Nhất Tâm Chi Cách

Chương 15: Chương 15




Nhưng vận may này đến cùng vẫn rơi vào trên người cậu. Bề ngoài Chu Duật Minh không lộ ra nhưng trong lòng rất là vui mừng. Cậu bị chôn trong đầm lầy lún xuống quá lâu, hiếm có một cơ hội tránh khỏi bùn nhơ hít một ngụm không khí mới mẻ. Cậu cảm thấy trời cao đã ban ân, làm cậu nghĩ tới một ít hy vọng xa vời mà bình thường cũng không dám nghĩ: Thí dụ như cuộc sống mới, thí dụ như tương lai, thí dụ như đi xa. Nhưng không bao lâu trong trường học lại truyền ra tiếng gió, nói cậu đi cửa sau mới giành vị trí thực tập sinh ở đài truyền hình, mà cửa sau không chỉ có chỉ có cửa phía sau mà còn dùng cửa sau của mình.

Nghe đồn cậu là kẻ đu theo người quyền quý, xu nịnh hầu hạ, quyến rũ mời sủng mới có thể vượt qua mặt bạn học, đoạt cơ hội của bọn họ. Kỳ thực lần thực tập này cũng là do Triệu Thâm giúp cậu có được, chỉ là gần đây hai người đang chiến tranh lạnh, Triệu Thâm không nhắc tới làm sợ cậu nghĩ hắn lấy lòng, lén lút uỷ thác người đến trường học lót đường cho Chu Duật Minh vào đài truyền hình, nhưng lại không cho mọi người tiết lộ chân tướng, sợ bẻ đi lòng tự tôn giá trị của mình.

Lúc đầu thầy giáo hướng dẫn có ý đưa ứng cử viên là thân thích của viện trưởng một vị xuất thân thế gia tuổi trẻ tuấn tài vào vị trí này, tất cả nhân viên nội bộ đều ngầm hiểu ý, kết quả lại bị Triệu Thâm chặn ngang quấy nhiễu. Vị bạn học kia tự biết hậu đài không đấu lại Chu Duật Minh nhưng cũng nuốt không trôi cơn giận này, vì vậy những lời đồn trong trường khí thế hừng hực càng lúc càng kịch liệt hơn.

Lúc trước Chu Duật Minh và Thư Vân Kỳ yêu nhau đến như si như cuồng, chuyện tính hướng gần như công khai. Cậu không cảm thấy tình yêu đó có cái gì không tốt, đó là tình yêu cậu đặt ở đầu quả tim thành kính cung phụng như trân bảo, không muốn như của trộm cướp mà phải giữ kín như bưng. Dù sao Thư Vân Kỳ cũng thuộc giới thượng lưu, nổi tiếng được lên TV hay lên báo bởi nghề nghiệp kỳ thủ. Nghề này của Thư Vân Kỳ đặc biệt mẫn cảm, bởi vậy cũng chưa có ai thấy Chu Duật Minh người tình trong truyền thuyết kia. Ngoài ra, cậu đang sinh hoạt khốn đốn, quẫn bách phải đến nhà ăn làm công, bây giờ nhất thời sở hữu nhiều thứ, mặc trang phục hàng hiên, đi xe hơi thay đi bộ. Lên lên xuống xuống đều là phong ba, cậu đã sớm thành đề tài bàn tán ở sau lưng các bạn học, lời đồn chỉ là thêm củi vào lửa mà thôi.

Mặt đối mặt, người người đều là bạn học thân thiết, cung kính kiêm nhượng; quay người lại thì dùng đôi mắt ám muội như ngọn gió quét bốn phương tám hướng, không tránh khỏi ánh dao bóng kiếm đầy trời như mưa. Có dao xem thường, dao của lòng căm phẫn, dao đố kị, dao trêu tức… Từng thanh từng thanh mà chém xuống làm cậu máu me đầm đìa. Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, rõ ràng cậu cảm thấy mình rất xui xẻo, cuộc sống rất nhấp nhô, nhưng trong mắt mọi người luôn oán trách cậu quá may mắn, nhưng sau lưng sự may mắn lúc nào cũng sinh sôi ác ý.

Chu Duật Minh không có cách nào phản bác. Bởi vì cậu xác thực làm chuyện bị người khinh thường. Cậu lấy hết dũng khí mới vực dậy được tinh thần đang ủ rũ xuống, lại biến thành một thiếu niên trầm mặc nham hiểm quái gở. Nhưng công việc vẫn muốn làm, dù cho đã không còn nhiệt tình vẫn phải khổ sở chống đỡ.

Duy nhất không có thể tiếp thu là địch ý đến từ bạn học. Nhiều người xem thường cậu đều trầm mặc, không nói một lời trong đám người đi tới. Chỉ có người cậu đã từng giúp không tiếc cả mạng sống quay người đâm cậu một dao, mới đâm đến cậu hậu tri hậu giác, đau đớn ấy lại làm cho cậu tỉnh táo.

Bạn bè của cậu rất ít, phần nhiều là quen biết hời hợt, chỉ có Hàn Minh Hà xem như là tri âm. Thế gian nhiều người đã lớn nhưng tâm tính vẫn như trẻ con, mới gặp như đã quen nhau rất lâu. Hàn Minh Hà chính là người bạn vừa gặp như đã quen thân của cậu. Những lần trong lớp học mở ra những cuộc thảo luận, lúc hợp tác vô số lần họ vỗ tay ngầm khâm phục đối với, núi cao chợt gặp lưu thủy bọn họ dễ dàng nhận ra mình đã gặp được bạn tri giao. Quân tử chi giao nhạt như nước, tiểu nhân chi giao cam như lễ, bọn họ là nước, mọi sự thanh bình đều như giả tạo.

Mà rượu càng ngon thì càng nặng, còn nước lại dễ dàng bốc hơi.

Quân tử chi giao thường không lâu dài bằng tiểu nhân chi giao. Dù sao lợi ích làm lòng người dễ thay đổi, thế nhân không có nhiều người độc ác song tuyệt đối không có con người toàn vẹn.

Hàn Minh Hà chạy tới chất vấn cậu rốt cuộc là có phải bị người bao dưỡng hay không? Có phải là không chừa thủ đoạn nào dùng ám chiêu cướp công việc? Chu Duật Minh mặt vàng như tờ giấy, giật giật run run mà không trả lời được, chỉ nói là không phải như cậu nghĩ. Cậu thấy trong mắt Hàn Minh Hà ánh lên sự hoài nghi và thương tiếc, sắc bén lạnh lùng như làm mình như ở trong đêm đông.

Chu Duật Minh tâm lý khẩn trương, cậu kiên quyết nói, tôi không đến mức vì một lần thực tập mà bỉ ổi như thế, đã có dị nghị như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cơ hội này cùng mọi người cạnh tranh công bằng.

Đôi mắt như băng cứng nhìn cậu thoáng chốc tan ra một tầng. Hàn Minh Hà nhìn cậu một lúc chậm rãi hỏi, câu chuyện bao dưỡng thì giải thích thế nào, cái người bạn trai chỉ nghe tên không gặp đến tột cùng là người thế nào, sao không đưa ra được ánh sáng?.

Lần này cậu thật sự bị đánh trúng uy hiếp. Quan hệ của cậu và Triệu Thâm mở đầu vặn vẹo, quá trình bên nhau dơ bẩn, con đường phía trước tối tăm không rõ. Một khắc kia cậu gần đây hỏng mất, gần như muốn gào khóc. Chợt nhớ đến một câu nào đó trong bộ phim điện ảnh: “Cậu đã phá huỷ một cơ hội làm người tốt của tôi” Nghe qua cảm thấy rất hoang đường, một người làm sao có thể dễ dàng hủy diệt một người khác? Nhưng mà thế giới chính là hoang đường đến tàn nhẫn như vậy. Quả nhiên cậu đã không còn gì cả.

Chu Duật Minh ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt, ngập ngừng cố gắng nói dối lần thứ nhất. Lúc lời nói dối này phát ra giống như chiếc lá đầu tiên rụng giữa trời thu, từ đây khắp thế giới đều là âm thanh than thở của tiếng gió.

Cậu nói, bạn trai tôi chỉ là một người có tiền. Xin đừng ác độc nói với tôi như vậy.

Nói dối một lần rồi là phải nói thêm vài lần cho tròn. Nếu như Chu Duật Minh sớm biết sẽ có người đánh vỡ, cậu thà chết cũng sẽ giữ yên lặng.

————–

Ngày đó trung tâm thương mại lớn nhất thành phố khánh thành, Triệu Thâm đi cắt băng khánh thành, Chu Duật Minh cũng bị hắn kéo theo. Sau khi tới nơi Triệu Thâm dẫn cậu đi dạo cửa hàng trang sức. Chu Duật Minh không có sức lực tinh thần thưởng thức. Triệu Thâm một bên trêu đùa cậu, một bên lấy vài chiếc nhẫn ra cho cậu thử. Lúc thử nhẫn Triệu Thâm cúi đầu kẹp ngón tay tinh tế thon dài của cậu giúp cậu đeo vào, khi chiếc nhẫn sáng trắng bằng kim loại lạnh lùng chạm vào da thịt khiến Chu Duật Minh thoáng rùng mình lạnh lẽo.

Trong lòng cậu nhẫn là vật không nên dễ dàng đeo vào như thế này, nhẫn không chỉ là một chiếc vòng tinh xảo mà là một vật ký thác quá nhiều mong ước tươi đẹp, cố tình lại không vượt qua cái bẫy ái tình. Triệu Thâm nâng tay cậu lên để trước mắt ngưng thần tĩnh khí, thận trọng rất thận trọng nhìn xem, đôi lông mi quét xuống, thỉnh thoảng đụng tới đầu ngón tay cậu, xúc cảm giống như lông chim chạm vào tê tê dại dại. Cặp môi kia tuy rằng mỏng nhưng khá lạnh, vành môi sắc bén như lưỡi đao tuy vẫn ở độ tuổi thanh xuân nhưng khi cười thì ôn nhu cũng nửa thật nửa giả.

Ánh đèn của cửa hàng trang sức không có tình người lại sáng lên, tư thái thân mật của hai người bị ánh đèn lộng lẫy chiếu vào trên tường, mới nhìn lại có ảo giác thâm tình. Nhân viên cửa hàng ở sau quầy lén lút cười, Chu Duật Minh như vừa tỉnh giấc chiêm bao, phản xạ có điều kiện muốn rụt tay lại, lúc này phía sau cậu truyền đến một tiếng gào lên kinh ngạc: “Chu Duật Minh?!”

Hắn nghe đó là giọng nói của Hàn Minh Hà. Máy điều hòa của trung tâm thương mại mở rất vừa phải cậu lại cảm thấy cả tay chân từ trong xương từng tấc từng tấc như đông cứng lại lạnh như băng. Lúc này những tiếng động do người đi tới đi lui như đấm vào lồng ngực của cậu một cái làm cậu vỡ vụn.

Hàn Minh Hà cùng bạn gái đi dạo phố, cậu ta không thoải mái cầm túi xách đi ở phía sau hồn vía như ở trên mây. Cô gái đi qua lại xem nữ trang, thân hình linh hoạt vui mừng như cá nước, dùng ánh mắt hâm mộ đánh giá chung quanh. Cô líu ra líu ríu nói nhưng một chữ cũng không vô lỗ tai bạn trai, cô ủy khuất đè bờ vai của cậu ta: “Rốt cuộc là anh có muốn đi dạo chơi với em hay không? Anh xem bên kia anh chàng gay đối với bạn trai còn tốt hơn anh đối với em!”

Trong cửa hàng trang sức Triệu Thâm đang cầm tay của Chu Duật Minh đeo nhẫn. Hắn rất cao chân lại dài, giống như người mẫu mặc một bộ âu phục trắng, trắng đến chói mắt ở trên người hắn còn long lanh tỏa sáng hơn bất luận trang sức nào trong cửa hàng. Nhìn nghiên nửa gò má của hắn càng thêm tuấn mỹ giống như một diễn viên điện ảnh đóng phim cổ trang, làm người ta yêu thích.

Cô gái hưng phấn nhìn về phía Triệu Thâm, nhưng Hàn Minh Hà chỉ chú ý đến Chu Duật Minh. Cậu ta như rơi vào vô hạn khiếp sợ, bật thốt lên ba chữ kêu tên người bạn quen biết.

Bạn gái cậu ta tò mò hỏi một câu: “Các anh quen nhau à?”

Chu Duật Minh xoay đầu lại sắc mặt trắng bệch một mảnh, như là lấy một tầng sương làm mặt nạ. Xưa nay cậu không nghĩ tới sẽ bị người ngoài nhìn thấy mình và Triệu Thâm ở cùng nhau. Cho tới nay cậu đều đem sinh hoạt của mình phân cách thành hai bộ phận, một nửa là có Triệu Thâm, nơi đó là nhà giam không thấy ánh mặt trời. Nửa kia thì lại không có hắn, ở nơi đó cậu còn có thể nhìn cảnh thái bình giả tạo, có hô hấp có tri giác. Nhưng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu có thể nhận ra được mùi khí tức nồng nặc của hắn lưu lại trên góc áo trong quá trình hắn ôm ấp, lưu luyến trên da thịt khi bị hắn hôn.

Cậu sợ sệt bị loại khí tức này ăn mòn. Người kia quá hung ác, chiếm đoạt từng phút một, rồi lại muốn chiếm cứ nhiều hơn nữa mãi đến tận khi cậu không còn có cuộc đời riêng của mình.

Trong lòng người có khe hở, đó là nơi không có ánh mặt trời chiếu vào nơi này những người khác nhất định không biết, lúc cô quạnh thì những hắc ám cũng có thể từ kẽ hở đó xâm lấn. Dù sao con người cũng có bản năng động vật.

Lúc người bạn đó nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng tuyết, sáng loáng như đèn pha. Dưới ánh mắt đó Chu Duật Minh cảm thấy không chỗ che thân, lầm bầm đáp một tiếng. Hàn Minh Hà từ trên xuống dưới nhìn Triệu Thâm, người này có phong độ của một quý công tử, vừa anh tuấn vừa hùng hổ doạ người, như một thanh kiếm Tây Dương vừa tuốt ra khỏi vỏ, sắc bén nhưng lại được người ta yêu thích. Nhận ra được ánh mắt của cậu Triệu Thâm cúi đầu khẽ mỉm cười, ánh mắt kia phảng phất như người ngồi ở dưới đài xem cuộc vui, thản nhiên mà chờ cậu làm trò cười cho thiên hạ, không nói ra được khinh bỉ hay ngạo mạn.

Đối với Triệu Thâm mà nói, đây là một chuyện mới mẻ. Ngày hôm nay hắn mới biết nơi tai mắt của hắn không có cách nào chạm đến, Chu Duật Minh còn có sinh hoạt khác. Trong lòng hắn cảm thấy thất lạc một cách kỳ lạ, không cam lòng mà ôm Chu Duật Minh càng chặt hơn, trên mặt ý cười càng thêm sâu sắc, nhưng cũng lạnh lùng chua ngoa.

“Vị này.... Chính là bạn trai cậu?” Hàn Minh Hà xoay đầu lại hỏi cậu. Cậu ta hỏi rất thẳng thắn còn Chu Duật Minh không dám quang minh lỗi lạc trả lời. Trong lòng cậu có quỷ, quỷ kia hiện tại đã thành hình dáng, ở trong lồng ngực dùng răng nanh, đôi tay sắc bén lôi kéo da thịt của cậu, cắn xé đến máu me đầm đìa.

Vấn đề này hỏi Chu Duật Minh tương tự cũng làm Triệu Thâm kinh sợ. Hắn vốn tưởng rằng Chu Duật Minh sẽ thề thốt phủ nhận, trong một sát na trầm mặc kia bỗng nhiên Triệu Thâm cảm thấy cánh tay mình nắm như rơi xuống giống như mất hết sức lực, giống như chịu không nổi nữa, hắn nhìn thấy đôi mắt của cậu như tro tàn có thể nhấn chìm người xuống nước.

Trên mặt Hàn Minh Hà hiện ra nghi ngờ, bạn gái của cậu ta không hiểu rõ vẫn cười. Trong lòng Triệu Thâm hơi động, mỉm cười nhìn sang, ung dung thong thả trả lời: “Xem ra em ấy chưa giới thiệu tôi với mọi người?”

Bàn tay hắn đang nắm đang nhẹ nhàng run run làm hắn cũng có chút hoảng hốt, nhưng cuối cùng Chu Duật Minh cũng không hề nói gì, vì vậy trái tim của hắn bất tri bất giác chìm xuống lại vững vàng bay lên trong lồng ngực,

Triệu Thâm là công tử nhà giàu thâm niên, muốn đóng vai người yêu mười tốt cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là hắn không muốn hoặc không nghĩ tới thôi. Hiện tại hắn nổi lên hứng thú, biểu hiện ôn nhu thoả đáng, dí dỏm nhã nhặn giống như sự thân mật tự nhiên vẫn luôn tồn tại ở trong lòng hắn, chỉ cần một bước ngoặt có thể tự nhiên biểu lộ. Hắn hấp háy mắt nói: “Chúng tôi đang giận dỗi, làm các cậu cười chê rồi.”

Hàn Minh Hà là một người có thần kinh thô, tâm tư thẳng thắn, không thấy không khí xung quanh bọn họ rất là vi diệu, lại còn coi bọn họ là một đôi tình nhân bình thường đang cãi nhau. Bạn gái của cậu ta cũng ngây thơ, ha ha cười trêu ghẹo, khen bọn họ xứng đôi. Sắc mặt Chu Duật Minh lúc đỏ lúc trắng, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn nhìn thấy trên mặt cậu ửng đỏ, Triệu Thâm cũng không khỏi khóe miệng uốn cong, giống như đột nhiên nhìn thấy ánh bình minh vừa lên ở một nơi rất xa.

Cô gái kia nói rất hợp tâm ý của hắn, Triệu Thâm vô cùng thân sĩ chọn một đôi khuyên tai tặng cho cô coi như lễ ra mắt. Hàn Minh Hà không có hiểu biết cái gì gọi là diễn xuất của con nhà tư bản mục nát, đỏ mặt tranh chấp với bạn gái, cuối cùng vẫn là Chu Duật Minh thuyết phục cậu ta.

Triệu Thâm đi ký đơn trả tiền, Chu Duật Minh và Hàn Minh Hà đứng ở một bên, Hàn Minh Hà nghiêng đầu lại thấp giọng nói: “Xin lỗi, lúc trước là tôi hiểu lầm.” Chu Duật Minh trầm mặc một hồi, cuối đầu. Kỳ thực người nói dối chính là cậu, nên xin lỗi cũng là cậu. Cậu cười khổ nghe Hàn Minh Hà tiếp tục nói: “Trở về trường tôi sẽ giúp cậu làm sáng tỏ, bạn trai cậu là người không sai.”

“Không sai sao?” Cậu có chút ngạc nhiên. Mặc cho ai nấy đều thấy được hai người không hợp. Hàn Minh Hà nhìn cậu cười hắc hắc: “Lúc hắn xòe đuôi khổng tước nhìn rất khó chịu, thế nhưng hắn đối với cậu rất tốt.”

Chu Duật Minh không có trả lời, âm thầm xiết chặt nắm đấm. Bên trong ngực trong bụng của cậu như bị dao kéo từng cái chậm chạp cứa vào, ngũ tạng lục phủ bị dằng dặc kéo dài mà trở nên tê dại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.