Trung tâm thương mại mới vừa khai trương người đến tham quan cũng không ít. Triệu Thâm cho bảo vệ đi theo bọn họ dạo vòng quanh, giữa dòng người đông đúc chen lấn, hắn cùng Chu Duật Minh không thể không dính vào nhau. Khi nắm tay thì không thả ra, đôi tay thấm mồ hôi mang lại cảm giác mát mẻ, cảm giác mát mẻ đó từng chút một thấm vào da thịt, làm họ dán vào càng chặt hơn.
Hắn rất ít khi đặt chân đến nơi người người nhốn nháo, ồn ào loạn như vậy. Nếu như Chu Duật Minh không ở nơi này, nhất định hắn sẽ quay người phẩy tay áo bỏ đi. Ngày hôm nay khí trời lạnh giá, trong trung tâm thương mại trang trí vô cùng sặc sỡ không hợp với sở thích của hắn, nhưng hắn lại thấy tinh thần sảng khoái.
Triệu Thâm kéo tay Chu Duật Minh đi về phía trước, phía trước Hàn Minh Hà và bạn gái đi vào tiệm bánh gato, cô gái nhón chân lên nhìn bánh ngọt bày trí xung quanh. Một người mua một cái bánh ngọt nếm thử, bơ rất thơm ngọt, cắn vào thì cảm thấy bánh rất thơm mềm, ở trong bánh lại có trái cây, thịt quả mềm mềm rất ngon miệng. Triệu Thâm vốn không thích thức ăn ngọt, từ hôm đó đột nhiên trở nên thích điểm tâm ngọt, chỉ là sau đó bất kể món điểm tâm đắt giá, phí bao nhiêu công phu cũng không tìm được cảm giác thơm ngọt như cái bánh ngày đó.
Tiệm bánh gato khai trương bán hạ giá tặng thêm pháo hoa, bạn gái Hàn Minh Hà cũng lấy đưa cho bọn họ hai đóa. Triệu Thâm tươi cười mang tới cho Chu Duật Minh, nghe cậu nhẹ giọng nói câu cảm ơn, tay run run một chút, vừa lúc hoa giấy gặp gió đông thổi tới. Chu Duật Minh rũ mắt nhìn pháo hoa rơi xuống đất, lông mi khẽ run như cánh diều nho nhỏ màu đen bay trên không trung giữa ngày xuân, làn da nơi khóe mắt như ngọc, giờ khắc này mơ hồ hiện ra màu đỏ tươi. Triệu Thâm đột nhiên cảm giác thấy thế giới rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng tim đập giống như thuỷ triều lên xuống.
Cô gái nói: “Như vậy hai anh chắc sẽ làm lễ cưới đúng không?” Tiếng nói, tiếng cười của cô gái giòn tan giống như ngân châm đâm vào làm hắn tỉnh lại. Triệu Thâm mới phát hiện, mình diễn đến mức quá sâu, một khắc kia đáy lòng hắn tràn đầy ôn nhu, khó phân thiệt giả. Nếu như hắn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, có như ngày hôm nay tại một nơi bình thường nào đó, nói chuyện yêu đương một cách bình thường? Cái ý niệm này vừa mới lóe lên liền bị hắn tàn nhẫn dập tắt. Hắn biết rõ nếu như hắn chỉ là một kẻ bình thường không có quyền không có thế nhất định ngày hôm nay sẽ không cầm được bàn tay này.
Mặc dù hắn cũng không hiểu, tại sao mình lại cố tình nghĩ đến là bàn tay này, con người này.
Khi ra về thì mặt trời đã lặn về Tây, hoàng hôn như dòng sông xanh biếc ấm áp bao bọc cơ thể rất là thư thích. Đến khi lên xe mở máy điều hòa trái lại cảm thấy rất lạnh. Sau khi Chu Duật Minh nói lời tạm biệt bạn, nụ cười như tan biến vào khoảng không, không để lại dấu vết. Hồi lâu sau, Triệu Thâm vuốt ve trán của cậu, kéo cậu lại gần, trầm thấp hỏi: “Ngày hôm nay có phải anh đã cho em một đại ân? Tại sao lại nói với người khác anh là bạn trai của em?”
Sắc mặt Chu Duật Minh đỏ bừng, thân thể co giật, trước sau không nói một lời. Triệu Thâm đột nhiên đè mặt của cậu lại, dùng một cái hôn niêm phong môi cậu. Hai thân thể như cỗ lửa nóng quấn vào nhau, không lâu lắm liền nổi lên phản ứng. Tài xế kéo bảng chặn lên, Triệu Thâm quen cửa quen nẻo lột sạch quần áo Chu Duật Minh mở dây kéo quần để cho cậu ngồi lên. Hai mắt Chu Duật Minh nhắm nghiền, cảm thụ được hậu huyệt bị nhét tràn đầy đến phồng lên, trong bụng thưởng thức một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Cái gì cũng không muốn nghĩ, người phía sau điều khiển cậu, trước mắt chợt lóe từng tia lửa giống như bạch quang, vạn ngàn tâm tư trong đầu đều bị xoắn thành bột mịn.
Triệu Thâm cắn lỗ tai cậu hàm hàm hồ hồ nói: “Các em nói anh đều nghe được, cái gì làm sáng tỏ? Em có chuyện gì cũng không nói với anh?” Chu Duật Minh chỉ cắn chặt hàm răng. Dưới thân hung thú càng thêm điên cuồng, rốt cục đỉnh cho cậu rít gào thành tiếng.
Xe chạy như bay ở trong màn đêm, những cơn gió thổi không lọt được vào cửa sổ, che hết những bí mật không thể lộ ra, chỉ tình cờ tiết ra một vài tiếng vang ám muội. Bên trong cửa sổ là một mảnh tối đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể trắng như tuyết vặn vẹo và bộ âu phục trắng bị vò nhăn nhúm mà hoạt động không ngừng, ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi vào làn da mang đầy tình dục cũng trở nên sáng long lanh vô cùng đẹp.
Buổi tối ngày hôm ấy trước khi ngủ, Triệu Thâm ở bên tai Chu Duật Minh nhẹ giọng nói nhỏ: “Những chuyện kia tất cả anh sẽ giúp em tra rõ ràng, giải quyết sạch sẽ. Sau này có phiền toái gì, không được giấu anh.”
Chu Duật Minh chỉ nói một câu, đó là chuyện của em. Triệu Thâm trầm mặc chốc lát, cúi người hôn từ lỗ tai của cậu hôn đến thái dương, cuối cùng nói: “Anh diễn hết một ngày làm bạn trai của em thì em phải báo đáp, em cũng phải dùng một ngày làm tròn chức trách bạn trai đi?”
“Khi đó em làm gì với Thư Vân Kỳ, thì làm với anh như vậy.”
Triệu Thâm nói lời này âm cuối hơi run, chính hắn cũng không dám tin sẽ có một ngày hắn cũng dùng ngữ khí như vậy, trù trừ bất định, lo được lo mất. Sự kiêu ngạo của hắn giống như một mảnh thủy tinh mỏng, duỗi tay một cái là có thể đánh vỡ. Chu Duật Minh không có nhúc nhích, chỉ mở to mắt dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn chăm chú Triệu Thâm.
Đôi mắt của người này vẫn sâu như biển, bão táp tạo thành vòng xoáy màu đen, nhưng tối nay đôi mắt này lại mềm mại, như là ánh trăng soi khắp biển cạn, lúc thủy triều dâng lên gợn sóng soi rọi những ngôi sao nhỏ đầy trời như tỏa hào quang. Trái tim Chu Duật Minh như bị nắm giữ, cậu ý thức trước Triệu Thâm là đã có một số việc lặng yên không một tiếng động mà phát sinh ra biến hóa, nhận thức này làm tay chân cậu lạnh lẽo, khí huyết nghịch hành.
Triệu Thâm ngoài miệng nói tới hù người, nhưng hắn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, tất cả giống như là một trò chơi. Ngày đó hắn kéo Chu Duật Minh đi hẹn hò, hai người tham quan hết những cảnh đẹp trong thành phố, đi thì hai người, cười lại chỉ có một người. Chu Duật Minh vẫn luôn giúp hắn lấy quần áo, cầm túi xách, chiếu cố hắn, cô gái tiếp đón của trung tâm cười híp mắt hỏi cậu: “Đó là em trai của anh sao?” Cậu ngẩn người, im lặng không lên tiếng. Kỳ thực Triệu Thâm lớn tuổi hơn cậu, chỉ là có lúc thoạt nhìn thật ấu trĩ, vừa ngây thơ, vừa tàn nhẫn, đi chơi cũng có thể cười đến hại người.
May mà bọn họ đi chung với nhau, cũng không ai cảm thấy giống người yêu.
Trời dần về chiều tối, người nhà gọi điện cho Triệu Thâm thúc giục hắn đi dự tiệc. Triệu Thâm ngại tiệc rượu không vui vẻ nên lôi Chu Duật Minh cùng đi. Hắn chỉ qua loa chào hỏi chủ nhân buổi tiệc rồi cầm tay cậu đi ra ngoài. Bọn họ đứng ở trên ban công tòa nhà đó, dưới chân gió đêm thổi qua làm lắc lư từng chiếc từng chiếc đèn, trong vườn hoa ngàn cành vạn lá nồng ấm ào ào lên tiếng. Triệu Thâm đem Chu Duật Minh đè trên lan can, hai tay vây quanh cậu, gối đầu lên trên vai cậu xem đèn, xem hoa, nghe tiếng gió thổi. Trong phòng tiệc tùng ăn uống linh đình, đèn đuốc sáng trưng như cách chỗ bọn họ rất xa.
Chu Duật Minh cảm giác được đôi môi Triệu Thâm từ từ tiến đến gần, bắt được môi của cậu mút vào. Cậu không có né tránh. Hai người cọ xát, dây dưa, Triệu Thâm lấy tay cởi quần của cậu, Chu Duật Minh kinh hoàng muốn đẩy hắn, Triệu Thâm thở gấp nói: “Anh đã sớm phân phó, sẽ không có ai đến.”
Ngón tay của Triệu Thâm lướt trên đùi đi đến nơi đáy chậu thì dừng lại, đâm vào nơi mềm mại bí ẩn. Chân của Chu Duật Minh thon dài lại dẻo dai mặc hắn thao túng cũng sẽ làm thành những tư thế thích hợp, miệng hậu huyệt bóng loáng ngón tay đè lên như sương sớm ngưng tụ chặt chẽ hút đầu ngón tay của hắn. Hắn tận lực mở rộng cửa động mềm mại nhìn khóe mắt Chu Duật Minh vì cố kềm chế mà đỏ bừng, đôi môi cũng hơi mở ra, lộ một chút đầu lưỡi màu đỏ tươi. Triệu Thâm cúi người cắn chặt đầu lưỡi mềm mại, phía dưới ngón tay men theo khe mông từng chút chen vào, tìm tòi đến vùng nhăn nheo dụ người đó, hạ thân hắn đã cứng rắn như sắt, quy đầu kích động phun ra thủy châu.
Khi ngón tay đâm vào miệng huyệt, Chu Duật Minh trầm thấp kêu một tiếng,hậu huyệt chưa qua bôi trơn không chịu nổi khai thác, ê ẩm sưng đỏ, khi đâm vào cảm giác đau nhói rất rõ ràng. Triệu Thâm bất đắc dĩ dùng côn thịt của mình cọ xát rồi đánh, tha mài tính khí của Chu Duật Minh, nhưng hắn không nỡ để ngón tay thoát ly hậu huyệt chặt chẽ ấm áp kia, trước sau đều cùng nhau đùa bỡn, đường ruột khô khốc bắt đầu phát ra dâm thanh không ngừng, từ yếu đến vang.
Triệu Thâm bắn trước, lấy tinh dịch của mình bôi lên hậu huyệt Chu Duật Minh, sờ ra đường ruột nhỏ hẹp bị tinh dịch của mình từng chút làm cho ẩm ướt mềm mại, thật giống như bất đắc dĩ mặc hắn ăn mòn, mỗi một góc đều không buông tha. Hắn kích động đến cả người run rẩy, tính khí phẫn nộ đĩnh cao.
Chu Duật Minh ngơ ngơ ngác ngác dựa vào lan can, lưng cong thành một đường ưu mỹ. Triệu Thâm khống chế làm cho cậu phải lắc lư theo từng động tác của hắn. Khi gần đến cao trào, Triệu Thâm bỗng nhiên chờ đúng thời cơ ngăn chặn ngay mã mắt, làm cậu nghẹn đến chảy nước mắt. Triệu Thâm liếm nước mắt của cậu, đầu lưỡi lướt qua mặt, nửa ôn nhu nửa khuyến dụ hỏi cậu: “Nhớ anh nói cái gì không? Ngày hôm nay em là tình nhân của anh. Ngoan, trả lời anh, yêu thích anh không?”
Cậu mở to hai mắt, linh hồn từ trên cao vạn mét ngã xuống đất, vừa rơi xuống lại bị tình dục thiêu đốt. Không cho cậu suy tư, cũng không chấp nhận cậu phản bác, Triệu Thâm nắm chặt mệnh căn của cậu nhào nặn rồi lại vuốt ve hai túi cầu thịt, chốc chốc bấm một cái làm cho mắt cậu nổ đom đóm. Chu Duật Minh bị mạnh mẽ ôm đẩy sát vào lan can, phía sau lưng bị đè ép lên lan can chạm trổ hoa văn hằn lên những dấu vết. Triệu Thâm thừa thế xông lên, đâm mạnh vào thân thể của cậu, côn thịt cứng rắn va vào vách tường thịt mềm mại, giống như đổ dầu vào lửa, rồi lửa cháy lan khắp đồng cỏ.
Gió đêm vù vù thổi qua da thịt trần trụi, hàn khí như cắt, nhưng hai người chặt chẽ quấn quýt lấy nhau không cảm giác được nhiệt độ, chỉ biết là giữa đôi môi đến khoang miệng, từ cánh tay đến vai, từ đùi đến eo đổ xuống thân dưới đều bị tình dục chấn động. Triệu Thâm vẫn chấp nhất không cho cậu bắn, một bên thẳng lưng đấu đá lung tung, đỉnh cho cậu dục tiên dục tử, một bên thì ngăn chặn phía trước, tàn bạo mà ép cậu: “Nói đi! Nói em yêu thích anh!”
Trong lòng Triệu Thâm giống như có một cỗ hờn dỗi, giống như đá tảng đặt ở ngực, hắn làm cho cậu không thể không rên la thành tiếng.
Động tác của hắn càng lúc càng hung mãnh, Chu Duật Minh không chống đỡ nổi, vô lực tuột xuống, Triệu Thâm nắm chặt eo thon của cậu, nâng lên một chút rồi đặt cậu trên lan can, côn thịt vẫn đâm vào không gián đoạn, đỉnh cho cậu ngồi trên lan can loạng choà loạng choạng. Trong huyệt điểm mẫn cảm nhất bị côn thịt thô to đâm vô số lần, cơ hồ mài hỏng, hai mắt Chu Duật Minh dần dần tiêu thất, khóe miệng chảy xuống nước dãi, ngón chân sảng khoái mà cuộn tròn.
Triệu Thâm thích xem cậu bị mình làm đến thất thố, nhưng khi cậu thất thố hắn lại cảm thấy không như mình muốn. Hắn giơ tay muốn đánh vào mặt Chu Duật Minh, cũng không ôm ấp cậu, Chu Duật Minh thẳng tắp ngửa ra sau xém té xuống lan can. Cậu kêu lên một tiếng sợ hãi, lần đầu tiên trong lúc làm tình chủ động ôm chặt lấy Triệu Thâm, lồng ngực dán vào nhau, thậm chí cảm giác được tiếng tim đập chấn động. Triệu Thâm ngang ngược không biết lý lẽ cắn chặt lỗ tai của cậu đến rách da, muốn chảy máu mới nhả ra, khàn giọng hỏi: “Yêu thích anh không?”
Móng tay Chu Duật Minh bám vào áo may ô của hắn, nhỏ giọng than thở một tiếng mà hắn không nghe thấy được, nhắm mắt lại, cậu nói: “Yêu thích.”
Đàn ông thường nói, có hai trường hợp nghe người ta nói quyết không thể tin, một là ở trên giường, hai là trên bàn rượu. Triệu Thâm mang danh là công tử nhà giàu biết ăn chơi cũng biết rõ đạo lý này, nhưng vào thời khắc này không biết sao hắn lại quên mất, tim đập loạn xạ như một thiếu niên mới biết yêu, ôm Chu Duật Minh không làm gì hết.
Hắn buông lỏng đôi tay, hai người ôm nhau đến cao trào, bắn ra nồng tinh. Ai cũng không hề nhúc nhích, như dính vào cùng nhau. Bên trong hậu huyệt của Chu Duật Minh thừa nhận từng luồng từng luồng nước ấm phun tung toé, chảy theo vách thịt, rồi từ miệng huyệt sưng tấy tràn ra, dọc theo cánh mông ưu mỹ vểnh cao chảy xuống.
Triệu Thâm thở hổn hển hôn Chu Duật Minh, hôn thật nhiều vào gương mặt đỏ hồng rồi kéo cậu ngồi dậy, côn thịt bán nhuyễn ở bên trong hậu huyệt lầy lội xoay chuyển một vòng làm Chu Duật Minh thốt lên vài tiếng rên rỉ. Đúng lúc này, trong vườn hoa bên dưới sân thượng hiện ra mấy bóng người, Chu Duật Minh như vừa tỉnh giấc chiêm bao muốn lui về phía sau, hiện giờ cậu gần như trần trụi, dâm dịch đầy người, sợ bị người khác nhìn thấy. Nhưng khi cậu lùi lại thì cự vật bên dưới của Triệu Thâm thuận thế tiến vào mấy phần, lại phồng lớn hơn đỉnh sâu làm cho cậu có thể dùng hậu huyệt của mình miêu tả ra hình dáng vật kia.
Chu Duật Minh đem rên rỉ nuốt vào trong bụng, đỏ cả mặt mà nói: “Đi ra ngoài…” Triệu Thâm nói: “Không có việc gì, bọn họ không thấy rõ.” Hai người trốn trong bóng tối, một trước một sau dựa vào nhau, dùng tư thế tính giao đứng thẳng mà làm tình.
Người dưới lầu xa xa chỉ có thể trông thấy thân ảnh của một đôi tình nhân dựa sát vào lan can thì thầm, bọn họ không nhìn thấy một thanh niên mỹ mạo nằm nhoài trên lan can đầy mặt thống khổ trầm luân, trên đôi mông và trên đùi trắng như tuyết tinh dịch đan xen ngang dọc mà chảy xuống. Giữa hai cánh hoa mông cắm vào một cự vật màu đỏ tía ở trong bóng tối như ẩn như hiện. Bọn họ cũng không nghe được tiếng ngột ngạt rên rỉ, hừ nhẹ, như mèo con gọi mẹ, nhưng lộ ra một vẻ quyến rũ, vô tội mà ám muội trêu chọc người.
Lúc sắp kết thúc Triệu Thâm trói cặp mông đẫy đà của cậu, đùng đùng đùng đùng mà va chạm. Chu Duật Minh thẹn thùng vùi đầu vào ngực liên tục cầu xin. Triệu Thâm ghé vào lỗ tai cậu áp chế nói: “Đừng cầu anh, gọi anh là ông xã anh sẽ bắn ra cho em.”
Chu Duật Minh nuốt xuống một búng máu, nhanh nhanh chóng chóng gọi: “Ông xã.” Triệu Thâm rốt cục hài lòng bắn tinh hết vào trong cơ thể của cậu.
Bọn họ thu thập đến nửa ngày, mới một lần nữa trở về hình dạng ban đầu. Lúc đi về dưới ánh đèn mờ mờ nhưng bước chân Chu Duật Minh vẫn rất phù phiếm, cậu vẫn cảm thấy ánh đèn quá sáng, cậu không dám nhìn người. Triệu Thâm vừa đi vừa giúp cậu chải vuốt đám tóc ngổn ngang. Lúc bọn họ phải ra về một đám người đều lại đưa tiễn, Triệu Thâm thiếu kiên nhẫn xã giao, nhưng dù sao vẫn phải làm coi như báo cáo kết quả cho người trong nhà.
Chu Duật Minh đứng ở khuông cửa chờ hắn, bóng tối của những tàn cây che trên mặt làm cho cậu có cảm giác an tâm quen thuộc. Nhưng cậu luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt kia như một ngọn lửa u ám chấp nhất theo sát cậu, cậu đi tới chỗ nào cũng theo tới chỗ đó. Cậu không tự chủ sờ mặt của mình, chỉ lo có chỗ nào kỳ quái.
Cậu cẩn trọng ngẩng đầu nhìn đoàn người, những người đó đều trang điểm gắn thêm nụ cười giả tạo không nhận rõ khuôn mặt thật. Rốt cuộc cậu cũng tìm được chủ nhân của ánh mắt kia, trước mắt là một thanh niên, cả phòng đầy không khí ô nhiễm nhưng người này như làn gió trong lành làm xung quanh trở nên sáng sủa sạch sẽ. Nhưng ánh mắt người này lại làm tâm cậu chìm xuống, chìm vào trong biển sâu, không có gió không có ánh sáng.