Những người đó không kịp nói thêm gì, trơ mắt nhìn lửa lớn chậm rãi cắn nuốt bọn họ.
Đại môn đã đóng lại, ngăn cản tầm mắt những người kia.
Trong mắt bọn họ nhiễm hận ý, nhưng thân thể không thể cử động, thậm chí không kịp nói một câu di ngôn, cũng không biết được trong lòng bọn họ, rốt cuộc hối hận nhiền hơn hay căm hận nhiền hơn...
Hối hận bản thân không nên làm chuyện này, hay là hận nữ nhận đáng chết kia...
_______
Nhưng điều đó đều không hề quan trọng, Dạ Mị không để ý bọn họ nghĩ như thế nào.
Sau khi bước ra khỏi cửa, nhìn mấy đứa trẻ kia, hỏi bọn chúng: “Nhà các ngươi ở đâu?”
Có đứa còn ngơ ngác, ánh mắt ngây dại, chăm chú nhìn vào hư không. Có đứa chỉ biết khóc, nói không nên lời.
Dạ Mị rất muốn ngay lập tức thiên đao vạn quả con trai tri phủ kia, nhưng trước mắt những đứa trẻ này mới là quan trọng nhất, nàng nhìn về phía đám tiểu lâu la đưa nàng tới đây, lạnh giọng phân phó: “Đi lấy cho chúng y phục mới, đừng hòng chạy, nếu không kết cục cũng giống như bọn họ.”
Dạ Mị nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng bị lửa thiêu đốt.
Y phục của những đứa trẻ này đã bị đám súc sinh đó cởi ra, để ở trong phòng. Trước mắt không có những người khác ở đây, nàng muốn đích thân đưa những đứa trẻ đó về nhà mới có thể yên tâm.
Mấy tên lâu la kia nhìn trong phòng bốc cháy hừng hực, biết nàng đã giết những kẻ kia, tức khắc sợ tới mức suýt nữa đái ra quần, nơi nào còn dám từ chối, ba chân bốn cẳng đi mua y phục mới cho bọn trẻ.
Dạ Mị mang theo bọn trẻ đi ra xa khoảng 20 mét, cách xa đám cháy kia một chút, miễn cho bọn trẻ phải hít khói.
Con trai tri phủ chỉ sợ vì vi phạm pháp lệnh, cho nên mới đặc biệt chọn một biệt uyển ở nơi vắng vẻ thế này thôi, thế nên cháy to như vậy cũng không ai phát hiện, càng không ai tới cứu hoả.
Dạ Mị nhìn bọn trẻ, nàng không am hiểu đối đáp, cũng không biết nói những lời ôn nhu, vì thế chỉ lẳng lặng ôm bọn trẻ.
Cho đến khi những người người đi mua y phục mới trở về, Dạ Mị mặc xong y phục cho bọn trẻ, ánh mắt của chúng mới chậm rãi tìm được tiêu cự.
Có vài đứa trẻ bị dọa đến choáng váng lúc này mới bổ nhào vào trong lòng ngực nàng, òa khóc.
Nàng bối rối không biết phải làm sao, không biết phải an ủi chúng như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve đầu bọn trẻ...
Nhưng Dạ Mị không biết, sự quan tâm và ôn nhu này của nàng trong mắt bọn trẻ lại ấm áp như ánh mặt trời ấm áp, cũng để cho chúng biết thế giới vẫn còn người tốt nguyện ý bảo vệ chúng.
Dạ Mị quay đầu lại, liếc mắt nhìn đám tiểu lâu la đó một cái, lạnh giọng dò hỏi: “Các ngươi biết nhà của bọn trẻ ở đâu không?”
“Không...” Một người đang định nói không biết, nhưng nhìn vẻ mặt Dạ Mị, hắn tức khắc lúng túng, “Biết... Biết!”
Kỳ thật trước khi thiếu gia bắt cóc những đứa trẻ đó, đều đã sai bọn họ theo dõi trước, tất cả chúng đều là những đứa trẻ lớn lên xinh đẹp ở vùng này, cho nên bọn họ đương nhiên biết nhà của những đứa trẻ đó ở đâu.
Dạ Mị đứng lên, ôm bọn trẻ: “Dẫn đường đi!”
__________
Được đám tiểu lâu la đó chỉ đường, nàng đưa những đứa trẻ đó về nhà.
Mà không biết rằng, cặp mắt yêu tà của người ngồi nóc nhà trên cách đó không xa nhìn theo bóng dáng nàng.
Hắn nội công cao thâm, nếu muốn ẩn giấu hành tung, nàng đương nhiên không thể phát hiện. Hắn nhìn lướt qua biệt trang lửa bốc ngùn ngụt, ưu nhã cười ra tiếng, thong thả nói: “Không tồi, đúng là hành hạ đến chết, rất hợp với khẩu vị của bản điện hạ.”
Ngọc Vĩ lặng lẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của điện hạ nhà mình một cái.
Biết điện hạ vẫn còn nhớ rõ khi mới gặp thời điểm, vị cô nương kia từng nói nàng có thói quen hành hạ đến chết.
Ngọc Vĩ quét điện hạ liếc mắt một cái, dò hỏi: “Điện hạ, ngài định giúp đỡ vị cô nương kia sao?”
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã mà sửa sang lại một chút chính mình tay áo, theo sau chậm rãi đuổi kịp Dạ Mị nện bước.
Hắn khí độ trác tuyệt, giọng nói êm tai thong thả vang lên: “Ngọc Vĩ, ngươi cũng biết, Diễm luôn luôn chính nghĩa thiện lương, không vừa mắt hết thảy tà ác cùng dơ bẩn trên đời, cho nên nếu nàng yêu cầu Diễm tương trợ, Diễm đương nhiên sẽ ra tay.”
Ngọc Vĩ: “...”
Điện hạ, ngài kể chuyện ma quỷ như thế ngài có tin không?
Một tháng trước khi bệ hạ nổi cơn thịnh nộ mắng điện hạ không biết chính nghĩa là gì...
Điện hạ nói, chính nghĩa, là thứ mà những kẻ muốn làm anh hùng trong mắt thế nhân dùng để lừa gạt đám mị dân, chỉ có đồ ngốc mới để ý.
Như thế nào mà hôm nay điện hạ bỗng nhiên chính nghĩa thiện lương?!
Liếc mắt nhìn bóng dáng điện hạ một cái, hắn không dám mở miệng, nhanh chóng đuổi theo.
Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng điện hạ nhà mình truyền đến: “Nàng rất cảnh giác, ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”
Ngọc Vĩ lập tức chính sắc: “Vâng! Điện hạ yên tâm!”
Ngọc Vĩ hắn võ công tuy rằng không phải số một số hai, nhưng bản lĩnh ẩn nấp thân hình không hề kém so với cao thủ tuyệt đỉnh mới không bị vị cô nương phát hiện kia, nhưng nếu điện hạ đã đặc biệt nhắc nhở, hắn càng phải cẩn thận hơn nữa...
_________
Dạ Mị đưa bọn trẻ về nhà.
Cha mẹ của chúng đều không dám tin tưởng ngay từ đầu, nhìn thần sắc sợ hãi của đám tiểu lâu la đó mới tin tưởng Dạ Mị là người tốt, thật sự đã cứu con của bọn họ về rồi.
Vài cặp cha mẹ còn khóc lóc quỳ xuống cảm tạ Dạ Mị.
Nói bọn họ đã tìm khắp nơi có thể tìm đến, cũng từng đến phủ tri phủ, đều bị người ta dùng vũ lực đuổi về. Vết thương trên người mấy cặp cha mẹ đều từ đó mà ra.
Nàng không nói lời an ủi nào, chỉ lạnh lùng: “Yên tâm, chính nghĩa sớm muộn gì cũng sẽ tới, bọn họ đều phải trả giá.”
Nếu bình minh đến muộn, nàng sẽ là người đầu tiên kết thúc đêm tối.
Ánh mắt mấy cặp cha mẹ của bọn trẻ nhìn nàng giống như đang nhìn chúa cứu thế.
Nàng vẫn chưa để ý, cho đến khi đưa Tiêm Tiêm trở về nhà, cha mẹ Tiêm Tiêm đều đã trở lại, vừa thấy Tiêm Tiêm liền khóc rống lên, cũng ngàn ân vạn tạ cảm kích Dạ Mị, bọn họ đã không dám xin thêm gì khác, chỉ ôm con gái khóc lóc nói: “Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi!”
Chờ bọn họ ổn định cảm xúc, Dạ Mị mới hỏi: “Cửu Hồn đâu?”
Mẹ của Tiêm Tiêm lau nước mắt, sụt sùi nói: “Vị tiểu công tử kia nhận được một phong thư, sau khi đưa chúng ta về đây đã đi rồi, hắn nói ngươi không cần chờ hắn, đến khi hắn thu xếp xong xuôi sẽ tới tìm ngươi.”
Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: “Được, ta đi trước, còn có người cần phải trả giá cho chuyện này.”
Nàng nói xong liền xoay người rời đi.
Đi tới cửa, Tiêm Tiêm nhìn nàng mở miệng: “Tỷ tỷ...”
Bước chân nàng dừng lại.
Tiêm Tiêm khóc lóc nói: “Tỷ tỷ, chờ muội trưởng thành sẽ trở thành người giống như tỷ, làm nữ hiệp cứu giúp mọi người.”
Dạ Mị trong lòng gợn sóng, sống mũi cay cay, nàng xoay người, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêm Tiêm.
Để lại một nụ hôn trên trán tiểu cô nương.
Nàng vòng tay ôm đầu tiểu cô nương, lạnh lùng nói: “Không trở nên giống như ta, các ngươi vẫn còn là, đẩy lùi hắc ám là trách nhiệm của người lớn, chúng ta trách nhiệm là bảo hộ các ngươi, cho các ngươi trong tương lai có thể sống ở thế giới trong sáng không cần đến anh hùng. Ta hy vọng khi ngươi lớn lên, thế giới sẽ không còn kẻ xấu.”
Nàng dứt lời, không hề dừng lại, xoay người rời đi.
Đây là một xã hội phong kiến, một thời đại pháp chế không kiện toàn, nếu hoàng triều chú định không có công nghĩa, không có luật pháp công chính nghiêm minh, vậy hãy để nàng tạo ra pháp tắc mới!
Tiêm Tiêm nhìn Dạ Mị đi ra khỏi cửa, nàng còn quá nhỏ, không hiểu được Dạ Mị nói cái gì.
Nhưng sau này nàng biết, vị tỷ tỷ đã cứu nàng trong tương lai đã vì này mọi người thời đại phấn đấu, biến lời nói của ngày hôm nay thành hiện thực.
______
Dạ Mị đi ra khỏi cửa, nhìn về phía đám tiểu lâu la đó, lạnh lùng nói: “Đưa ta đến phủ tri phủ.”