Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 102: Chương 102: Chuộc thân đại sự




Dây đàn tinh tế, mềm dẻo, lạnh lẽo.

Hoảng hốt trong lúc đó, đúng mấy trăm ngày không chạm đến dây đàn có thể cắt đứt u sầu này, đúng một năm năm tháng chưa từng đem tình thù cả đời cất giữ biểu đạt ra.

Rơi vào trong cầm khúc hùng tráng là tư thế hào hùng năm đó trên chiến trường, tâm cao khí ngạo khi đó, lý tưởng hào hùng bễ nghễ thiên hạ (liếc nhìn cả thiên hạ chỉ bằng nửa con mắt).

Mỹ nhân như trăng lúc đó, đến hiện giờ đã như là giấc mộng của ngày hôm qua, tan nát tại khoảng trời mênh mông, trăng tàn, cuối thu hoa rơi, người cũng đoạn trường (đứt ruột đứt gan).

Mười ngón nhẹ gảy, tiếng đàn giống như ngọc thạch rơi xuống suối, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, dễ nghe động lòng người, không một tia tạp âm, không khỏi khiến người nghe lâm vào nín thở.

“Hảo cầm!” Ta không khỏi tán thưởng một tiếng.

Hai mắt hơi trầm xuống, đã quên chính mình đang ở nơi nào, thầm nghĩ dây đàn dưới bàn tay quấn vào trong lòng, tiếng đàn cất lên, hiện lên trong đầu chính là đại lễ mà năm xưa Bạch Hà từng tặng cho ta, gọi là phản bội, trong khoảng thời gian ngắn tức giận trở nên lan tràn, tiếng đàn cuộn trào như cơn sóng lớn!

Hướng đến bờ vực sinh tử, ở bên vách núi, là tâm lạnh tâm oán giận càng nhiều hơn là thoải mái, thả người nhảy xuống, là ai cũng không thể thay đổi được kiên trì của bản thân, ngay cả cái chết cũng không thể thay đổi một phần kiệt ngạo bên trong Sầu Thiên Ca, có thể có người nào biết?

Là đường chết tuyệt vọng, cũng ngoài ý muốn là đường sống hiện ra.

Những gì hiện lên trong đầu là ngày đó lúc chạng vạng, trong rừng đào kinh hoảng chạy trốn, muôn vạn cánh hoa rơi rụng, kia nam tử dưới ánh sáng chói mắt không thấy rõ được khuôn mặt, chỉ nhớ rõ người nọ tóc trắng bạc phiêu phiêu, dưới ánh tà dương chiếu xuống trở nên bán trong suốt, tóc trắng bạc lộ ra màu quý giá mê người.

Bóng mờ loang lỗ đó vĩnh viễn không có cách nào quên được, không thể quên nam nhân đó.

Sợi tóc của hắn, giống như dây đàn, lạnh lẽo, mềm dẻo mà tinh tế.

“Banh…” giữa tiếng đàn vang dội, đầu ngón tay của ta nhịn không được run nhè nhẹ, giống như tâm của ta sợ hãi run rẫy.

Bộ Phong Trần, như thế nào chính là Bộ Phong Trần.

Trong nháy mắt ta liền thấy được hình ảnh lần đầu tiên gặp Bộ Phong Trần ở Thánh môn, lúc ấy Bộ Phong Trần chính là ngụy thánh?

Vì sao lại bối rối như thế?

Một trận im lặng, tất cả đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình

“Vãn Thu thật sự quá mức ngu dốt, tự cho là tài nghệ cao siêu, chỉ là trước mặt ngài, tiếng đàn của Vãn Thu không thể lọt tai”, xốc mành lên, một nam tử thanh mĩ (thanh tao, xinh đẹp) từ từ đi ra, ôn nhu nói “Không biết Vãn Thu có thể có vinh hạnh được biết tính danh?”

“Thiên Ca.” Ta đáp, bối rối trong lòng chưa từng giảm bớt.

“Thiên Ca, tên rất hay, khí khái mà đẹp, thiên, vì ai mà ca hát, lại vì ai mà xuân?” Ảm đạm cười, Vãn Thu nhìn về phía Bộ Phong Trần ở bên cạnh, rõ ràng là có ý tứ.

“Vãn Thu bái kiến nhị vị tiên sinh.”

Thiên vì ai ca?

Thiên vì ai xuân?

Lúc này đối mặt với Bộ Phong Trần ở bên cạnh, ta hỗn loạn, rối rắm, thế cho nên đã quên mục đích đến Phong Lưu cư hôm nay là để làm cái gì.

Vừa mới đi qua trong lòng hết thảy, là biểu thị Bộ Phong Trần đã khắc sâu vào tâm ta ngay từ đầu, nếu thật sự như vậy thì tồn tại trong lòng ta là ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa? Nếu là ngụy thánh, vậy giả nhân giả nghĩa đối với ta mà nói là cái gì?

Càng nghĩ càng đau đầu, còn không bằng không nghĩ!

“Đánh đàn hay như thế, trước đây như thế nào chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới, Sầu Thiên Ca, ngươi còn nhiều bí mật lắm sao?” Bước vào căn phòng Vãn Thu dùng chiêu đãi khách quý, ta cùng Bộ Phong Trần ngồi xuống.

“Muốn biết sao?” Ta cười cười, học ngữ khí của Bộ Phong Trần nói “Chờ ngươi yêu thương ta, ta liền nói cho ngươi.”

Nói đùa rất nhiều, ta nhìn chằm chằm Bộ Phong Trần, tuy rằng giống nhau ở cái túi da bên ngoài nhưng linh hồn hoàn toàn khác nhau, lời nói tựa hồ cũng có chút khác.

Ngụy thánh càng nhu hòa thanh nhã, giả nhân giả nghĩa lại sắc bén cùng lạnh lẽo hơn một chút.

“Bị ta mê hoặc?” Thấy ta nhìn chằm chằm hắn, Bộ Phong Trần híp mắt cười cười.

Mặc kệ ngụy thánh hay là giả nhân giả nghĩa, đều là tự kỷ đến hết thuốc chữa, chỉ là giả nhân giả nghĩa biểu hiện càng trực tiếp hơn, ngụy thánh lại là mười phần muộn tao.

Trò chuyện rất nhiều, Vãn Thu đã thay đổi quần áo tiến vào, thoạt nhìn sau khi tỉ mỉ trang điểm mới đi ra, đến lúc này ta mới chân chính đánh giá vị nam hoa khôi tiếng tăm lừng lẫy Phong Lưu cư, Vãn Thu làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng thản nhiên, đúng như tên của hắn, giống một đóa sen trắng cuối mùa thu, sạch sẽ lại mang theo chút đau thương thản nhiên của sự héo tàn.

Cũng là một phần khí chất gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, phần thản nhiên đau thương làm cho ấn tượng đầu tiên của người ta đối với nam nhân này là hảo cảm cảm cũng có cảm giác muốn che chở.

“Vãn Thu công tử, thật sự ngượng ngùng vừa rồi đã làm đứt dây đàn của công tử.” Chỉ là nam nhân như vậy thoạt nhìn cũng không phải loại quá mức nhu nhược.

“Vãn Thu có thể nghe tiếng đàn của Thiên Ca tiên sinh đã là vinh hạnh lớn lao, chỉ là đứt dây đàn làm sao có thể giữ mãi trong lòng?” Cười đến ôn nhu động lòng người, Vãn Thu bước đi tư thái hiển nhiên cho thấy là người từng qua huấn luyện, dáng đi uyển chuyển, cũng không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Eo nhỏ, chân dài, da trắng, trang điểm nhạt, áo mỏng phiêu nhiên, xinh đẹp giống như tiên tử giáng trần.

Chỉ là phần xinh đẹp này, nếu so sánh với một người nam nhân liền nhất thời kém cỏi không ít, nhất là so với ngụy thánh Bộ Phong Trần, liền cảm thấy khác một trời một vực. Nếu so sánh, ngụy thánh Bộ Phong Trần giống như là ánh trăng trên bầu trời trong trẻo mà lạnh lùng, Vãn Thu lại là một đóa sen trong ao, ánh sáng khó có thể sánh được.

Đau đầu — tuy rằng Bộ Phong Trần chỉ có một người nhưng thực tế ta cũng xem như cùng hai người có quan hệ?

Chúng ta ở phòng của Vãn Thu uống chút rượu, cũng hàn huyên tán gẫu, về thân thế của Vãn Thu.

Vãn Thu là một cô nhi, hơn mười năm trước trong thôn xuất hiện nạn đói, người người lang bạc đi khắp nơi tìm đường sống, không may cha mẹ nhiễm phải ôn dịch qua đời, sau Vãn Thu một mình đi tới Thanh Thành bị người ta bán cho Thu Hương lâu ở Phong Lưu cư, khi đó hắn từng chạy trốn, chỉ là chạy đi rồi lại phát hiện không thể làm được cái gì, cũng không có chỗ để đi cuối cùng vẫn là trở lại, thành một trong hai đại hoa khôi của Thu Hương lâu, là nam nhân đẹp nhất Phong Lưu cư.

Là nam nhân mà kết quả cũng phải hầu hạ nam nhân khác.

“Thật sự có lỗi, bất tri bất giác đã nói nhiều như vậy” Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Vãn Thu thay ta cùng Bộ Phong Trần rót rượu bồ đào, cười nói “Thiên Ca tiên sinh, Bộ tiên sinh, nếu thích rượu bồ đào này nhớ thường xuyên ghé chỗ Vãn Thu uống một chén, Vãn Thu không có bằng hữu nào, ở Phong Lưu cư này cũng khó có được tri kỷ, thỉnh nhị vị tiên sinh vạn lần chớ quên Vãn Thu.”

“Bồ đào mĩ tửu dạ quang bôi (Rượu nho ngon đựng trong chén dạ quang), nếu ta nhớ không lầm, rượu bồ đào này hẳn là từ Phong Nguyệt quốc đưa đến, người quyền quý ở miền Nam mới được uống loại rượu ngon này đi.” Bộ Phong Trần kiệm lời lại đột nhiên nói một câu.

“Đúng vậy…” Vãn Thu có chút ngượng ngùng nói “Ở miền Nam cũng thường xuyên có một vài người quyền quý đến chỗ Vãn Thu, ta thích uống rượu bồ đào này, bọn họ cũng sẽ mang một ít lại đây.”

Nói đến đây, vẻ mặt Vãn Thu không khỏi hiện lên chút ảm đạm.

“Vãn Thu công tử không nghĩ đến chuyện chuộc thân sao?” Ta hỏi.

“Người như ta, đi ra ngoài có thể làm cái gì?” Vãn Thu lắc đầu, lộ vẻ sầu thảm cười nói “Huống chi, lại có ai muốn thay nam tử dơ bẩn như ta chuộc thân chứ?”

“Ta nguyện ý.” Ta nói.

“Thu công tử… Ngươi, ngươi không chê Vãn Thu ta dơ bẩn…. ” Vãn Thu lặp tức lắp bắp nói, do dự nhìn Bộ Phong Trần ở bên cạnh, nam tử nhất thời ảm đạm trong ánh mắt, thấp giọng cười khổ nói “Thu công tử không cần đùa ta, ngài đã có ái nhân ưu tú như thế, Vãn Thu… Vãn Thu tự thấy kém cỏi.”

Vãn Thu cho là ta chuộc hắn vì đem hắn về làm ‘tiểu thiếp’ hay sao? Cho dù ta nguyện ý, ‘chính thê’ bên cạnh ta là người ghen cuồng, Bộ Phong Trần còn không làm thịt ta sao.

“Vãn Thu công tử hiểu lầm rồi, ta cũng không phải có ý tứ kia, chỉ là cảm thấy Vãn Thu cùng Thiên Ca đều yêu thích tiếng đàn giống nhau, trải qua trò chuyện cảm thấy Vãn Thu công tử đúng là tri âm của tại hạ, nếu tất cả mọi người là bằng hữu giúp đỡ nhau không phải thực bình thường hay sao? Vãn Thu công tử, nếu ngươi cũng xem Thiên Ca là bằng hữu, liền ngàn vạn lần đừng cho là ta đang trêu đùa, ta cho tới bây giờ cũng không thích nói đùa.” Ta nghiêm nghị nói.

Qua một hồi lâu, Vãn Thu mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn cười khổ lắc đầu, thở dài: “Thu tiên sinh, Vãn Thu… Vãn Thu sống nhiều năm như vậy cũng gặp rất nhiều người, không chỉ một người nói phải chuộc thân cho ta, nhưng cuối cùng cũng đều không giải quyết được, chỉ có ngươi không ham muốn thân thể ta, chỉ có ngươi là bằng hữu chân chính.”

“Ngươi sẽ không sợ ta cũng chỉ nói mà không làm?” Ta cười nói.

Vãn Thu lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Không, Vãn Thu nhìn người không sai, vừa thấy Thu tiên sinh đã biết ngươi cùng với những người ham mê tửu sắc không giống, tuy rằng không biết thân phận của ngươi, nhưng cảm giác được ngươi là người không tầm thường, so với những người mà ta từng thấy qua không ai có thể sánh bằng.”

“Thu tiên sinh, hảo ý của ngươi Vãn Thu ghi khắc trong tâm, nếu ngươi xem ta là bằng hữu, Vãn Thu cũng liền thẳng thắn, kỳ thật từng ấy năm không ai dám chuộc ta, còn có một nguyên nhân chính là đương kim miền Nam thái tử điện hạ, nói đến buồn cười, thái tử dĩ nhiên không thể mang một nam nhân ở Xóm Cô Đầu về, nếu không sẽ phá hủy thanh danh của hắn” Nói đến đây, Vãn Thu cười khổ nói “Hắn nói hắn thích ta, nhưng không mang ta rời khỏi nơi này.”

“Kỳ thật ta biết, hắn sợ nam nhân đến từ Xóm Cô Đầu như ta phá hủy thanh danh của hắn, phá hủy thanh danh quốc quân miền Nam tương lai, hắn nói đợi sau khi hắn trở thành hoàng đế sẽ mang ta rời khỏi đây, ha hả —” Vãn Thu thập phần trào phúng nở nụ cười “Chỉ sợ đến lúc đó, hắn đã sớm quên ta, ta cũng có thể sẽ chết.”

“Ai dám để ngươi chết?” Nhạy bén bắt lấy lời nói ẩn ý của Vãn Thu, ta hỏi.

Vãn Thu dĩ nhiên đắm chìm trong đau khổ cùng với tín nhiệm đối với ta, bất tri bất giác đã nói ra: “Kỳ thật vài ngày trước Thái tử có tới đây, chỉ là không nghĩ tới sau đó lại có nữ nhân xông vào Phong Lưu cư, nữ nhân kia hẳn là người của Thái tử, bất quá nghe người ta kể nữ nhân kia hiện tại cũng không có danh phận, là một nữ tử từ Thần Quốc trốn đến.

Vãn Thu cau mày nghĩ nghĩ, nói “Lại nói tiếp, tên trượng phu (chồng) của nàng kia cùng với Thiên Ca tiên sinh có chút tương tự.”

Ta không khỏi nhíu mày, từ Thần Quốc chạy trốn đến, tên của trượng phu lại tương tự như ta?

“Tựa hồ là …. Sầu Thiên Ca.” Vãn Thu nói.

“Sầu Thiên Ca?” Bộ Phong Trần đột nhiên nói một câu, ánh mắt lạnh như băng sắp đem người ta đông chết.

“Khụ khụ — ha ha, tên quả thật rất giống.” Nữ nhân trước đây của ta, kết hôn vì chính trị, chỉ là trừ bỏ đêm tân hôn có nhìn qua một cái sau đó liền quên mất nữ nhân kia, từng là quý nữ của đại thần nào đó, gọi là gì nhỉ… hình như là Tâm Liên?

Tuy rằng biết người mà ta quen biết có thể bởi vì thất bại của ta mà gặp họa, bất quá thật đúng không nghĩ tới, Tâm Liên cư nhiên chạy tới miền Nam, còn cùng Thái tử có một chân.

Thấy biểu tình khác thường của ta, Vãn Thu nhẹ giọng “Thiên Ca quen biết vị nữ tử kia sao?”

“Chỉ là có nghe qua, cũng không quen biết.” Ta đứng dậy nói “Vãn Thu, ngươi cứ việc yên tâm đi, ta Thiên Ca không thiếu nhất chính là tiền, chuộc thân cho ngươi dư sức, ra khỏi Phong Lưu cư ngươi có thể đến chỗ khác kinh doanh nhỏ tự mình nuôi sống bản thân, một lần nữa quay về cuộc sống bình thường, về phần Thái tử, ngươi cũng yên tâm đi.”

Ta chỉ sang bên cạnh, cười nói “Vị bằng hữu này của ta là người không tầm thường, chỗ Thái tử không thành vấn đề.”

“Thiên Ca tiên sinh, Bộ tiên sinh…” Vãn Thu nhất thời kích động nói không ra lời.

……………

…………..

Không ở lại Thu Hương lâu qua đêm, dưới lệnh cấm đi lại vào ban đêm, ta cùng với Bộ Phong Trần rời khỏi Phong Lưu cư lên xe ngựa trở về khách điếm.

Ta nghĩ ta đã biết vì sao lão Tứ cùng lão Cửu xuất hiện ở Thanh Thành rồi, ngày đó người ngồi trong kiệu kia hẳn là Tâm Liên, hiện giờ nàng đã theo Thái tử Triệu Thành, lão Tứ cùng lão Cửu hẳn là biết việc này từ lúc đi vào miền Nam, hai tên ngu xuẩn, chỉ sợ là muốn thay ta giáo huấn nàng kia, hơn nữa muốn đầu nhập vào dưới trướng Thái tử Triệu Thành để sau này tìm Bạch Hà báo thù.

Ai, lại đem cho ta phiền toái.

“Sầu Thiên Ca… Trước kia ngươi từng thành hôn?” Bộ Phong Trần híp mắt lạnh lùng nói.

“Bất quá hình thức mà thôi.” Ta cũng không phải người nào cũng muốn chạm tới, bất quá Bộ Phong Trần đang ghen sao?

“Ra thế…” Sắc mặt Bộ Phong Trần nhất thời dịu đi không ít “Ở Thanh Thành cũng đã lâu, khi nào thì rời đi, ngươi không phải muốn đến Phong Nguyệt quốc sao? Lại nói, ta cũng rất nhiều năm không có đến đó.”

“Không, tạm thời không thể đi” ta cười nói với Bộ Phong Trần “Ngươi phải giúp ta một việc gấp.”

“Chuộc thân cho nam tử kia?” Bộ Phong Trần nhíu mày.

“Đó là chuyện thứ nhất” ta vỗ vỗ bả vai Bộ Phong Trần, cười nói “Đã có võ tuyển đại hội, ngươi cũng đi tham gia một chút như thế nào?”

“Không có khả năng.” Bộ Phong Trần cự tuyệt ngay, hắn không chút khinh thường hừ nhẹ nói: “Muốn ta cùng phàm nhân luận võ, Sầu Thiên Ca, ngươi không biết đây là chuyện buồn cười nhất trên đời hay sao?”

Bộ Phong Trần nhắc tới: “Ngươi cũng biết, ở Thánh môn không phải ai cũng có thể nhìn thấy ta, nếu ta muốn cùng người khác quyết đấu, ít nhất cũng phải là người đã tu luyện qua ngàn năm cùng thiên phú vô cùng tốt! Bực này phàm phu tục tử muốn làm đối thủ của ta, quả thật chính là hoang đường cực kỳ!”

“Nói đi nói lại, ý tứ chính là ngươi không muốn?” Ta lạnh lùng nhìn Bộ Phong Trần “Bộ Phong Trần….”

“Chuyện khác ta có thể đồng ý, chuyện này thì không được.” Bộ Phong Trần nói “Sầu Thiên Ca, ngươi nếu phải chuộc thân cho nam tử kia, ta có cách, ngươi nếu muốn hai thuộc hạ được an toàn, chẳng bằng trực tiếp xóa bỏ đi trí nhớ của họ đưa bọn họ đến một thôn trấn nhỏ ở ẩn đi, ngươi nếu không thích miền Nam Thái tử kia…”

“Ngươi sẽ giết hắn?” Ta nhíu mi hỏi.

Bộ Phong Trần thoáng chần chờ một chút, nói “Trực tiếp ra tay không được sẽ kéo tới một đám người phiền toái, bất quá nếu là gián tiếp, ta có thể cho hắn chết một cách sạch sẽ, không lưu lại dấu vết.”

“Dừng —- ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý hay không?” Ta đều có tính toán cho riêng mình rồi.

Bộ Phong Trần nghiêm mặt nhìn ta, làm như lo lắng trong chốc lát mới hí mắt, nói: “Có phải ta không nguyện ý, buổi tối ngươi sẽ không cho ta vào phòng?”

Hít sâu một hơi, ta mỉm cười nói với hắn: “Nếu ngươi muốn làm cho ta chán ghét ngươi cả đời, ngươi cũng có thể xông vào phòng.”

Bộ Phong Trần liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Chờ chuyện này xong xuôi, ta phải để ngươi phục vụ thật tốt cho ta.”

Ha ha, kia cũng phải chờ chuyện này xong đã rồi mới nói sau.

……………

……………

Biểu ngữ mời chào nhân sĩ của võ tuyển đại hội, tuy nói rằng phàm là võ lâm nhân sĩ đến từ khắp ngũ hồ tứ hải đều có thể tham gia, nhưng trước tiên phải báo danh, sau đó rút thăm quyết định trình tự luận võ.

Báo danh sớm đã xong.

Bất quá không sao cả, chúng ta có thể đi cửa sau.

Ừm, Triệu Thiệu ở đâu rồi?

“Ai nha, Thu đại ca, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu, như thế nào đột nhiên liền biến mất, tuy rằng từ trước đến nay ngươi đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ là lúc rời đi cũng phải sai người báo với ta một tiếng chứ, ngươi đột nhiên biến mất, ta thật thương tâm nha!”

“Cái gì, cần ta giúp chuyện gấp? Thu đại ca cứ việc nói, chỉ cần Triệu Thiệu có thể giúp được, ta nhất định vượt lửa qua sông, không ngại vất vẻ, vì ngươi phục vụ!”

“Cái gì! Thu đại ca ngươi tham gia võ tuyển, chỉ là Thu đại ca không phải hiện tại công lực của ngươi toàn bộ bí phế sao, hơn nữa chân cũng có chút… Di, Thu đại ca, chân của ngươi tựa hồ khỏe lắm nha!

“Cái gì —-! Không phải Thu đại ca ngươi tham gia võ tuyển mà là Bộ tiên sinh tham gia! Thu —- Thu đại ca, ngươi…. Ngươi không có nói nhầm chứ, ngươi nói Bộ tiên sinh? Bộ tiên sinh cư nhiên tham gia võ tuyển đại hội? Ôi, các ngươi đến phá rối có phải không, nếu có Bộ tiên sinh tham gia, những người khác còn không đến độ ngoạn bùn!”

“Bất quá Thu đại ca ngươi yên tâm đi, chuyện chen ngang lôi đài liền giao cho ta, chỉ là mấy hôm trước ngươi rời đi mà không nói với ta, Ngũ Ca chính là hỏi ta rất lâu, đúng rôi, chuyện ta nói với ngươi Ngũ Ca là Thái tử hắn cũng biết, Ngũ Ca ta muốn cùng ngươi kết giao…”

Triệu Thiệu này, mỗi lần gặp mặt đều nói nhiều như vậy, thiếu chút nữa liền phun nước miếng lên mặt ta.

Giải quyết xong chuyện chen ngang, tự nhiên chính là lúc xem diễn, ta thừa nhận bảo Bộ Phong Trần tham gia luận võ có một phần nguyên nhân là do ta cố ý, ta chính là cố ý muốn nhìn xem Bộ Phong Trần luận võ cùng người khác.

Kỳ thật thiên hạ to lớn, cao thủ lại vô số, tuy rằng không có loại cảnh giới như Bộ Phong Trần nhưng nếu thật sự có cao thủ xuất hiện chắc chắn sẽ rất phấn khích.

Dù sao Bộ PhonG Trần cũng vẫn cất giấu thực lực không bày ra.

Ta về tới tửu lâu bị Bộ Phong Trần bao trọn, Bộ Phong Trần ở bên cạnh lan can uống rượu bồ đào từ Thu Hương lâu mang tới, vẻ mặt thối nát, hiển nhiên chính là vạn phần không muốn tham gia trận đấu người để quần chúng vây xem.

“Bộ tiên sinh, thế gian này sẽ không có ai có thể vào được mắt của ngươi, cùng ngươi nhất quyết phân cao thấp hay sao?” Ta đi qua, nói “Phàm phu tục tử của nhân gian chính là có rất nhiều cao thủ.”

Bộ Phong Trần híp mắt nhìn ta, chỉ lạnh lùng nói: “Chạng vạng ngày hôm nay, ta nhất đinh phải làm cho ngươi ngày mai không thể xuống giường được.”

Tên hỗn đản này —-

Khóe miệng ta có chút run rẩy, trừng mắt nhìn Bộ PhonG Trần im lặng không thèm nói.

Chẳng bao lâu, chợt nghe phía dưới kêu tên người khiêu chiến.

“Ừm… Người khiêu chiến tiếp theo, tự tạo thành một môn phái – Bộ Phong Trần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.