Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 103: Chương 103: Hốt hoảng bị thua




“Bộ Phong Trần?” Chén trà vừa muốn đưa tới bên miệng lại nghe thấy cái tên có chút quen thuộc liền tạm dừng, Thái tử Triệu Thành nhất thời liền trừng mắt nhìn Triệu Thiệu ngồi cách đó không xa.

“Triệu Thiệu, đệ vừa mới đi đâu?” Triệu Thành buông chén trà, hắn là người phụ trách võ tuyển đại hội lần này, dĩ nhiên là biết trình tự các trận đấu thế nào, hắn nhớ rõ người xuất hiện tiếp theo trong trận đấu tuyệt đối không phải Bộ Phong Trần, hắn sớm đã xem qua danh sách người thi đấu.

Danh sách xác thực không có cái tên nào là ‘Bộ Phong Trần’, nếu là Bộ Phong Trần muốn tham gia đại hội lúc này dĩ nhiên phải cần có người ở giữa làm chút động tác nhỏ, nghĩ đến Bộ Phong Trần quen biết với ai, không thể nghi ngờ, việc này chính là do Triệu Thiệu làm.

Triệu Thiệu cúi đầu hắc hắc cười hai tiếng, vô tội nói: “Ngũ ca, ta… Ta cũng vừa mới biết bọn họ còn ở Thanh Thành, nhưng lại muốn tham gia võ tuyển, huynh cũng biết mà, đời này ta nào có lừa gạt được huynh cái gì đâu.”

Thấy sắc mặt Triệu Thành không tốt lắm, Triệu Thiệu chột dạ cúi đầu trong lòng thầm than khổ, lần trước Sầu Thiên Ca cũng Bộ Phong Trần đồng thời biến mất khỏi phủ thành chủ và phủ tướng quân, vừa đúng lúc ngày đó Triệu Thành muốn đến tướng quân phủ gặp Bộ Phong Trần một lần, kết quả là về tay không, lúc trở về mới phát hiện cũng không thấy Sầu Thiên Ca đâu.

Nghĩ đến đường đường Thái tử miền Nam Triệu Thành, mặc kệ Bộ Phong Trần có là thánh nhân đi nữa cũng phải nể hắn ba phần, chỉ thật không ngờ Bộ Phong Trần cùng Sầu Thiên Ca cư nhiên lại không nói một tiếng muốn tới thì tới muốn đi thì đi, ngày đó Triệu Thành thật sự có chút tâm tình không tốt.

Sau đó, Sầu Thiên Ca cùng Bộ Phong Trần lại xuất hiện, nhưng lại là trong tình huống Triệu Thành không hề hay biết, đối với một cường giả mà nói, không thể nắm cục diện cùng người trong tay là chuyện họ không muốn nhất, mà đồng thời, bọn họ lại cực kỳ khát vọng muốn dùng năng lực của chính mình nắm trong tay hết thảy.

“Aizz! Ngũ ca, huynh xem – là Bộ Phong Trần!” Ánh mắt thoáng nhìn qua một mạt bóng trắng từ trên trời giáng xuống, Triệu Thiệu lập tức chỉ về phía xa xa hô to một tiếng, lấy việc này dời đi sự chú ý của Triệu Thành.

Quả nhiên, Triệu Thiệu vừa hô lên, Triệu Thành lập tức nhìn qua, Triệu Thiệu âm thầm thở dài nhẹ nhõm, không có việc gì trộm nhìn bốn phía, Triệu Thiệu liền lặng lẽ trốn ra ngoài.

“Ôi uy, đó là cái gì, chẳng lẽ là tiên nhân từ chín tầng mây giáng phàm?”

“Khinh công thật là lợi hại! Này rốt cuộc là ai?”

“Bộ Phong Trần? Như thế nào cho tới bây giờ còn chưa nghe qua một nhân vật đệ nhất như vậy?”

Ánh mặt trời sáng lạn chói mắt, từng trận gió mát thổi qua, dưới ánh sáng phản chiếu là đám quần chúng nhìn lên không trung mơ hồ không rõ bóng trắng kia, trong tiếng kinh hô của mọi người, cũng chỉ có một cái bóng trắng từ trên trời giáng xuống, lòng bàn chân giống như đạp gió chậm rãi chạm xuống.

Áo trắng phiêu phiêu, tóc bạc phấp phới, dáng người tuyệt thế, thái độ lãnh ngạo không ai bì nổi.

Nhẹ nhàng chạm đất, không hề phát ra một tiếng vang, mọi người ở xung quanh giống như cảm thấy một trận gió lạnh như băng quất vào mặt, nhịn không được chấn động cả thể xác và tinh thần.

Triệu Thành cúi đầu nhìn chén trà đặt trên bàn trước mặt, nước trà từng đợt rung động, sóng gợn từng đợt, cho dù hắn cầm cái chén lên, sóng gợn kia cũng không hề biến mất, Triệu Thành không khỏi nhíu mày ngẩng đầu nhìn Bộ Phong Trần lúc này đang ở trên luận võ đài xoay lưng về phía bọn họ.

Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần… Nguyên lai người này chính là Bộ Phong Trần?

“Chủ nhân — mời ngài ngồi!” Một trận tiếng vang lanh lảnh từ dưới đài phát ra, theo sau đó có một nam tử chỉ vào ghế chạy lên.

Đại khái Bộ Phong Trần thu hoạch được quá mức rung động lòng người, thế cho nên không ai ra ngăn cản con Xuyên Sơn Giáp đột nhiên chạy lên luận võ dài, Xuyên Sơn Giáp nhanh nhả nâng ghế đặt bên cạnh Bộ Phong Trần, dùng tay áo cẩn thận xoa xoa mặt ghế.

Vén vạt áo, Bộ Phong Trần xoay người ngồi lên, Xuyên Sơn Giáp lại ở một bên mở ô thay nam nhân che nắng.

Thấy khuôn mặt của nam tử, Triệu Thành không khỏi hít sâu một hơi, không nghĩ tới lời Triệu Thiệu nói quả thật khôn sai, nam tử này quả nhiên là không giống người thường, hắn chưa từng thấy người nào mỹ mạo như nam nhân này, tuy đẹp nhưng không làm cho người ta cảm thấy có một tia nữ khí nào, mỹ mạo này quá mức lạnh lẽo, cũng quá mức làm cho người ta không dám tiếp cận.

“Bộ Phong Trần này thật đúng là nam tử không giống người thường, ngay cả tham gia luận võ đều đặc biệt như thế, dẫn theo người hầu không nói, còn có ghế dựa.” Triệu Thành không khỏi cười lắc đầu, thanh âm của hắn trầm xuống, nói “Xem ra, hôm nay ta sẽ thưởng thức một hồi luận võ một đời khó quên đây!”

…………….

…………….

“Nhường một chút, nhường một chút!” Bộ Phong Trần cùng Xuyên Sơn Giáp bọn họ có võ công, một đám từ trên tửu lâu trực tiếp nhảy xuống, đáng tiếc võ công của ta hiện tại mất hết chỉ có thể chạy bộ từ trên lầu xuống, chen tới chen lui mới đến được chỗ bên hồ.

Tuy nói trên tửu lâu tầm nhìn cũng không tồi, nhưng mà ngồi gần một chút cảm thấy càng thoải mái hơn, hoặc là nói, nếu một khi Bộ Phong Trần nổi điên, ta cũng có thể kịp thời ngăn hắn.

“Thu đại ca! Thu đại ca! Ở đây!” Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Triệu Thiệu, tiểu tử này chính là liều mạng phất tay với ta.

“Lần trước ta không nói một tiếng liền ra đi, Ngũ ca của ngươi nếu thấy ta sẽ không sai người bắt ta lại rồi đánh hai mươi đại bản chứ?” Ta đi qua, Triệu Thiuej rất nhanh dẫn ta lên khán đài vây quanh đều là người quyền quý, nếu muốn chọn một địa điểm xem thật tốt, không thể nghi ngờ, chỗ của Triệu Thành chính là chỗ tốt nhất.

Triệu Thiệu vừa nghe thấy thế lập tức liền xụ mặt, cười khổ nói: “Thu đại ca, ngươi lần này cũng không thể lại không rên lấy một tiếng liền rời đi, bằng không Ngũ ca của ta sẽ làm thịt ta mất.”

Cười nói rất nhiều, Triệu Thiệu đã dẫn ta đến một chỗ ngồi trên khán đài, cách chỗ Triệu Thành một khoảng thật ngắn, còn chưa ngồi xuống, Triệu Thành quả nhiên liền hướng tới chúng ta bên này nhìn qua, bất quá Thái tử không có nổi giận, chỉ tươi cười như hoa cúc, gật đầu một cái.

“Ô, thoạt nhìn không có việc gì rồi.” Triệu Thiệu thở dài nhẹ nhõm nói.

Ai quản Triệu Thành có nổi giận hay không chứ, ta chỉ muốn nhìn qua chỗ hắn một chút, thoáng nhìn thấy có một nữ tử quen thuộc ngồi ở phía sau bên phải của hắn, tuy rằng không thấy rõ bộ dáng, bất quá hẳn là Tâm Liên.

Xem ra Vãn Thu nói không sai, Tâm Liên hiện giờ đã trở thành nữ nhân bên cạnh Triệu Thành.

Nhẹ nhàng liếc mắt sang chỗ Triệu Thành một cái, ta nhanh chóng đem ánh mắt dời về phía luận võ đài, vị trí này thật là tốt, chẳng những có thể nhìn rõ ràng nhất cử nhất động trên đài, còn có thể nghe rõ người trên đài đang nói cái gì.

“Ngài… Ngài chính là Bộ Phong Trần?” Người phụ trách giám sát luận võ đài nhẹ nhàng hô một tiếng, xem ra đã bị dọa không ít, lần này võ tuyển ở miền Nam kéo đến không ít người, trong đó dĩ nhiên cũng có một ít cao thủ khí chất vượt trội, tuy rằng đã dự đoán trước được, thật không ngờ gặp được người đáng sợ như thế.

Bộ Phong Trần chỉ thản nhiên liếc mắt qua người phụ trách giám sát luận võ.

“Ngạch… So đấu, luận võ bắt đầu!” Vội vội vàng vàng hô lên một tiếng rồi lui ra, người này đã bị dọa đến mức chân mềm nhũn ra rồi, cũng là do ánh mắt giống như muốn giết người kia thật đáng sợ!

Ai làm cho tâm tình của Bộ Phong Trần trở nên không tốt như vậy chứ?

Quy tắc của võ tuyển đại hội miền Nam là nếu một người có thể liên tục chiến thắng ba người có thể vào trận tiếp theo, lúc này ở chỗ Bộ Phong Trần, võ giả trên đài đã liên tục thắng hai người, chỉ cần thắng thêm một lần nữa có thể tiến vào vòng trong, tuy ràng thấy được khí thế của đối thủ nên có chút chột dạ, nhưng tại thời điểm này chỉ có hai con đường có thể lựa chọn.

Hoặc là bỏ cuộc, hoặc là đánh.

Dù sao trận đấu có quy định không thể đánh chết người, hắn cũng không sợ, đọ sức một trận cũng tốt!

“Phái Thái Sơn Tần Khung!” Võ giả ôm quyền nói, thanh âm giống như tiếng chuông lớn, bốn phía rung động khiến mọi người xung quanh không hiểu sao cảm thấy đau nhức.

Trả lời võ giả chính là một trận trầm mặc, Bộ Phong Trần ngay cả khí còn không thoát ra khỏi cổ họng, chỉ là ngồi trên ghế, kiều chân, không biết từ nơi nào lấy được cây quạt, quạt bên này một chút bên kia một chút, bản thân hắn chính là một khối băng, đã vậy còn quạt nữa.

Võ giả không nghĩ tới đối phương dáng vẻ đường đường (khí phách), nhưng lại vô lễ ngạo mạn, đừng nói là đáp lời, ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái.

“Ngươi…” Võ giả xấu hổ giận dữ không thôi, gặp miệt thị lớn như vậy, trong lòng tức giận lan tràn.

Thái Sơn đệ tử ở một bên cũng đều hô to: “Đại sư huynh! Đánh hắn đi, để cho hắn biết lợi hại của phái Thái Sơn chúng ta!”

“Phái Thái Sơn ở giang hồ là địa vị gì?” Đối với giang hồ không phải đặc biệt hiểu biết, ta hỏi Triệu Thiệu ở bên cạnh.

Triệu Thiệu không có việc gì liền thích đi du ngoạn khắp nơi, đối với các môn các phái cũng có chút ít hiểu biết, hắn rất đắc ý giải thích: “Thu đại ca, phái Thái Sơn đến từ vùng phía bắc của miền Nam, không phải là môn phái gì lớn, chỉ là vài năm gần đây mới vùng dậy, giống như phái Thái Sơn như vậy rất hiếm có.”

“Vậy những môn phải lớn thì nhiều sao?” Ta vừa mới hỏi đến đây, chợt nghe bốn phía một trận sợ hãi than.

Trên đài luận võ, Thái Sơn đệ tử vừa rồi đứng trước mặt Bộ Phong Trần bây giờ thế nhưng quỳ gối trên đài, cả người run rẩy không thôi, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, giống như là bao phủ bởi một mảnh sợ hãi.

“Đây là có chuyện gì?” Nghe được một câu nghi hoặc của Triệu Thành.

Còn có thể là chuyện gì xảy ra chứ, có một vài người cho dù dùng ánh mắt cũng có thể giết người… Bộ Phong Trần xem như là một.

Nguyên nhân là do định lực không đủ, bị khí thế của Bộ Phong Trần phát ra hoàn toàn áp đảo, Thái Sơn đệ tử kia không chiến mà bại, hốt hoảng lui ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.