Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 101: Chương 101: Hoa khôi Vãn Thu




“Mấy hôm trước, Phong Lưu Cư có phát sinh chuyện gì không?” Ta hỏi.

“Ặc… chuyện này… tiểu, tiểu nhân không tiện nói.” Người nọ sợ hãi rụt rè.

“Ngu xuẩn! Chuyện của Thái tử há có thể để ta hỏi, ngươi chẳng lẽ còn không rõ ta đang hỏi chuyện gì sao?!” Ta thử dọa người này, tuy rằng ta cũng không biết chuyện đó có phải có quan hệ với Thái tử Triệu Thành hay không, bất quá có một số việc chỉ cần dọa một cái, đối phương cũng có thể nói ra.

Người này chưa từng trải chuyện đời, cho thấy từng trải nhiều cũng không chịu được dọa dẫm của ta, lập tức đem chuyện tình nói thẳng ra.

Nguyên lai hôm trước một nữ nhân của Thái tử chạy tới Phong Lưu cư đại náo, tuyên bố phải đánh chết hai hoa khôi của Thu Hương lâu, ngày đó Thái tử sau khi phong lưu khoái hoạt ở Thu Hương lâu ra về liền hung hăng đánh nữ nhân kia một cái tát, nháo đến nháo đi, cuối cùng liền nháo trở về.

Chuyện tình hệ trọng, bị lệnh cưỡng chế bất luận kẻ nào cũng không thể nói ra ngoài, nếu không bị chém cả nhà.

Người của Thu Hương lâu thấy ta cầm lệnh bài thành chủ phủ, lại nói ra cùng Thái tử có quan hệ liền tự cho là ta được Thái tử phái tới, sự tình gì cũng cho ta biết hết.

Nữ nhân của Thái tử, Thái tử có không ít nữ nhân, chính là người dám gây chuyện cũng không ít, vậy người nữ nhân này là ai? Việc này không thể hỏi người đi chèo kéo khách này, muốn hỏi, vậy phải đi hỏi hai đại hoa khôi của Thu Hương lâu.

Thu Hương lâu hai đại hoa khôi, một nam một nữ, cũng có danh xưng diễm tuyệt vô song ở Phong Lưu cư, đúng là bởi vì có hai đại hoa khôi giúp đõ, Thu Hương lâu mới trở thành hoa lâu nhất đẳng ở Phong Lưu cư.

Điểm khác lớn nhất giữa hoa khôi với yên hoa nam nữ (kỹ nữ, thanh quan) khác ở chỗ hoa khôi có quyền chọn lựa khách nhân, mà không giống với những trăng hoa nam nữ đê tiện khác, rất nhiều lúc phải tiếp loại khách không do mình muốn, đã có thể xem như hoa khôi, cũng phải bồi rượu khách, làm chuyện kia với khách…

“Như thế nào vừa rồi tỏ ra lạnh lùng vậy?” Ta dùng khuỷu tay huých Bộ Phong Trần, thấp giọng cười nói: “Trong Thánh môn không có chỗ tràn ngập son phấn nư này, khó có được cơ hội đi vào đây, thả lỏng chút đi, hảo hảo ngoạn một chút.”

Bộ Phong Trần nhẹ nhàng nhíu mày, thấp giọng nói: “Không cần, người tu hành ít đến nơi này mới tốt, tốt nhất là không nên đến, Sầu Thiên Ca, ngươi nghĩ đến nơi này tìm lại tự tôn nam nhân đã mất sao?”

………….Đồ ác mồm Bộ Phong Trần!

“Không cần tìm về, tự tôn nam nhân của ta đều ở trong này!” Túm cái gì mà túm, ta Sầu Thiên Ca sớm muốn gì cũng phải đè ngươi Bộ Phong Trần, sớm muộn cũng có một ngày!

Vào Thu Hương lâu, ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Chúng ta muốn gặp hoa khôi.”

Người nọ có chút khó xử thấp giọng nói: “Không biết hai vị khách quý muốn gặp vị hoa khôi nào?”

“Cả hai, cả hai đều phải gặp.” Ta cười nói.

Khó xử trên mặt của người nọ càng sâu thêm vài phần, thấp giọng nói: “Này… Đây chính là có chút khó khăn, Phong Lưu cư có quy định, trừ phi hoa khôi nguyện ý, nếu không chúng ta không có biện pháp bức hoa khôi gặp ngài, hơn nữa, một núi không thể có hai hổ, hai vị hoa khôi tuy rằng cùng tồn tại ở Thu Hương lâu nhưng trên cơ bản đều tránh mặt nhau, điểm này, mong ngài thứ lỗi.”

“Như vậy đi… Kia gặp từng người một.” Ta nghĩ nghĩ, không biết gặp nữ trước hay gặp nam trước thì tốt.

Ta đối Bộ Phong Trần nhỏ giọng dò hỏi: “Vị Phong Trần đại sư này, ngươi thấy thế nào, muốn nhìn vị hoa khôi nào trước đây?”

Bộ Phong Trần nói với người của Thu Hương lâu kia hỏi: “Hai người này tinh thông loại nhạc khí nào?”

“Hoa khôi Vãn Thu là một tay hảo cầm, trong Phong Lưu cư không ai có thể vượt qua, Thanh Thành lại khó có thể tìm thấy người khác đánh đàn hay hơn hắn; Hoa khôi Lạc Hương, một khúc sáo rung động lòng người dư âm ba ngày không dứt, tiểu thư khuê các ở Thanh Thành đều so không được!” Người nọ chậm rãi nói.

Bộ Phong Trần quay đầu lại hỏi ta: “Ngươi thích nghe cầm hay nghe sáo?”

“Trước hết nghe đàn cổ đi.” Ta nói “Không biết Vãn Thu công tử phải như thế nào mới có thể gặp khách?”

“Nhị vị khách quý mời bước lên lầu ngồi, tiểu nhân lập tức đi thông báo một tiếng, nhị vị mời bên này.”

Rất nhanh, ta cùng Bộ Phong Trần dưới sự dẫn dắt của người Thu Hương lâu đi đến một gian phòng cạnh bờ sông, trong phòng bốn phía mở rộng, chỉ có mành cùng tay vịn ngăn cản, nếu có người muốn thoát khỏi Thu Hương lâu chỉ cần từ đây trực tiếp nhảy xuống, bất quá phía dưới là mặt sông đen tuyền một mảnh, nếu nhảy xuống có thể sống sót hay không là chuyện khác.

“Phong cảnh nơi này thật không tồi.” Ta cùng Bộ Phong Trần ngồi xuống, người của Thu Hương lâu rất nhanh đem tới rượu ngon, bưng lên đĩa hạt dưa, đốt xạ hương, nơi này tuy rằng là Xóm Cô đầu nhưng xem cách bày trí một chút cũng không có vẻ tục khí, ngược lại có một cảm giác tao nhã khác thường.

“Trang sức trên người có đẹp thế nào, chí cố bao bọc thể xác hư thối mà thôi.” Bộ Phong Trần lời nói sắc bén không lưu tình.

Ta cười cười, hỏi: “Ngươi không hỏi ta vì sao phải tới nơi này sao?”

“Ừm, ngươi vì sao phải tới nơi này?” Bộ Phong Trần cầm lấy chén thủy tinh uống một ngụm rượu bồ đào, tựa hồ có chút vừa lòng gật đầu “Rượu không tồi.”

“Vì tìm về tôn nghiêm của bản thân ta…” Đoạt chén rượu của Bộ Phong Trần, ta uống hết chút rượu bồ đào còn lại trong chén của hắn, vị ngọt ngọt chua chua, có một hương vị rất khác, ta khen: “Đúng vậy, đích thật không tồi!”

Bộ Phong Trần mị hí mắt, chậm rãi trầm giọng nói: “Sầu Thiên Ca, ngươi muốn ta đem ngươi tử hình tại chỗ à?”

“Khụ khụ —” ta thiếu chút nữa bị sặc chết.

Ngay sau đó, một nữ tử Thu Hương lâu đẩy cửa phòng ra, trang điểm thanh lịch thập phần dễ nhìn, chỉ là trên mặt có một loại cao ngạo, thấy ta cùng Bộ Phong Trần, ánh mắt của nàng kia không khỏi dừng lại trên mặt Bộ Phong Trần trong chốc lát, hơi hơi sửng sốt sau đó vẻ cao ngạo trên mặt liền biến mất không còn một mảnh, ngược lại có một chút sợ hãi.

Chậc chậc, Bộ đại mỹ nhân thật sự có mị lực lớn đến như vậy nha.

Nói trở về, trừ bỏ Vệ Phong tướng quân không quá mức mẫn cảm, từ khi Bộ Phong Trần đến thế gian, mọi người tuy rằng biết nam nhân này cực mĩ nhưng có mấy người dám đến gần nhiều lời với hắn một câu?

“Nhị vị đại nhân nếu muốn gặp Vãn Thu công tử chỉ sợ là không được, Vãn Thu công tử hiện tại thân thể không thoải mái, không tiện gặp khách.” Nữ tử thấp giọng nói.

Mất đi khí thế lúc sau, ngay cả nói dối đều rõ ràng, ước chừng là biết mình thất thố, trên mặt nữ tử nhất thời ửng đỏ một mảnh có chút kích động bất an.

“Vãn Thu công tử bị bệnh gì?” Ta buông chén rượu, đối nữ tử nói “Thật đúng là khéo, vị bằng hữu bên cạnh ta đây chính là một thần y có thể chữa bách bệnh, ngày thường tính tính rất cao ngạo, nếu hắn không vui, hoàng đế có mời đến chữa bệnh hắn cũng không đi.”

“Này…” Nữ tử ngẩng đầu nhìn Bộ Phong Trần liếc mắt một cái, bị Bộ Phong Trần nhẹ nhàng thoáng nhìn lại, nữ tử nhất thời cúi đầu không dám nhìn. “Kia… Kia tiểu nữ sẽ đi thông báo một tiếng, phiền nhị vị đại nhân chờ một lát.”

Được, còn phải chờ.

Nữ tử đi rồi, Bộ Phong Trần mở miệng nói: “Hoa khôi này thật đúng là cao giá.” Nghe ngữ khí của hắn đã có chút không hờn giận, dù sao có thể để Bộ Phong Trần phải chờ đợi, phỏng chừng không nhiều người.

Lúc này đây nhưng thật ra nhanh, chỉ trong chốc lát, vị tiểu cô nương kia đã trở lại.

“Mời nhị vị sang bên này.”

Rời khỏi phòng chờ, ta cùng Bộ Phong Trần đi theo tiểu cô nương đến tầng cao nhất bên trái của Thu Hương lâu, Vãn Thu hoa khôi cô đơn một mình trên tầng trên cùng, giống một cái lồng chim.

Vừa mới bước lên lầu, chợt nghe từng đợt tiếng đàn du dương, mang theo bi thương đến.

“Tiếng đàn thật không tồi.” Bộ Phong Trần khó có được một câu tiếng người.

Ta nhíu mày, nhẹ giọng hừ nói “Bất quá cũng thế thôi, tiếng đàn quá mức sầu bi, giống như chui vào góc chết làm cho người ta cảm thấy phiền muộn, xác nhận có thể làm rung động người có tâm, làm cho người nghe thoát ly trói buộc nhân gian, làm cho tiếng đàn như dòng suối chảy vào tâm hồn người nghe, tiếng đàn tuy rằng dễ nghe nhưng lại thiếu chỗ nhập tâm đó.”

Dứt lời, chợt nghe tiếng đàn cách đó không xa ngưng lại, một thanh âm nam tử giàu từ tính vang lên.

“Vị đại nhân này tựa hồ cũng là người yêu đàn, chẳng hay có thể cho Vãn Thu được nghe tiếng đàn của các hạ không?” Thanh âm lạnh lùng, ngữ khí cao ngạo, cùng Bộ Phong Trần rất giống, chỉ là cái vẻ lạnh như băng này là mặt ngoài không giống Bộ Phong Trần lạnh lùng từ bên trong.

“Ha hả, tốt, chỉ là lâu rồi không có đánh đàn. Không quen tay mong rằng Vãn Thu công tử thứ lỗi.” Đàn này, từ lúc ta sống lại về sau chưa có chạm qua, suy nghĩ một chút, thế nhưng đã muốn gần một năm không có đánh đàn.

Đã lâu như vậy.

Tiếng đàn vẫn như cũ ở trong lòng, nhưng người nghe đàn đã thay đổi.

Ta không khỏi nhìn Bộ Phong Trần bên cạnh, trước kia, đứng bên cạnh ta chính là Bạch Hà.

Lúc này, chợt nghe Vãn Thu công tử nói: “Ngọc Nhi, lên dây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.