Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 32: Chương 32: Lời này quá dối trá




Nghe được lời này, các bá tánh xem náo nhiệt ngoài cửa đều cảm thấy chướng tai.

Càng lúc càng tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lại ngần ngại đứng ngoài cửa không dám hé răng, đó dù sao cũng là tri phủ, từ xưa dân đã không đấu lại quan.

Dạ Mị nghe đến đó, vẻ mặt băng lạnh chợt tắt.

Tức giận vì súc sinh không phải tác phong của nàng. Nàng gật đầu, lạnh lùng nói: “Ta hiểu rồi, như vậy đi, nếu miệng chó vĩnh viễn không mọc được ngà voi, ta đề nghị ngươi từ nay không phải nói nữa.”

Thanh tuyến vừa dứt, tay trái chuyển động, dao găm trong tay áo đã nằm trên lòng bàn tay.

Tay phải bóp chặt tri phủ yết hầu phu nhân, khiến cho mụ phải đau đớn há ngoác miệng, lưỡi dao vừa chuyển động, cắm vào bên trong...

“A, a...” Tri phủ phu nhân muốn kêu lên thảm thiết, cổ họng lại không phát ra tiếng.

Máu tươi bắn trên mặt tri phủ phu nhân.

Dạ Mị thu lại dao găm, lạnh lùng nói: “Rút đầu lưỡi, từ nay về sau không thể nói những lời dơ bẩn làm tổn thương người lương thiện nữa.”

Tri phủ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lão thậm chí nhịn không được lui về phía sau vài bước, muốn xoay người chạy trốn.

Lúc này lão căn bản bất chấp tính mạng thê tử kết tóc của lão, chỉ cần mình bình an không xảy ra chuyện gì là được, chỉ cần được sống.

Nhưng mà mới lui về phía sau hai bước, Dạ Mị quay đầu nhìn về phía lão: “Sao vậy? Không muốn cứu phu nhân của ngươi sao? Bà ta là vì thấy ngươi bị ta đạp dưới chân mới ra đây chỉ trích, nói ra những phế ngôn đủ để tiễn bà ta xuống địa ngục đấy.”

Sắc mặt Tri phủ trắng bệch, run run nói: “Đây... Ta...”

Lão cũng không muốn bỏ lại vợ con giữa lúc đại nạn lâm đầu, nhưng lão thật sự sợ chết.

Các bá tánh ngoài cửa nhìn một màn này cuối cùng cũng hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, trong lòng khâm phục Dạ Mị vô cùng, đa số đều cảm thấy vị cô nương này lá gan quá lớn, cư nhiên dám rút lưỡi tri phủ phu nhân...

Cô nương tuy phạm tội lớn, nhưng bọn họ thấy cả nhà tri phủ gặp báo ứng vì sao lại thấy hả hê như vậy?

Tri phủ phu nhân kêu đau ê ê a a, không có đầu lưỡi thì cũng không thể phát ra câu chữ hoàn chỉnh, ánh mắt giết người nhìn về phía Dạ Mị.

Dạ Mị liếc mụ một cái, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi tiếp tục dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của, ta ngay cả mắt ngươi cũng móc.”

Vừa nói, dao găm trong tay nàng vừa xoay chuyển.

Tri phủ phu nhân vừa nghe xong lời này lập tức trợn trắng mắt, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Dạ Mị cười nhạo một tiếng, một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho mụ đàn bà này.

Nàng liếc nhìn về phía tri phủ, lạnh giọng hỏi: “Ta hỏi một lần cuối cùng, con trai ngươi đang ở đâu? Ngươi cũng không muốn vì ngươi không trả lời câu hỏi của ta khiến hai vợ chồng các ngươi cùng bỏ mạng ở đây đúng không?”

Tri phủ ngay lập tức run run, cắn răng nói: “Điêu phụ, ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Đây là tử tội phải chém đầu, ngươi đến tận nhà mệnh quan triều đình hành hung, còn dám...”

Dạ Mị không nói lời nào, chỉ chậm rãi tới gần lão.

Mãi cho đến khi đi đến một khoảng cách nhất định, nỗi sợ cái chết lập tức làm cho tri phủ khủng hoảng, nhũn chân ngồi bệt xuống đất, khóc lóc nói: “Hắn đi rồi! Con trai ta đi rồi! Cô cô hắn bốn năm trước gả đến Đại Mạc, bây giờ Đại Mạc giao chiến với Bắc Thần hoàng triều, cho nên chúng ta không dám liên lạc với nàng, nhưng vì cô cô hắn mới sinh con, cho nên chúng ta bảo hắn âm thầm ra ngoài, đến Đại Mạc thăm người thân!”

Lão vừa nói xong, Dạ Mị hoài nghi nhìn lão, người cũng đã đi đến ngay cạnh lão.

Tri phủ thấy thế lập tức sợ tới mức són ra quần, cuống quít xua tay nói: “Đừng... Khụ khụ, ngươi đừng giết ta! Ta nói đều là sự thật!”

Lão bị Dạ Mị dẫm đến nội thương, đứt gãy xương cốt, lúc này đau tới mức khó nói nên lời.

Dạ Mị chán ghét nhìn thoáng qua nước tiểu bên chân lão tràn ra, lui về phía sau một chút, lạnh lùng nhìn tri phủ: “Gã đi lúc nào?”

Lúc ấy bốn người bị nàng thiêu chết cũng nói con trai tri phủ có việc đi trước.

Tri phủ nhanh chóng nói: “ Chừng hai canh giờ trước!”

Dạ Mị tính toán thời gian, nàng dùng khoảng một canh giờ rưỡi đưa bọn trẻ về nhà, con trai tri phủ đã rời khỏi biệt viện từ trước, thời gian nửa canh giờ cũng có thể hiểu được, thời gian hoàn toàn trùng khớp.

Lại nhìn tri phủ đã bị dọa thành như vậy rồi, hẳn không có khả năng nói láo.

Nàng tiếp tục hỏi: “Con trai ngươi tên là gì?”

“Lục Tử Phong!” Tri phủ nhanh chóng trả lời.

Dạ Mị tiếp tục hỏi: “Cô cô hắn là ai?”

Tri phủ khóc ròng nói: “Cô cô hắn là thiếp thất của đại tướng số một Gia Luật Thiện dưới trướng Đại Mạc Hữu Dực Vương, bởi vì được sủng ái, nên khi hai nước giao chiến, nàng không bị ảnh hưởng...”

Nàng lạnh lùng nói: “Nếu lời ngươi nói là giả, ngươi sẽ biết kết cục của việc lừa gạt ta!”

“Không dám lừa gạt cô nương, khụ... Cô nương, khụ khụ... Cô nương ngươi tạm tha cho chúng ta đi! Đây đều do nghịch tử kia làm loạn, cô nương ngươi muốn cái gì chúng ta cũng cho ngươi, cô nương...” Tri phủ khóc lóc, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Dạ Mị chân giơ lên, đạp tri phủ một phát ngã lăn xuống đất.

Nàng mặt không cảm xúc dẫm lên người tri phủ, bước đi. Mỗi một bước nhìn tuy không nặng, nhưng từng bước đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết của tri phủ cùng tiếng xương cốt đứt gãy.

Nàng lạnh lùng nói: “Đây là giáo huấn cho người làm cha mẹ như các ngươi, kết cục tiếp theo của con trai ngươi đều do các ngươi dung túng mà ra.”

Nàng dứt lời, lại dẫm qua người tri phủ phu nhân.

Vài bước đi nhẹ nhàng dẫm hai vợ chồng tri phủ đang sống sờ sờ đến toàn thân nhiều chỗ xương dập nát, không nói đến chữa khỏi, sống sót thôi cũng đã là may mắn.

Tri phủ trong lúc đau đớn vẫn không quên giương mắt nhìn về phía Dạ Mị, hỏi: “Ngươi định làm gì con ta?”

Dạ Mị đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói: “Giết gã, cho dù gã ở đâu.”

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt tri phủ trở nên thống khổ, lão vốn cho rằng cô gái này nghe nói con trai đã đi đến Đại Mạc thì sẽ bỏ cuộc, nhưng không ngờ...

Nghĩ có lẽ bởi vì lão nói ra tung tích của con mình nên mới hại chết con trai, khiến cho Lục gia phải tuyệt hậu, lão lại đau đớn muốn chết, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Dạ Mị đi đến cổng lớn, mấy tiểu lâu la đưa nàng tới đây đều run rẩy, nhìn cũng không dám nhìn nàng.

Bọn họ vốn tưởng rằng Dạ Mị cũng sẽ giáo huấn bọn họ, không ngờ Dạ Mị trực tiếp lướt qua, một ánh mắt cũng không để lại.

Bọn họ còn chưa kịp cao hứng đã nghe được thanh tuyến băng lạnh của Dạ Mị truyền đến: “Tin rằng nếu tri phủ kia biết các ngươi đã đưa ta tới đây sẽ tự mình trừng phạt các ngươi, ta không động thủ.”

Mấy tiểu lâu la nhũn chân ngồi phịch xuống đất, khóc.

Lấy tính tình tàn nhẫn độc ác của tri phủ cùng tri phủ phu nhân, bọn họ còn có đường sống sao?

—————

Dạ Mị đi ra từ đại môn phủ tri phủ, nhìn thấy ven đường có bán ngựa, bỏ tiền mua một con, giục ngựa chạy như bay về hướng quan ngoại.

Bắc Thần Tà Diễm yên lặng đứng một chỗ, mắt nhìn xa xăm, ngầm bảo Ngọc Vĩ đi dắt ngựa tới.

Hắn mới vừa leo lên lưng ngựa, một vị võ tướng mang theo một toán binh lính đi đến, quỳ xuống trước mặt hắn: “Tứ hoàng tử điện hạ, chúng ta đã cùng Đại Mạc giao chiến ba ngày, chiến sự không thể trì hoãn, mạt tướng chờ lệnh xuất binh.”

Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, liếc nhìn gã một cái, ung dung hỏi: “Chiến tranh tốt đến thế sao? Vì sao nhất định phải xuất binh chém giết? Tại sao ngươi không thể học tập Diễm, khoan dung với người Đại Mạc một chút?”

Võ tướng khóe miệng co giật, người Đại Mạc tới Bắc Thần hoàng triều của đốt giết đánh cướp chưa từng khoan dung.

Ngọc Vĩ vẻ mặt chết lặng, ở bên cạnh nhắc nhở: “Điện hạ, nếu vị cô nương kia muốn đến chỗ Gia Luật Thiện giết người, e là sẽ phải đối chiến với thiên quân vạn mã, nếu chúng ta xuất binh, có lẽ sẽ giúp được vị cô nương kia.”

Hắn vừa nói xong, Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã liếc mắt nhìn về phía tên võ tướng kia, mở miệng nói: “Ngay lập tức đi chuẩn bị xuất binh tấn công Đại Mạc, bản điện hạ tự mình lĩnh quân đánh chết Gia Luật Thiện.”

Võ tướng: “Điện hạ, ngài vừa rồi không phải nói rằng nên khoan dung với người Đại Mạc sao?”

Tứ hoàng tử điện hạ nghe vậy, ung dung nói: “Khoan dung với người Đại Mạc, đối với bản điện hạ mà nói, quá dối trá.”

Mọi người: “?!”

Ngọc Vĩ trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải là vì vị cô nương kia sao...”

Võ tướng khóe miệng co giật, cũng không nhiều lời, vội nói: “Vâng! Mạt tướng lập tức đi chuẩn bị!”

*

Ừm... Tứ hoàng tử điện hạ nhà chúng ta lúc gặp chuyện có liên quan tới Dạ Mị có một ngoại hiệu là “tiểu hoàng tử tự vả mặt” *cười khóc*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.