Dạ Mị đi ra khỏi cửa, nhìn về phía đám tiểu lâu la đó, lạnh lùng nói: “Đưa ta đến phủ tri phủ.”
“Này...” Nội tâm bọn họ vô cùng sợ hãi.
Nếu thật sự đưa nàng đến phủ tri phủ, thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi, bọn họ còn có đường sống sao?
Nhưng mà nhìn thoáng qua vẻ mặt Dạ Mị, tự ý thức được mình mà không đưa nàng theo mới thật sự là không còn đường sống, bọn họ đành phải vẻ mặt như đưa đám, xoay người dẫn đường.
Bắc Thần Tà Diễm tà tà đi theo phía sau bọn họ, tuy không tới gần, nhưng tất cả cảnh tượng trước mặt đều thu vào đáy mắt.
Thấy bọn họ đi về hướng phủ tri phủ, hắn cũng đi đuổi kịp.
Ngọc Vĩ ở phía sau nhắc nhở: “Điện hạ, ngài đã ra ngoài lâu, chuyện trong quân doanh... Trận chiến với Đại Mạc lần này, ngài chính là chủ soái, ngài... Vẫn luôn đuổi theo vị cô nương kia, có thể sẽ bị người ta nói vì sắc đẹp mà chậm trễ chính sự.”
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ngoái đầu nhìn hắn một cái, thong thả nói: “Ta là chủ soái, ta không ở trong thành, quân đội như rắn mất đầu, bọn họ cũng không dám tùy tiện khai chiến, như vậy có thể khiến thiên hạ yên ổn, làm trên đời không còn chiến tranh, có thể thấy được ta dụng tâm lương khổ. Nếu bọn họ nhất định phải xuyên tạc Diễm, nói là Diễm tham luyến sắc đẹp, không làm việc đàng hoàng, Diễm cũng chỉ có thể chịu đựng ủy khuất, gánh vác nỗi oan này.”
Ngọc Vĩ: “...” Ủy khuất?
Oan khuất?!
Đây có phải sự thật đâu?! Từ khi nào điện hạ ngài nhiệt tình yêu thương hoà bình, thuộc hạ sao có thể một chút cũng không biết? Ngài không phải vẫn luôn sợ cho thiên hạ không loạn, nhiệt tình khơi mào chiến tranh khắp nơi sao?
Nhưng dù nội tâm phỉ nhổ nhiều cỡ nào đi nữa, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhân nhà mình tiếp tục “không làm việc đàng hoàng”, “tham luyến sắc đẹp” bám theo Dạ Mị...
Ngọc Vĩ bĩu môi, đuổi theo bước chân điện hạ nhà mình.
—————
Tới cổng lớn phủ tri phủ.
Cửa lớn đóng chặt, cửa còn có một cái chuông lớn, là để người muốn giải oan sử dụng.
Dạ Mị nhìn lướt qua cái chuông kia, lại nhìn thoáng qua cửa lớn đóng chặt, cười lạnh một tiếng, giữa ban ngày ban mặt, cửa lớn phủ tri phủ lại đóng chặt cứng, có thể thấy vị quan phụ mẫu này không xứng chức thế nào, có thể nuôi ra được đứa con trai ngay cả cầm thú cũng không bằng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nàng nhấc chân lên, hung hăng đá văng cửa.
“Phanh!” Một tiếng vang lên.
Cửa lớn bị đá thủng một lỗ lớn, đủ để một người có thể trực tiếp đi vào.
Bá tánh lui tới ven đường nghe được âm thanh đó vang lên, giật mình xoay đầu nhìn lại, tất cả đều sợ đến ngây người!
Nhìn Dạ Mị mạnh mẽ đá văng cửa lớn, bóng dáng trực tiếp đi tới, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Bọn họ vừa nhìn thấy cái gì?
Cửa lớn phủ tri phủ bị người ta đá văng, có người tới cửa gây phiến toái?
Dạ Mị có thể cảm nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc dán lên lưng mình, dù sao cũng là đi gây phiền toái cho tri phủ, dưới tình huống bình thường, coi như là muốn giết tri phủ cũng nên trèo tường ám sát, nhưng nàng càng không, nàng nhất định phải đi cửa chính.
Nàng chính là muốn nháo ra động tĩnh lớn như vậy để cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy, súc sinh sẽ bị báo ứng thế nào.
Nha dịch trong phủ nhìn thấy một màn này cũng sợ đến ngây người tại chỗ.
Nhanh chóng hồi phục tinh thần, tay cầm gậy gỗ xông tới, bao vây Dạ Mị.
Kẻ cầm đầu nhìn về phía Dạ Mị: “Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào phủ Tri phủ đại nhân? Không muốn sống nữa à?”
Trong lúc gã quát tháo, tri phủ chạy ra từ trong nha môn, đó là một lão già đã qua tuổi trung niên, thân thể mập mạp, sắc mặt ảm đạm do ăn quá nhiều rượu thịt, sắc dục vô độ, nhưng vẫn thể hiện ra quan uy để che lấp.
Lão nhìn về phía Dạ Mị: “Điêu phụ! Ngươi...”
Nói còn chưa dứt lời, thân hình Dạ Mị chợt loé lên, phi thân tới trước mặt lão, tri phủ còn chưa kịp nói hết đã bị nàng một chân đạp xuống đất.
Nha dịch trong phủ thấy một màn này, nhanh chóng xông lên hỗ trợ.
Dạ Mị không ngẩng đầu lên, tung chiết phiến ra, chiết phiến xoay một vòng trên không trung, đả thương toàn bộ nha dịch xung quanh một cách chuẩn xác.
Chiết phiến trở lại trong tay, Dạ Mị cũng lười nhìn bọn họ một cái.
Lại một chân đạp lên lưng tri phủ, nghiến xuống khiến tri phủ nôn ra một búng máu, lạnh lùng nói: “Ta luôn luôn thông tình đạt lý, ưu nhã rụt rè, xinh đẹp tốt bụng, cái từ “điêu phụ” này không hợp với ta, ngươi nói xem có phải không?”
Vốn tri phủ đã bị nàng nghiến cho hộc máu, bây giờ lại nghe nàng nói vậy, tức đến phun ra một búng máu nữa.
Cô gái này vừa lên đã một chân đạo lão ngã xuống đất, còn nghiến lão đến hộc máu, còn không biết xấu hổ nói mình tốt bụng rụt rè?
“Các ngươi...” Tri phủ gian nan ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đám nha dịch trong nhà mình.
Phát hiện một đám nha dịch có sức chiến đấu đã đổ đầy đất, ôm vết thương của mình, kêu ê ê a a thảm thiết.
Điều này làm cho trong lòng lão thoáng lộp bộp một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phủ nhà mình.
Tiếp theo liền thấy các bá tánh ngoài cửa với đủ loại ánh mắt tò mò, khiếp sợ, run run, bát quái nhìn xuyên qua lỗ hổng trên cửa lớn, vây xem lão bị dẫm.
Vừa thấy hình tượng cao cao tại thượng ngày thường của lão bị đảo lộn như vậy, đại khái không cần đến sáng mai, chỉ cần qua một buổi tối lão sẽ trở thành trò cười cho cả thành, đáy lòng tri phủ chốc lát đóng băng, “Phốc” một tiếng, coi máu như một thứ không đáng giá tiền, phun ra một ngụm.
Mới vừa phun xong, Dạ Mị liền cúi đầu nhìn lão một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi phun nhiều máu như vậy để tranh thủ lòng thương hại à?”
Tri phủ: “...” Lão cảm giác lại muốn hộc máu, nhưng để tránh bị hiểu nhầm là tranh thủ lòng thương hại, lão ủy khuất nghẹn lại. Dư quang kẻ khoé mắt chợt quét qua đám tiểu lâu la run rẩy đứng cạnh cửa đang không biết làm thế nào cho phải, chốc chốc lại lén lút liếc nhìn lão.
Lão tức khắc hiểu ra, nhìn bọn họ cả giận nói: “Là các ngươi đưa ả ta đến?”
Đám tiểu lâu la lập tức sợ tới mức muốn khóc, tuy muốn phản bác nhưng lại không dám hé răng, ánh mắt cũng không dám nhìn tri phủ...
Tri phủ vừa thấy bộ dáng này của họ liền biết mình đoán đúng rồi, sắc mặt xanh mét như tàu lá chuối.
Dạ Mị lại mặc kệ bọn họ, ánh mắt đảo quanh, lạnh giọng hỏi: “Con trai ngươi đâu?”
Tri phủ giật mình, nhìn về phía nàng: “Ngươi hỏi con ta... Khụ, hỏi con ta làm gì?”
Lúc này lão không còn đam phô trương uy thế nhà quan nữa, bởi vì lão đã ý thức được, uy thế nhà quan của lão căn bản không thể làm cho cô gái này khiếp sợ, nếu không nàng cũng không dám trực tiếp phá cửa tiến vào, còn đánh nha dịch nhà lão thành như vậy.
Lão vừa hỏi, ánh mắt Dạ Mị nghiền ngẫm nhìn về phía lão, lạnh giọng chất vấn: “Chuyện xấu con trai ngươi làm bên ngoài, ngươi có biết không?”
Tri phủ vừa nghe lời này, ánh mắt lập tức né tránh, không dám nhìn thẳng Dạ Mị, hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh: “Ta không biết ngươi đang nói gì, con trai ta làm sao vậy? Nó làm gì?”
Dạ Mị nhìn chằm chằm lão vài giây, nhìn đến thắt lưng tri phủ tê dại, sắc mặt càng trắng bệch.
Dạ Mị gật gật đầu, lạnh lùng nói: “Nhìn dáng vẻ này của ngươi, hẳn là đã biết. Biết con trai ở bên ngoài ức hiếp lương dân, biết hắn thậm chí cả trẻ con cũng không buông tha, cũng biết hành vi không khác gì súc sinh của hắn. Mà ngươi làm cha, không những không ngăn lại, còn dùng mũ cánh chuồn trên đầu ngươi thay hắn bao che, là như thế sao?”
Nàng nói dứt lới, các bá tánh đứng ngoài xem kịch nửa ngày lập tức rùng mình.
Vị cô nương này nói quá đúng! Một nhà tri phủ đúng là như vậy, con lão khinh nam bá nữ cũng không phải một ngày hai ngày, nhưng tri phủ vẫn bao che. Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người phẫn hận nhìn tri phủ.
Tri phủ sắc mặt đỏ lên, cắn răng giảo biện: “Nói bậy! Bản quan là quan thanh liêm, ta...”
Dạ Mị một chân đạp lên trên vai hắn, “răng rắc” một tiếng, xương bả vai tri phủ đứt gãy.
Lão “A ——” một tiếng, kêu thảm thiết.
Dạ Mị lạnh lùng nhìn lão chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nói thật, ta không muốn để ngươi chết ngay đâu, như vậy thật thô lỗ, ảnh hưởng đến hình tượng tốt bụng của ta.”