Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 116: Chương 116: Một thỉnh cầu




[Thái tử điện hả, để đáp lại tín nhiệm của ngài đối với ta, ta thiện ý nhắc nhở ngài, ta nghe nói trong thành chủ phủ bảo khố có một bảo vật mà gian hồ nhân sĩ đang truy tìm, không biết Thái tử có biết lai lịch của bảo vật này hay không?]

[Ta nghĩ Triệu Thiệu đã nói cho ngài rồi chứ.]

[Hắn nói gì đó ta cũng không biết, nhưng mà Thái tử điện hạ, nếu Thánh môn thật sự tồn tại, ngài muốn có được quan hệ tốt với Thánh môn, chẳng lẽ ngài không biết đây là một cơ hội hiếm có sao?]

[Tuy rằng thật sự có lời truyền như thế nhưng cũng chỉ là truyền thuyết của tổ tiên miền Nam, lịch sử cũng không có nói đến từng có hoàng đế được Thánh môn môn chủ để lại một sợi tóc như lời hứa nguyện, bất kể thỉnh cầu nào cũng không có phát sinh. Hơn nữa, cho dù thật sự như vậy, Bộ tiên sinh đồng ý hay không vẫn là một nghi vấn…]

[Mặc kệ thật hay giả, Thái tử chi bằng đi thử một lần, có thể tốt, không cũng sẽ không bất lợi đối với ngài.]

Triệu Thành còn không biết Bộ Phong Trần kỳ thật chính là Thánh môn môn chủ, mặc dù tóc của Bộ Phong Trần cũng là màu bạc, bất quá người bình thường cũng sẽ không nghĩ đến ‘tóc cũng đều là bạc’ loại lý do này, liền cho rằng Thánh môn môn chủ nhàn rỗi không có việc gì làm chạy tới nhân gian tham gia võ tuyển đại hội.

Đại bộ phận mọi người hẳn là giống ta, ấn tượng ban đầu đều cho rằng Thánh môn môn chủ là một lão yêu quái già đến không thể già hơn được nữa, tuyệt đối không có khả năng trẻ tuổi như vậy, Bộ Phong Trần kỳ thật chính là lão yêu quái, nhưng ngoại trừ tuổi tác lớn ra, chỗ khác đều trẻ hơn so với người khác.

Giúp hay không giúp Triệu Thành lên ngôi hoàng đế kỳ thật không có nhiều quan hệ với ta, ta chỉ muốn biết rằng, Triệu Thiệu nói cho ta truyền thuyết về Thánh môn môn chủ cùng với miền Nam hoàng đế có phải là thật hay không, Bộ Phong Trần có phải thật sự sẽ vì một sợi tóc mà giúp Triệu Thành lên ngôi hoàng đế?

Bộ Phong Trần, đáp án của ngươi là gì?

Bộ Phong Trần là nam nhân thông minh, chỉ cần hơi lộ ra chút sơ hở trước mắt nam nhân này, để đảm bảo không bị Bộ Phong Trần cảm nhận được ta trước đó liền cùng Triệu Thành liên hệ, hôm nay Triệu Thành mời ta cùng với Bộ Phong Trần đến thành chủ phủ, ta tìm lý do để ở lại khách điếm.

“Không đi hay sao?” Bộ Phong Trần hỏi.

Đi thành chủ phủ làm khách là chuyện ta đã đồng ý, nếu Bộ Phong Trần muốn từ chối chỉ cần hiện tại ta không đi, thì hắn cũng sẽ không muốn đi.

“Không đi, thân thể không thoải mái.” Nằm lên giường, than vài tiếng, giả vờ mệt mỏi.

“Làm sao không thoải mái?” Nói xong, Bộ Phong Trần bước lại xem ta.

“Bụng, chính là bụng không thoải mái mà thôi.” Dò xét thì cứ dò xét đi, ta nằm tùy ý để Bộ Phong Trần bắt mạch, diễn trò thì phải diễn thật một chút, bằng không làm sao gạt được Bộ Phong Trần thoạt nhìn tâm địa Bồ Tát, thế nhưng kỳ thật là tâm tư rất quanh co vòng vèo (?)

“Được rồi, nằm nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Bộ Phong Trần, đi thành chủ phủ bảo khố nhớ rõ mang cho ta chút thứ tốt, nếu ngươi trắng tay trở về, ta sẽ đánh ngươi!” Những lời này ta nói là thật.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Bộ Phong Trần cười khổ hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

“Nghe nói thành chủ phủ bảo khố không hề ít bảo vật, có đáng giá, cũng có vô giá, mà thường thường trong những thứ vô giá lại có một vài thứ thật đáng giá nhưng không ai phát hiện ra, nếu là ngươi thì mặc kệ thế nào cũng nhìn ra là đồ tốt hay không chứ?” Ta cười cười, đưa tay vỗ vỗ Bộ Phong Trần, nói “Ngươi liền mang thứ đáng giá nhất trở về cho ta, không cần khách sáo.”

………………

……………..

Chọn bảo vật đáng giá nhất sao?

Bảo vật gì mà Thánh môn không có chút, nam nhân kia còn muốn bảo vật gì nữa?

Chậm rãi đi trong bảo khố lung linh màu sắc, Bộ Phong Trần có chút xuất thần nhìn bảo vật rực rỡ muôn màu bên trong, bức họa của một danh sĩ, còn có võ lâm bí tịch, cũng có ngọc thạch đồ sứ.

Tranh chữ của danh gia? Thôi, còn không bằng tự mình họa một bức đưa cho Sầu Thiên Ca còn thực tế hơn.

Võ lâm bí tích? Quên đi…

Ngọc thạch đồ sứ? Khó coi…

Sầu Thiên Ca sẽ thích cái gì? Nam nhân kia nhìn như thích tiền, nhưng thực tế cũng không hề để ý.

Ngay lúc Bộ Phong Trần đang suy tư, Triệu Thành ở bên cạnh nhẹ giọng hô: “Bộ tiên sinh… Bộ tiên sinh?”

“Hửm? Thái tử điện hạ có chuyện gì?” Phục hồi lại tinh thần, Bộ Phong Trần lên tiếng.

“Tại hạ nghĩ muốn cho Bộ tiên sinh xem một bảo vật mà tổ tiên lưu lại, bảo vật này cũng có quan hệ với Thánh môn, Bộ Phong Trần là người trong Thánh môn, có lẽ cũng có thể giúp tại hạ giải thích nghi hoặc.” Cung kính nói xong, Triệu Thành dẫn Bộ Phong Trần đến một giá gỗ đàn không chút thu hút.

Đi đến gần giá gỗ, tầm mắt Bộ Phong Trần lập tức bị một thanh chủy thủ bịt kín bởi tro bụi hấp dẫn, cảm giác được Bộ Phong Trần dừng lại, Triệu Thành cũng ngừng lại, đi tới bên cạnh nam nhân nói: “Bộ tiên sinh đối với cây thủy thủ này có hứng thú sao?”

Triệu Thành cầm thanh chủy thủ cung kính đưa cho Bộ Phong Trần, mỉm cười nói: “Chủy thủ này đã bị bụi che phủ lâu rồi, hôm nay có thể được Bộ tiên sinh chiếu cố là may mắn của nó, cùng với việc ở lại đây tiếp tục bị che phủ, chi bằng để nó theo Bộ tiên sinh để phát huy ánh sáng trước đây của nó, mong rằng Bộ tiên sinh nhận lấy.”

“Thái tử điện hạ, chủy thủ này từ đâu mà tới?” Bộ Phong Trần tiếp nhận chủy thủ, trong mắt biểu lộ vài phần vui sướng mềm nhẹ, chủy thủ này bề ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, đóng một lớp bụi, thoạt nhìn loang lỗ, cầm trong tay lại hơi nặng.

“Kỳ thật ta cũng không rõ, chỉ biết là tồn tại cùng lúc với thành chủ phủ bảo khố, chủy thủ này liền một mực ở nơi này, ta từng muốn rút nó khỏi vỏ, chỉ là mặc kệ dùng bao nhiêu khí lực đều không thể, từng ấy năm đều không có người nào có thể rút nó ra.” Triệu Thành cười nói: “Bệ hạ còn từng bởi vì không rút ra được nên nhất thời tức giận muốn đem hủy nó đi, chỉ là thủy thủ này thoạt nhìn rỉ sét loang lỗ, thế nhưng lửa thiêu không chảy, mặc kệ dùng vật nặng gì đập lên cũng đều hoàn hảo như lúc đầu.”

“Tuy rằng là một bảo vật, nhưng lại không biết nó rốt cuộc là cái bộ dáng gì nữa.” Triệu Thành vừa mới nói xong, người liền sửng sờ tại chỗ, có chút không thể tin được nhìn chủy thủ trong tay Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần chỉ là nhẹ nhàng thổi một hơi, bụi đất tích tụ đã lâu trên thanh chủy thủ rất nhanh phiêu tán đi, lộ ra bộ dạng nguyên bản của nó, dưới lớp bụi màu xám xấu xí là một thân thuần trắng, tay cầm có một hình tròn, thoạt nhìn là chỗ gắn một viên bảo thạch.

Một thanh chủy thủ thuần trắng liền xuất hiện trước mặt Triệu Thành.

Triệu Thành không khỏi âm thầm than trong lòng, hắn nhớ rõ từng có người muốn đem thanh chủy thủ rửa sạch nhưng mặc kệ dùng cái gì cọ rửa cũng không thể làm sạch lớp rỉ sét loang lỗ bên ngoài, nhưng hôm nay Bộ Phong Trần chỉ cần nhẹ nhàng thổi một hơi là thanh chủy thủ lại trở nên xinh đẹp như vậy.

Một thanh chủy thủ thuần trắng, Triệu Thành là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Tuyết nhận, một bảo vật rất nhiều năm trước đến từ Phong Nguyệt quốc, thật cũng không phải là bảo vật gì đặc biệt.” Bộ Phong Trần một tay cầm vỏ đao, một tay cầm chuôi đao, nhẹ nhàng rút ra, vỏ đao cùng thân đao lập tức rời ra, chủy thủ này thế nhưng cũng trắng như tuyết.

Triệu Thành nhất thời có một loại ảo giác thanh thủy thủ cùng Bộ Phong Trần rất giống nhau.

“Bộ Phong Trần đa tạ Thái tử đã tặng.” Đem chủy thủ giấu vào trong tay áo, Bộ Phong Trần nhận thanh thủy thủ này, hắn nghĩ hắn đã tìm được một bảo vật thích hợp nhất với Sầu Thiên Ca.

“Không biết Thái tử điện hạ muốn dẫn ta đến xem cái gì?” Bộ Phong Trần hỏi.

“A… Bộ tiên sinh, mời bên này.” Triệu Thành dĩ nhiên không muốn lấy lại thanh chủy thủ này, dù sao hắn cũng không rút ra được, lấy cũng có tác dụng gì đâu.

Huống chi, hiện tại trong lòng Triệu Thành đang cất giấu một chuyện quan trọng hơn rất nhiều.

Triệu Thành thật ra không biết suy nghĩ cẩn thận trong lòng Sầu Thiên Ca, nam nhân này sớm đã cho rằng Sầu Thiên Ca nếu đã muốn hắn làm vậy, chính là Bộ Phong Trần sẽ giúp hắn, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không biết Sầu Thiên Ca làm như vậy chỉ muốn thừa cơ hội xem Bộ Phong Trần sẽ lựa chọn thế nào.

Đi tới cái giá trong góc, Triệu Thành nhón chân lấy một cái hộp gấm trên tầng cao, nhẹ nhàng thổi bụi, Triệu Thành xoay người đem hộp gấm đưa cho Bộ Phong Trần.

“Bộ tinh sinh, hộp gấm này là bảo vật tổ truyền của miền Nam ta, nó cũng có một truyền thuyết…” Triệu Thành nhìn Bộ Phong Trần mở hộp ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm biến hóa trên mặt Bộ Phong Trần, chỉ là sau khi Bộ Phong Trần mở ra thấy vật phẩm ở bên trong cũng không hề có chút bận tâm nào.

Triệu Thành trong lòng không khỏi có chút không yên, hắn tiếp tục nói: “Truyền thuyết này là…”

Nói chưa xong, Bộ Phong Trần đã chen ngang: “Thái tử điện hạ, ngươi đưa ta xem vật này, là muốn ta giúp ngươi làm một việc, phải không?”

Triệu Thành biến sắc, không khỏi vui mừng trong lòng, gật đầu, nói: “Xem ra Bộ tiên sinh cũng biết lai lịch của vật này, một khi đã như vậy, ta liền đi thẳng vào vấn đề không quanh co lòng vòng nữa, tại hạ hy vọng Bộ tiên sinh có thể giúp ta lên ngôi hoàng đế.”

“Thái tử điện hạ, ta chỉ có thể thay ngươi làm một việc, ngươi xác định… Muốn ta giúp ngươi lên ngôi hoàng đế sao?” Bộ Phong Trần làm như có chút không xác định hỏi một câu.

Triệu Thành nhìn vẻ đạm mạc của Bộ Phong Trần, nghĩ hắn chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, vẫn chưa nghĩ sâu xa vấn đề, cơ hồ là thốt ra: “Đúng vậy! Mong rằng Bộ tiên sinh có thể đồng ý!”

“Một khi đã như vậy, ta đồng ý ngươi.” Bộ Phong Trần từ trong hộp gấm lấy sợi tóc ra, thản nhiên nói “Nhưng mà sợi tóc này ta phải lấy lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.