức ạp, làm sao có thể đơn giản được.

Những tưởng Bộ Phong Trần nghe xong lời ta nói sẽ có chút ít phản ứng, không ngờ nam nhân này quá mức đạm mạc dùng ngữ khí bình thường, mặt không đỏ tim không loạn chậm rãi nói: “Sầu Thiên Ca, ngươi có thể đã gặp qua người mà ta đã tặng một sợi tóc để làm vật đính ước?”

“Nói không chừng chính là ngươi.” Ta thản nhiên nói một câu, chủy thủ trong tay lóe ánh sáng lạnh lùng dày đặc.

“Ha hả — ” Bộ Phong Trần cười khẽ một tiếng, nói “Cùng với đính ước không quan hệ, lại cùng ước định có quan hệ, năm đó ta từng lưu lại sợi tóc này với một lời ước định, nếu có một ngày người giữ sợi tóc này gặp được ta, có thể đưa ra một yêu cầu, yêu cầu ta thay hắn làm một việc.”

“Chỉ là… Ta thật không ngờ nhiều năm qua, Triệu Thành thế nhưng dùng sợi tóc này yêu cầu ta giúp hắn lên ngôi hoàng đế.” Bộ Phong Trần trầm giọng, ngược lại thở dài: “Năm đó những người kia sớm đã luân hồi chuyển thế, năm tháng trôi qua, bọn họ cũng đã quên mất lời ta nói, cũng không hiểu rõ được ý nghĩa của sợi tóc mà ta lưu lại.”

Lưu lại sợi tóc còn có cái hàm nghĩa gì chứ, sẽ không phải là Bộ Phong Trần ám chỉ khi miền Nam hoàng đế kia đi về cõi tiên phải dùng sợi tóc này, kết quả miền Nam hoàng đế không hiểu được, vì thế một đoạn nhân duyên tốt chưa sinh sôi nảy nở đã bị cắt đứt.

Bộ Phong Trần này thật là, thích người ta liền nói rõ đi.

Ta hừ nói: “Vậy lúc đó sao ngươi lại không nói rõ cho hắn, không nói cho hắn ngươi lưu lại một sợi tóc, sợi tóc này còn có thể nhờ ngươi làm một việc, thế nào còn muốn che giấu cảm tình, đều là nam nhân, còn giống như cô gái chơi trò thẹn thùng, hừ —“

“Có lẽ đây là vận mệnh.” Bộ Phong Trần hít sâu một hơi “Nên đến thì nhất định sẽ đến.”

Cái gì gọi là nên đến thì sẽ đến, Bộ Phong Trần ngươi rõ ràng là một tên bội tình bạc nghĩa mà, có thể quên mất chuyện lưu lại cho hoàng đế miền Nam một sợi tóc, nói không chừng hiện giờ cũng sẽ để lại một viên lưu quang châu, một sợi tóc, một thanh chủy thủ linh tinh cho ta…

Không đúng, ta còn chưa cùng Bộ Phong Trần có loại quan hệ đó, làm sao nói là vứt bỏ.

Nói không chừng ngày nào đó cùng người này ở chung tốt đẹp rồi, đến lúc hắn bội tình bạc nghĩa, xem ra, vẫn không thể tốt đẹp.

“Vậy ngươi đồng ý với Triệu Thành?” Trong lòng đủ loại cảm xúc lẫn lộn, ta tùy ý hỏi một câu.

“Phải” Không có lời nào dư thừa, Bộ Phong Trần rất đơn giản trả lời.

“Ngươi sẽ giúp hắn lên ngôi hoàng đế như thế nào?” Tuy rằng đã đoán được loại kết cục này nhưng thật không ngờ Bộ Phong Trần vì một ước định mấy trăm năm trước liền đồng ý yêu cầu của Triệu Thành, đồng ý rồi, nam nhân này sẽ giúp Triệu Thành như thế nào đây? Cướp lấy ngôi vị hoàng đế cũng không phải chỉ cần võ công tuyệt thế là có thể đạt thành.

Bộ Phong Trần thế nhưng hướng ta cười, nói: “Nghe nói Sầu Thiên Ca chính là ma vương lấy thân phận thần tử nắm giữ triều chính, nói vậy thì ở phương diện này ta phải nghe ngươi kiến giải mới đúng.”

“Muốn ta giúp ư? Ha hả —- ngươi đồng ý chuyện này với người khác chưa thông qua ta, nghĩ cũng đừng nên nghĩ!” Ngươi để lại cho lão tình nhân thì chính mình tự đi mà làm, còn muốn ta giúp? Bộ Phong Trần ngươi muốn chết thật mà!

“Đùa thôi, không cần để trong lòng, ngươi cho dù muốn giúp, ta cũng sẽ không cho ngươi nhúng tay vào.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói “Qua hai ngày nữa chúng ta liền rời khỏi Thanh Thành, vốn định phải mang ngươi trở về Thánh môn, bất quá xem ra phải giúp Triệu Thành lên ngôi trước mới có thể.”

[Đến đây kết thúc quyển 3]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.