Nhìn
có vẻ như hung mãnh không để ý, nhưng thực ra hắn chọn đối tượng xuống
tay rất cẩn thân, hầu hết đều là mã phỉ ở Súc Khí Kỳ, đều chỉ cần một
đao hoặc một kiếm chém chết, người ngoài nhìn vào hầu như không có ý
nghĩ phản kháng.
Kẻ chạy người đuổi, đãm mã phỉ triệt để sụp đổ, lại thêm thế lửa càng
ngày càng lớn, nên toàn bộ đại doanh Tà Lĩnh giờ đây đã cực kỳ hỗn loạn.
Đám mã phỉ chia nhau mà quay về chỗ ở, chỉnh đốn trâu báu tài vật, chuẩn bị xuống núi. Lại có kẻ dứt khoát chạy ra ngoài cửa lớn của quân doanh, hốt hoảng ly khai. Những vẫn có một số kẻ lớn gan, phóng tới những lều lớn hòng vơ vét tài vật trong doanh địa, rất có khí chất lưu manh...
Trong quân doanh lửa cháy ngợp trời, những tiếng bước chân chạy trốn,
nhưng tiếng gào khóc thảm thiết đang xen, cảnh tượng như Tu La Địa Ngục.
Mạnh Kỳ chém một tên mã phỉ, chậm rãi dừng bước, để mặc bọn hắn đào tẩu. Mọi chuyện đã đến tình trạng này thì không ai có thể ổn định thế cục
được nữa, trừ khi Tắc La Cư quay về. Mà với thể lực của mình bây giờ,
giết một hai tên còn được, chứ muốn giết một số lượng lớn mã phỉ là điều không tưởng.
Chỉ sau một lát, toàn bộ quân doanh trở thành trống rỗng, mấy trăm tên mã phỉ đã chạy xuống núi cả rồi.
Mạnh Kỳ đứng im hét dài một tiếng, ra hiệu tiểu sư đệ có thể tiến tới,
rồi hắn quay lại tiểu viện, những tài vật bình thường hắn không có sức
mà đi tranh đoạt, nhưng ''di sản'' của hai tên Thất Khiếu thì hắn phải
''kế thừa''. Ba viện tử này có ''hung thần'' Mạnh Kỳ trấn giữ, không mã
phỉ có can đảm mà tìm đến vơ vét của cải.
''Sư huynh, huynh dùng lực một người mà đạp phá Tà Lĩnh, sau này uy danh chắc chắn sẽ truyền xa.'' Chân Tuệ từ trong một góc mà nhảy tới, vẻ mặt hưng phấn. Đối với những trải nhiệm giang hồ như thế này, cậu luôn cảm
thấy hứng thú.
Mạnh Kỳ nhìn tiểu sư đệ bị khoú hun đầy mặt, hặc hặc nở nụ cười: ''Không phải một người, rõ ràng là ba người chúng ta mà. Tiểu sư đệ cũng muốn
thành danh rồi!''
''Thật sao?'' Chân Tuệ càng thêm hưng phấn, đối với việc nổi danh cậu
không có ý khác, chỉ đơn thuần cảm thấy việc này rất thú vị mà thôi.
''Đương nhiên, đệ cho một mồi lửa đốt trụi cả Tà Lĩnh, chính là đại công thần đó.'' Mạnh Kỳ không hề keo kiệt mà khen ngợi tiểu sư đệ.
Chân Tuệ vui vẻ cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: ''Không biết ta sẽ
có danh hiệu gì. Sư huynh, ta nghe thấy bọn họ gọi ngươi là 'Lôi Đao Ác
Tăng'?''
''Ha ha.'' Vẻ mặt Mạnh Kỳ lập tức cứng ngắc, cái này so với lý tưởng của mình thì cách phải xa đến vạn dặm. Không phải mấy cái như ''Phá Lôi
Đao'', ''Hồng Trần Tăng'' nghe cũng rất hợp sao?
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã quay về trước viện của Khang Chi,
nhìn thấy Cố Trường Thanh đang trừng mắt nhìn tên mã phỉ, điên cuồng thể hiện hận ý trong lòng.
''Các ngươi quay lại rồi?'' Cố Trường Thanh dường như vẫn chưa hồi phục tinh thần, không quay đầu mà hỏi.
Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu: ''Mã phỉ bị ta cưỡng chế đuổi đi hết rồi.
Trước khi tin tức bị truyền ra, thì nơi đây khá an toàn, ngươi muốn làm
gì thì làm đi, ta đi tìm chiến lợi phẩm.''
Hắn biết rõ Cố Trường Thanh muốn tra tấn Khang Chi, loại tâm tính này rất dễ hiểu.
Cố Trường Thanh gật mạnh đầu, quay sang nói với Khang Chi: ''Ta biết rõ
ngươi có mấy tên hài tử ở sương phòng phia sau. Ta muốn cho người nhận
thức sự thống khổ khi thấy thân nhân chết trước mặt mình.''
Cậu dường như muốn giải thích hành vi của mình, vì vậy nói thêm một câu: ''Diệt cỏ tận gốc...''
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cậu, giao thoa với bóng tối, kết hợp
với vẻ mặt oán độc và dự tợn giống như quỷ báo thù tới từ địa ngục.
''Ô...ô...ô...” Á huyệt của Khang Chi bị phong ấn, chỉ có thể phát ra âm thanh trầm thấp.
Mạnh Kỳ khẽ giật mình, há to miệng, nhưng lại không biết nói gì.
''Cố đại ca...'' Chân Tuệ biến sắc, vừa muốn nói, nhưng lại bị Mạnh Kỳ
bịt miệng, trực tiếp kéo ra phía sau viện. Sau đó hắn đóng cửa lại, cho
Cố Trường Thanh một không gian riêng.
''Sư huynh, báo thù thì báo thù, nhưng sao lại lạm sát người vô tội, sẽ
lưu lại đầy nghiệp chướng đó, sẽ phải chịu tra tấn dưới mười tám tầng
địa ngục đó!'' Chân Tuệ nghiêm túc mà giảng giả, so với Mạnh Kỳ thì cậu
giống tăng nhân hơn nhiều.
Sắc mặt Mạnh Kỳ phiền muộn, thở dài nói: ''Ta biết, nhưng vừa rồi ta tự
hỏi bản thân mình, nếu cả nhà của ta bị giết như Trường Thanh, thì ta sẽ làm thế nào?''
''Sư huynh, ngươi sẽ làm gì?'' Sự chú ý của Chân Tuệ bị di chuyển.
Mạnh Kỳ cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo mà nói: ''Giết cả nhà địch nhân.''
Chân Tuệ mở to đôi mắt, cậu hoàn toàn không biết sức mạnh của cừu hận lớn như thế nào.
Mạnh Kỳ vỗ vỗ bờ vai của sư đệ, nói: ''Tốt rồi, tiểu sư đệ, cứ giao cho
Trường Thanh đi. Chỉ có tự tay báo thù, thì tâm nguyện của hắn mới được
giải thoát. Đương nhiên sau này chúng ta phải khuyên nhủ hắn thật tốt,
không để cho hắn bị sát niệm che mất tâm linh.''
''Vâng.'' Chân Tuệ đồng ý gật đầu, gió đêm thổi tới, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn.
Mạnh Kỳ kéo thi thể của hai tên Thất Khiếu sang một góc, ngồi xổm xuống mà lục lọi.
Vì nghênh địch lúc nửa đêm, nên trên người hai gã Thất Khiếu cũng không
có nhiều đồ vật đặc biệt. Chỉ có những trang sức người Tây Vực thích đeo như giới chỉ, khuyên tai bằng ngọc, và thanh trảm mã đao do Hàn Thiết
chế tạo thành. Thanh trảm mã đao cũng có hàn khí tới tận xương, khá
giống Băng Khuyết Kiếm.
Mạnh Kỳ gỡ Hồng Nhật Trấn Tà Đao trên lưng xuống, đeo tại bên hông. Sau
đó lấy thanh trảm mã đao buộc đằng sau lưng, đi sang tiểu viện bên cạnh. Nơi này là phòng ở của gã Thất Khiếu dùng trảm mã đao, Mạnh Kỳ tìm thấy ba túi bảo thạch, một ít bạc vụn và một quyển bí tịch.
''Hàn Phong đao pháp?'' Mạnh Kỳ xem qua bí tịch, phát hiện đây là những
đao chiêu mà lão giả mã phỉ đã sử dụng. Lão Thất Khiếu này sưu tập không ít đao pháp bí tịch, kết hợp với diễn hóa của một số đao pháp Ngoại
Cảnh, tốn thời gian mười năm, cuối cùng cũng đúc kết ra một môn đao pháp dành cho bản thân lão trong Khai Khiếu Kỳ. Đao pháp này xem ra cũng khá tốt, nên lão ghi lại thành bí tịch, làm thành truyền thừa cho ngày sau, lưu lại chút danh tiếng.
Mạnh Kỳ vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối, thỏa mãn là bí tịch này sẽ giúp
mình hoàn thành cơ sở đao pháp, tiếc nuối là lão giả không đề cập tới
chân ý truyền thừa mà lão sử dụng. Hơn nữa những bí tịch mà lão sưu tập
được đã đưa cho thủ hạ cất giữ, xem ra nếu không phải bị người khác mang đi thì là bị hủy trong hỏa hoạn rồi.
Xoạt...Bỗng nhiên trong bí tịch có một trang da màu đen rơi ra, Mạnh Kỳ
nhặt lên xem. Chỉ thấy trên trang da vẽ chằng chịt những ký hiệu khác
nhau, không biết là có ý tứ gì.
Hắn nhíu mày, tìm những tài liệu khác trong phòng mà đọc qua, cuối cùng cũng hiểu trang da này là vật gì.
Lão già Thất Khiếu lúc trước vô tình tìm được một ngôi lăng tẩm thần bí, lấy được chân ý truyền thừa ''Băng Tuyết Thứ Cốt'' và cái trang da này. Nhưng về sau lão không vào được lăng tẩm nữa nên đành kẹp trang da này
vào bí tịch, sau này từ từ nghiên cứu.
Mạnh Kỳ tươi cười, đem bí tịch và trang da thu hồi. Người khác cần cơ
duyên xảo hợp mới có thể ''phá giải'' ý nghĩa của trang da, nhưng hắn
không cần phiền toái như vậy, trực tiếp nhờ chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi
giám định là xong.
''Tiểu sư đệ, cho ngươi.'' Mạnh Kỳ hùng hồn ném một túi bảo thạch và ít
kim nguyên bảo cho Chân Tuệ, tiểu sư đệ tu luyện Niêm Hoa Chỉ, không thể phân tâm cho các bí tịch khác.
Chân Tuệ từng trải qua tình cảnh không có một đồng trong người, phải đi
hóa duyên qua ngày, nên đối với tài vật có nhận thức sâu sắc. Vì thế cậu vui mừng thu nhận túi bảo thạch, lại thúc giục Mạnh Kỳ sang tiểu viện
còn lại.
Đột nhiên, một âm thanh khóc than chui vào lỗ tai hai người.
''Quỷ!'' Chân Tuệ kinh ngạc, Phật Châu trong tay nổi lên hào quang lưu
ly mờ ảo, tường hòa mà an tĩnh. Cậu nửa hưng phấn nửa sợ hãi mà trốn sau lưng Mạnh Kỳ, nhìn vào gian phòng vừa xuất ra âm thanh kia.
Mạnh Kỳ khóe miệng co giật, ngươi có Độ Ách Phật Châu hộ thể, đối mặt với âm hồn ác quỷ còn sợ cái gì sao?
Hắn vừa nghĩ vừa rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra, ác quỷ cũng tính là tà vật, Trấn Tà Đao có tác dụng khắc chế nhất định.
Cẩn thận lắng nghe một chút, Mạnh Kỳ thở hắt ra, tức giận trừng mắt với Chân Tuệ, quy cái gì mà quỷ!
Hắn đẩy cửa phòng, chỉ nhìn thấy một thiếu nữ quần áo mỏng manh đang co lại trên giường, vừa lạnh vừa run mà thấp giọng nỉ non.
''Đừng, đừng giết ta, ta không phải mã phỉ, ta bị bắt đến đây...hu hu.'' Nàng vì quá sợ hãi mà khóc ròng.
Mạnh Kỳ thấy nàng không có võ công, cũng hiểu là bị mã phỉ bắt cóc tới,
biết nàng không nói dối, vì vậy hắn chắp tay trước ngực mà nói: ''A di
đà phật, bần tăng tới cứu các ngươi đấy.''
''Cứu, cứu chúng ta?'' Nàng mở to mắt nhìn, chỉ thấy hai hòa thượng trẻ
tuổi đứng cạnh cửa, tuy rằng cả người đầy máu đen, quần áo rách rưới,
nhưng đều có bề ngoài không tệ.
''A di đà phật, sư huynh đệ bần tăng là tăng nhân Thiếu Lâm Tự.'' Mạnh Kỳ ấm áp trả lời.
Hòa thượng có thân phận, lại nghe thấy hỗn loạn bên ngoài bị dập tắt, cô gái đột nhiên khóc lớn, khóc chảy cả nước mắt, khóc đến không thành
tiếng.
''Cô nương chớ khóc, thế lửa vẫn lớn, tốt hơn là nhanh chỉnh đốn hành lý mà theo bần tăng rời khỏi nơi này.'' Mạnh Kỳ nhắc nhở, hơn nữa từ sự
hiện hữu của nàng có thể thấy trong doanh địa có không ít nữ tủ bị bắt
đến, nhất định phải cứu các nàng ra.
Loại chuyện này nếu không gặp thì thôi, nhưng đã gặp thì phải cứu. Nếu không thì nội tâm hắn cũng không đành lòng.
Thiếu nữ cuống quít đứng dậy, dịu dàng cúi đầu: ''Tiểu nữ đến từ Đại
Tấn, đi Tây Vực thăm người thân, lại bị mã phỉ bắt đi, thành tiểu thiếp
của chúng, da tạ hai vị sư phụ cứu giúp.''
Nói đên đây nàng lại buồn rầu, sự trong sạch bị hủy, sau này nàng sống kiểu gì?
Dung mạo thiếu nữ mỹ lệ, khí chất văn nhã, khó trách bị Thất Khiếu cao
thủ chọn trúng... Mạnh Kỳ thở dài nói: ''Cô nương không cần lo lắng, hãy tranh thủ tìm một chút tài vật, trở lại Đại Tấn tìm người thân, mọi
chuyện với người ngoài đều không quan trọng.''
''Vâng!'' Thiếu nữ gật mạnh đầu, sắc mặt kiên nghị. Mặc kệ tương lai ra
sao, ít nhất là tốt hơn nhiều sống ở trong hang ổ mã phỉ.
Mạnh Kỳ lặng lẽ vứt xuống một túi nguyên bảo, bạc vụn, rồi đi ra giữa
doanh địa, vận công lực quát lớn: ''Chân Định của Thiếu Lâm đạp phá Tà
Lĩnh, kính xin chư vị vô tội đi ra gặp nhau.''
Âm thanh cuồn cuộn, truyền đi rất xa, Mạnh Kỳ quát liền ba tiếng, liên
tiếp có nữ tử bước ra, trong nhất thời cả doanh địa oanh oanh yến yến,
tiếng khóc vang lên không ngớt.
Mạnh Kỳ lại để cho thiếu nữ kia làm thủ lĩnh, tổ chức những nữ tử đáng
thương này đi tiểu viện của tên Thất Khiếu còn lại và những nơi khác mà
vơ vét tài vật, làm phí sinh hoạt sau này cho các nàng.
Mà bản thân Mạnh Kỳ tìm được ba quyển bí tịch Khai Khiếu và năm quyển bí tịch Súc Khí.
Các cô nương mười phần nhiệt tình, khí thế ngất trời mà lục soát. Cố
Trường Thanh đi ra cửa sân, trên người dính đầy máu đen, sắc mặt bình
tĩnh mà ẩn chứa sự giải thoát.
''Đa tạ đã giúp đỡ.'' Hắn cúi đầu mà làm đại lễ.
Mạnh Kỳ đưa tay nâng hắn dậy: ''Đại thù đã báo, còn phải sống thật tốt, chớ để phụ kỳ vọng của bá phụ bá mẫu.''
''Đúng vậy, ta sẽ trở thành đại hiệp, diệt trừ lũ mã phỉ rác rưởi.'' Cố
Trường Thanh nhẹ nhàng gật đầu, con mắt của cậu đã khôi phục thần thái
lúc trước. Đây không chỉ là nguyện vọng của bản thân cậu, mà còn là hy
vọng của cả gia đình, cho nên quyết định không hề do dự.
Nếu không có nửa câu sau thì càng tốt hơn, Mạnh Kỳ âm thầm thở dài:
''Trường Thanh, Hãn Hải quá nguy hiểm, đi theo ta về Đại Tấn. Sau này
ngươi thành Ngoại Cảnh, trở lại giết hết đám Tắc La Cư.''
''Mẹ ta xuất thân từ Đại Tấn, ta vốn định hộ tống bài vị đi tới nhà ông
ngoại.'' Cố Trường Thanh bình tĩnh nói, khiến cho người khác đau lòng là mã phỉ mang thi thể người nhà hắn cho sói ăn, không có cách mai táng.
''Tốt, đến lúc đó có bất cứ khó khăn gì, cứ đến tìm ta là được.'' Mạnh
Kỳ gật đầu, phóng khoáng mà nói, ''Một mũi Xuyên Vân Tiễn, thiên quân
vạn mã đến gặp nhau.''