Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 33: Chương 33: Không ai được phép tổn thương nàng




Dạ Mị giục ngựa rời khỏi biên thành, không rời đi từ cửa chính, dù sao thì biên thành còn không ít binh lính truy đuổi nàng.

Nàng quyết đoán đi tới ven tường, bỏ lại ngựa, nhảy lên mấy cái, leo qua tường, cuối cùng cũng ra khỏi biên thành.

Nàng chạy cho đến khi mua được trên đường một con ngựa mới, tìm người qua đường hỏi đường đi tới kinh đô Đại Mạc, giục ngựa phi nước đại.

Cả một dọc đường, nàng cũng tửngf thắc mắc, tên nhóc Cửu Hồn kia đi đâu làm gì? Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

- -------

Dưới chân núi.

Một lão giả mặc đồ đen đứng dưới chân núi.

Thiếu niên mặc đồ trắng chậm rãi đi về phía đó, trên mặt còn mang theo vài nét trẻ con, đôi mắt lại trầm lặng như nước, yên lặng đi đến bên cạnh lão giả.

Thiếu niên mặc đồ trắng kia đúng là Cửu Hồn, sau khi đi đến bên cạnh lão giả, hắn chỉ đứng yên, không nói lời nào.

Lão giả đã sớm quen với tính cách của hắn, biết đối phương không thích nói chuyện, lão cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Ta tìm ngươi là vì hy vọng ngươi có thể giúp ta giết một người. Ta nghĩ ngươi cũng biết, tranh đấu giữa Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã trồi lên mặt nước, Tứ hoàng tử kia căn bản chính ác ma, không ai động được vào hắn. Đại hoàng tử đã tìm không ít cao thủ đi ám sát nhưng đều thất bại, ngài kí thác hy vọng cuối cùng lên ngươi.”

Cửu Hồn nghe vậy cúi đầu, không nói gì.

Lão giả thấy hắn không nói gì cũng không để bụng, tiếp tục: “Đây là một một đơn hàng lớn, nếu thành công, từ sau không cần ưu sầu chuyện tiền nong. Chờ Đại hoàng tử đăng cơ, ngươi có khả năng được phong hầu bái tướng.”

Cửu Hồn nghe xong, vẫn không nói gì.

Lão giả không đồng tình nhìn về phía Cửu Hồn, mở miệng: “Chuyện xảy ra hai ngày trước, ta đã biết. Ngươi xen vào việc của người khác cứu người không quen biết, kết quả trúng bẫy của kẻ khác, thân trúng mị dược, không thi triển được võ công, còn xém chút nữa bị bắt vào thanh lâu... Cửu Hồn, thân là thiên hạ đệ nhất sát thủ, chuyện ngu xuẩn như vậy ứng trên người ngươi nói ra cũng chẳng có ai tin, ngươi càng hiểu giang hồ hiểm ác hơn so với người bình thường.”

Cửu Hồn đáp: “Ta biết, chỉ là...”

Chỉ là lúc ấy nhìn thấy nhiều người như vậy vây đánh một người ăn xin tàn tật, có chút đau xót, tựa như lúc bản thân hắn khi còn nhỏ bị người khác vây đánh từng khát vọng sẽ có người tới giúp hắn, cho nên mới phá lệ ra tay, đáng tiếc ngay từ đầu đó đã là một cái bẫy.

Hắn không phải không hoài nghi trong đó có vấn đề, lại vẫn ra tay.

Không để hắn kịp nói hết, lão giả hoàn toàn không để ý ngắt lời nói: “Ta sẽ không nói nhiều, tin rằng sau này ngươi sẽ chú ý. Bây giờ Tứ hoàng tử đang ở biên thành, hắn võ công cao cường, trên đời trừ người kia ra... Có khả năng không ai là đối thủ của hắn, nếu ngươi muốn giết Tứ hoàng tử sẽ rất nguy hiểm, cần mượn tốc độ của ngươi thủ thắng. Ngươi...”

Lão giả nói tới đây, Cửu Hồn giống như không muốn nghe tiếp nữa, hắn thấp giọng nói: “Ta không muốn tiếp tục giết người.”

“Cái gì?” Lão giả cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn hắn.

Cửu Hồn ngẩng đầu nhìn lão: “Ta tới là vì muốn nói với ngươi, ta không muốn giết người.”

Giọng hắn rất dễ nghe, trong vẻ non nớt trên mặt xen lẫn bướng bỉnh, biểu lộ thái độ của hắn, lộ ra một phần cố chấp, quật cường.

Hiển nhiên, hắn thật sự không định tiếp tục giết người.

Lão giả nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên, ngươi còn trúng độc, nếu không giải dược nửa năm một lần của ta, ngươi...”

Cửu Hồn nghe vậy, im lặng nói: “Ta không sợ.”

“Ngươi...” Lão giả giống như bị hắn chọc tức.

Lão giả còn không kịp nói hết, Cửu Hồn đã xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lão giả lập tức nổi giận, nhìn bóng dáng hắn nói: “Cửu Hồn, ngươi giết nhiều người như vậy, ngươi cho rằng ngươi nói thu tay là có thể thu tay lại hay sao sao? Nếu người trong thiên hạ biết ngươi chính là Cửu Hồn, bọn họ sao có thể tha cho ngươi?”

Thiếu niên đưa lưng về phía lão, rời đi, tựa như lời lão nói đều không lọt vào trong tai thiếu niên, hoàn toàn không để ý.

Hoặc là nói, hắn vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới tách biệt của chính mình, chưa bao giờ để ý người khác sẽ nhìn hắn thế nào, thế nhân có dung được hắn hay không.

Lão giả thấy thế, trong mắt xẹt qua một tia hung quang, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nhìn hắn nói: “Là vì nữ nhân kia sao?”

Lão vừa nói dứt lời, bước chân của thiếu niên dừng tại chỗ, đưa lưng về phía lão giả, không nói gì.

Lão giả thấy biểu hiện của đối phương như thế ngay lập tức hiểu ra mình đoán đúng rồi, lão tiếp tục mở miệng: “Đơn hàng này ngươi có thể không nhận, nhưng ta sẽ nói với Đại hoàng tử ngươi vì một người phụ nữ mới từ chối đơn hàng ám sát Tứ hoàng tử. Đến lúc đó, cho dù là ta hay Đại hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia, ngươi nghĩ kỹ đi!”

Lão giả nói, chậm rãi đi về phía Cửu Hồn, ý vị uy hiếp trong giọng nói rõ mồn một.

Lão đứng đằng sau Cửu Hồn, tiếp tục nói: “Ngươi cũng không muốn nàng phải chết vì mình, đúng không?”

Cửu Hồn trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía lão giả, âm thanh nhỏ như thú non: “Cho nên, nếu ngươi chết, sẽ không còn ai biết chuyện đó liên quan đến nàng, đúng không?”

Lão giả cả kinh, kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, thấy mắt hắn ẩn chứa sát ý, mấy năm nay bọn họ ở chung, lão chưa bao giờ thấy biểu tình như vậy trên mặt đứa trẻ này.

Lão giả trong lòng hoảng hốt, biết chính mình không phải đối thủ của hắn, vội vã nói: “Độc trên người ngươi chỉ có ta có giải dược, ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta, chẳng khác nào hoàn toàn mất đi cơ hội giải độc, ta...”

Cửu Hồn không cho lão cơ hội nói tiếp.

Tay hắn nhanh chóng sờ lên trường kiếm bên hông lão giả.

Không đợi lão giả phản ứng lại, thân hình hắn lóe lên, trường kiếm chém xuống. Đầu lão theo nhát chém này rơi xuống, trước mặt đệ nhất sát thủ có tốc độ đứng đầu, lão căn bản không có cơ hội giãy giụa.

Cửu Hồn cúi đầu, nhìn thoáng qua lão giả đã bị chia làm hai nửa, chết không nhắm mắt. Sắc mặt không đổi, không chút để ý độc trên người mình từ nay không thể giải được.

Hắn ném trường kiếm trong tay xuống đất, xoay người nhanh chóng rời đi, giọng nói ấp úng vừa giống như nói cho người khác, lại như tự lẩm bẩm một mình: “Không ai được phép tổn thương nàng.”

—————

Khách điếm trong thành.

Một ám vệ vội vàng đến bên cạnh Bắc Thần Tường, cao giọng bẩm báo: “Đại hoàng tử điện hạ, chúng ta tìm được cô gái kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.