Bởi
vì sắp được thoát khỏi Tà Lĩnh, nên các cô nương làm việc cực nhanh.
Trong chốc lát, cả đoàn người đã phân xong tài vật, tìm một đám ngựa còn sót lại, tốp năm tốp ba mà hợp thành một đội kỵ mã. Mạnh Kỳ chống đao
đứng xem cũng phải tặc lưỡi tán thưởng hiệu suất của các nàng.
''Tốt rồi, chúng ta đi ốc đảo Tham Hãn, trước khi trời sáng là đến
nơi.'' Vì có các cô nương ở đây, nên Mạnh Kỳ tự động bảo trì hình tượng
ôn nhu hòa ái.
Tham Hãn cách Tà Lĩnh không xa, cũng chính là một hai canh giờ đi đường, cho dù các cô nương không bằng được mã phỉ, nhưng chút khổ cực này vẫn
chịu được, trước khi trời sáng sẽ nhất định tới nơi. Nếu để dông dài đến ngày mai, không biết chừng sẽ có mã phỉ quay về, đến lúc đó thì phiền
toái lớn, thậm chí có thể dẫn tới mấy tên thủ lĩnh.
''Vâng.'' Các cô nương ngồi trên ngựa, ân cần thi lễ với ba người Mạnh
Kỳ, ''Đa tạ hai vị sư phụ, đa tạ Cố công tử. Chúng tiểu nữ không dám nói sau này báo đáp, nhưng chắc chắn sẽ lập bài vị trường sinh, cầu bình an cho ba vị.''
Các nàng biết rằng bản thân muốn giúp đỡ ba người Mạnh Kỳ thì rất khó,
cho nên dùng phương thức mộc mạc đơn giản nhất mà bày tỏ lòng biết ơn.
Trong doanh địa, phần lớn các cô nương phải bị mã phỉ chà đạp, cho dù có tư sắc thượng đẳng được mã phỉ cao cấp chọn trúng, sau này khi già đi
cũng bị vứt bỏ mà thôi, kết cục rất thê thảm. Trừ phi họ có thể sinh cho đám mã tặc một hai nhi tử thì còn đỡ hơn chút, nhưng cũng chỉ là những
tiền lệ hiếm có.
Đoàn người ngựa băng băng chạy trên đường, dùng hết tốc lực phóng tới Tham Hãn.
Mạnh Kỳ quay đầu nhìn lại, có thể thấy ánh lửa chập chờn vẫn cháy trên
quân doanh Tà Lĩnh, liên tiếp có kiến trúc bị lửa đốt đến sụp đổ. Cảnh
tượng phồn thịnh lúc trước giờ chỉ còn là đống tro tàn đổ nát.
''Mắt thấy hắn khởi chu lâu...Mắt thấy lầu gác của hắn sụp đổ... Lòng
thấy thế sự vô thường...'' Mạnh Kỳ đột nhiên sinh lòng cảm khái, thấp
giọng niệm khúc Ai Giang Nam.
Khó trách Phật gia có câu cửa miệng thế sự vô thường.
Loại cảm xúc ''thương xuân buồn thu'' này không hề ảnh hưởng tới Chân
Tuệ, cậu nhìn vẻ mặt đầy kích động xen lẫn bi thương của các cô nương,
rồi sùng bái nói với Mạnh Kỳ: ''Sư huynh, cứu một mạng người hơn xây
bảy tòa tháp, huynh đã xây thật nhiều tháp Phật rồi nha.''
''Đối với ta, Phật không có chút ý nghĩa, cứu người chẳng qua là vì
không đành lòng.'' Mạnh Kỳ cảm thán một câu, có thể hiểu rõ căn nguyên
của bản thân, xem như là tâm tính có tiến bộ đi.
Chân Tuệ còn muốn nói thêm, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, vừa mừng vừa sợ hô lên: ''Sư phụ, chúng ta ở đây.''
Mạnh Kỳ ngả người một cái, thiếu chút nữa rơi từ trên lưng ngựa xuống, cái gì thế? Sư phụ đã đến? Ở nơi nào, Ở nơi nào?
Hắn nhìn chung quanh, đột nhiên thấy một bóng áo cà sa đỏ quen thuộc ở
trước mắt, cũng không biết nên cười hay nên khóc mà nói: ''Sư phụ, người đã tới rồi.''
Đại kế thoát thân của ta phải làm sao bây giờ? Sư phụ sao tới sớm thế!
Thật sự là trùng hợp đi...
Huyền Bi nhìn hai đồ đệ đã có cao lớn hơn một chút, vui mừng há miệng
nói: ''Các ngươi mất tích trên Ngư Hải đã nhiều ngày rồi, vi sư sợ hai
đứa đi lầm vào Thiên Hải Nguyên, cho nên tới cửa Tham Hãn đứng canh.
Không ngờ đêm nay lại thấy lửa cháy ở Tà Lĩnh, nên chạy tới nhìn, cuối
cùng đụng phải mấy đứa.''
Đối với cao tâng của Thiếu Lâm, Thiên Hải Nguyên không phải là bí mật gì lớn, đám Cửu Nguyên Yêu Tôn còn đang bị trấn áp ở dưới Tháp Xá Lợi kìa.
''Sư phụ, đúng là chúng ta đã từng đi qua Thiên Hải Nguyên rồi, còn ở
trong đó một ngày. Nhưng có Hoằng Năng sư huynh truyền nhân của Lan Kha
Tự bảo hộ nên không sao cả.'' Mạnh Kỳ thành thật trả lời, truyện này
không cần giấu diếm.
Nếu như gặp phải sư phụ, vậy thì tạm thời bỏ qua việc chạy trốn, trước hết nghĩ cách che dấu các bí mật trên người rồi hãy nói.
''Ở trong Thiên Hải Nguyên một ngày, tương đương gần một tháng ở ngoài,
khó trách, khó trách.'' Huyền Bi như có điều suy nghĩ mà nói, ''Lan Kha
Tự từ trước đến nay vẫn luôn thần bí, vi sư cũng không rõ căn cơ của họ
là gì, các ngươi có thể gặp được Hoằng Năng cũng là có duyên phận. Không giống với lúc trước Phương Trượng chứng Pháp Thân, được vào Lan Kha Tự
xem kinh.''
Có Huyền Bi ở bên, tốc độ đoàn người chậm dần, dù Khốc Lão Nhân đến cũng không phải sợ chứ đừng nói đám Tắc La Cư.
Trong lúc ba thầy trò hàn huyên, Mạnh Kỳ suy nghĩ cách ''nói dối''.
Huyền Bi nhìn Cố Trường Thanh, thần sắc thương cảm ấm áp: ''Ngươi là Cố thí chủ, người đã giúp đồ nhi của bần tăng sao?''
''Vãn bối bái kiến thần tăng.'' Nói chuyện với tông sư Ngoại Cảnh đỉnh
phong Huyền Bi, Cố Trường Thanh có chút hơi kích động. Đã mấy đời nay Cố gia không có Ngoại Cảnh rồi.
Huyền Bi nhẹ nhàng gật đầu: ''Chuyện của tiểu hữu, bần tăng đã biết rồi, vốn định tìm các ngươi rồi lên Tà Lĩnh một chuyến. Khốc Lão Nhân nhất
mạch làm nhiều việc ác, táng tận thiên lương, nếu giữ lại thì chỉ đem
đến tai họa cho đời. Nếu không phải nơi đây là Tây Vực, bần tăng còn
muốn thỉnh cầu Phương Trương đem Khốc Lão Nhân nhất mạch hốt gọn, trấn
áp sau núi.''
''Đa tạ thần tăng quan tâm, vãn bối đã tự tay báo thù rồi.'' Cố Trường
Thanh có chút cảm kích đáp lại, trong giọng nói còn ẩn chứa sự quật
cường.
Huyền Bi ồ một tiếng, nghiêng đầu nhìn Mạnh Kỳ và Chân Tuệ, nếu tin tức
của hắn không sai thì Tà Lĩnh vẫn còn không ít hảo thủ đấy. Nhưng đồ nhi của mình đã giết hai gã cao thủ Cửu Khiếu, lại còn triệu hoán được
thiên lôi, vậy là có bí mật không nhỏ, có thể giết lên Tà Lĩnh cũng hợp
tình hợp lý thôi.
Giờ làm trò đến rồi, Mạnh Kỳ hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, ánh mắt nhìn xuống đất nói: ''Sư phụ, đệ tử có chuyện muốn nói.''
''Nói đi.'' Huyền Bi biết Mạnh Kỳ muốn thổ lộ bí mật, vì vậy đi sang một bên, phất tay tạo một kết giới hoa sen.
Mạnh Kỳ bước vào kết giới, ''trung thực'' nói: ''Đệ tử đạt được kỳ ngộ.''
''Vi sư biết.'' Huyền Bi không chút kinh ngạc, không có kỳ ngộ mới là có quỷ! Rồi y nhẹ nhàng bổ sung, ''Nếu không phải liên quan đến yêu ma quỷ quái, tà ma ngoại đạo, hoặc bí mật của bản tự, ngươi có thể không cần
nói ra. Hành tẩu giang hồ, ai mà không có nửa điểm kỳ ngộ?''
Bản thân Huyền Bi lúc trước cũng gặp không ít cơ duyên, nếu không sao có thể đạt đến Ngoại Cảnh tứ trọng thiên lúc ba mươi tuổi. Đương nhiên để
đạt được tu vi kinh hãi thế tục ở tuổi này, thì kỳ ngộ, tính cách, nghị
lực, thiên phú, ma luyện, không thể thiếu bất cứ một điều nào.
''Ngày đó đệ tử may mắn đào thoát khỏi An Quốc Tà, rồi chạy bừa vào một
ngôi mộ cổ. Bên trong đó tự thành thế giới, ma khí nồng đậm, có một
thanh trường mâu làm từ tinh khí thần lôi hóa thành đang trấn áp đỉnh ma sơn.''
''Tinh khí thần lôi hóa thành trường mâu?'' Trên mặt Huyền Bi hiện ra
một tia kinh ngạc, dường như nghĩ tới điều gì đó, ''Vậy ngươi gặp vật
gì?''
Đây không phải là bí mật liên quan đến chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, nên
Mạnh Kỳ thản nhiên nói: '' Đệ tử gặp Cố Tiểu Tang của La Giáo, vì tài
nghệ không bằng người nên bị nàng bắt được. Nàng biết đẹ tử luyện A Nan
Phá Giới Đao Pháp nên ép đệ tử lên đỉnh ma sơn, mở một cánh cửa có thể
kích phát dục niệm của người tới. Nàng ta nói nơi đó có tàn thể của Ma
chủ, còn có mảnh vỡ của Thiên Đình Giới Bi.''
''Quả nhiên là Ma chủ.'' Huyền Bi thở dài, ''Nàng nhận được Ma chủ truyền thừa, con ngươi lấy được tinh khí thần lôi?''
Biết rõ đồ nhi có thể triệu hoán Thiên Lôi đánh chết Nguyên Mạnh Chi,
lại nghe được chuyện này, Huyền Bi dùng đầu ngón chân cũng đoán được
Mạnh Kỳ đạt được tinh khí thần lôi. Mà sự tình quan trọng nhất là tiểu
yêu nữ của La Giao đoạt được truyền thừa của Ma Chủ, sau này có khả năng lại xuất hiện một Ma hoàng Ma chủ gì đây, phải nhanh chóng dự phòng
chuyện này.
Mạnh Kỳ lắc đầu: ''Chúng ta thấy tàn ảnh của Ma chủ, hắn chỉ nói một câu. Ngươi đã đến muộn.''
''Đã đến muộn...'' Huyền Bi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi Mạnh Kỳ bộ dáng
của Ma chủ, sau đó gật đầu nhẹ nhàng, ''Có lẽ có liên quan đến việc
Thiên Đình vẫn lạc.''
''Đúng vậy, vì Cố Tiểu Tang phát hiện ra một di tích của Cửu Trọng Thiên, nên mục tiêu của nàng là Thiên Đình Giới Bi.''
Mạnh Kỳ không chút khí phách mà ''bán đứng'' Cố Tiểu Tang, ''Cuối cùng
nàng nhận được Thiên Đình GIới Bi, mà tinh khí thần lôi còn sót lại bám
vào người đệ tử, dọa lui nàng ta.''
Hắn vừa nói, vừa duỗi tay trái ra, toàn lực vận chuyển để lộ một cái lôi ngân màu tím.
''Đúng là linh khí của Cửu Tiêu Thần Lôi.'' Huyền Bi nhẹ nhàng thở ra, y vốn sợ đệ tử sa nhập ma đạo, nhưng có tinh khí thần lôi phụ thể thì
không cần lo lắng gì rồi.
Mạnh Kỳ tiếp tục nói, ''Tinh khí thần lôi phụ thể, đã rèn luyện thân thể cho đệ tử, giúp đệ tử mở rộng Nhãn Khiếu và Nhĩ Khiếu, kích thích mi
tâm huyền quan, khiến thực lực đệ tử tăng mạnh.''
Tạm thời giải thích như vậy có thể khiến sư phụ không nghi ngờ mình, còn về phần Lạc Hồng Trần và Kim Chung Tráo thì không cần nói, sư phụ cũng
không nhìn ra.
Huyền Bi nhẹ gật đầu, mọi chuyện như vậy thì mới hợp lý.
''Ma phần tan vỡ, đệ tử bị ném ra ngoài, ngất đi một lúc nên An Quốc Tà
đuổi kịp bắt lấy. Hắn biết đệ tử gặp kỳ ngộ, nên không trực tiếp hạ sát
thủ mà muốn bắt đệ tử tới Cáp Lặc để từ từ tra khảo. Đáng tiếc hắn không biết rằng thực lực của ta đã tăng mạnh, đạt tới Tứ Khiếu, lại có năng
lực huyền diệu của mi tâm huyền quan, nên bị đệ tử tìm cơ hội mà dùng A
Nan Phá Giới Đao Pháp chém chết. Đệ tử cũng tìm được một quyển bí tịch
kiếm pháp trên người hắn, hiện tại vẫn đang nghiên cứu.''
Mạnh Kỳ không có nói đến chuyện Nguyên Mạnh Chi, ngày đó có rất nhiều
người chứng kiến, không cần phải nói thêm nữa. Hắn trộn lẫn thật giả,
không để lại sơ hở nào, Huyền Bi nghe xong cũng không nghi ngờ nữa, gật
đầu nói: ''Có thần lôi tôi thể, có Kim Chung Tráo đệ ngũ quan, có năng
lực phóng tinh thần ra ngoài tấn công vào nguyên thần, lại thêm A Nan
Phá Giới Đao Pháp, khó trách ngươi có thể công phá Tà Lĩnh.''
Y rất có lòng tin với tuyệt học của Thiếu Lâm, thân mang Kim Chung Tráo
thì Tứ Khiếu cũng có thể so được với Lục Khiếu bình thường.
Cuối cùng Huyền Bi vui mừng hài lòng nói: ''Lần này vất vả cho ngươi
rồi, là do vi sư sơ suất, cho rằng Khốc Lão Nhân đã chết dưới kiếm của
Tô Vô Danh, thiếu chút nữa khiến các ngươi lâm vào cảnh vạn kiếp bất
phục. Cũng may là ngươi đã cứu được Chân Tuệ, lại có tăng tiến trong tu
luyện. Đến nay cũng đủ cho ngươi tu luyện Kim Chung Tráo đệ lục quan
rồi.''
Y vừa nói vừa lấy ra hai quyển bí tịch mỏng đưa cho Mạnh Kỳ, đúng là Kim Chung Tráo đệ ngũ quan và đệ lục quan. Hiển nhiên là Huyền Bi đã sao
chép từ trước.
Nội tâm Mạnh Kỳ đau xót, sớm biết thế thì mình cần gì phải đổi Kim Chung Tráo đệ lục quan đây!
Tuy vậy hắn cũng nhanh chóng vui mừng trở lại, từ nay coi như mình có lý do chính đáng giải thích chuyện Kim Chung Tráo đệ ngũ quan viên mãn.
Sau này về Thiếu Lâm là đủ tư cách vào Tàng Kinh Cac rồi, tuy không thể
một lúc đọc hết năm mươi tám pháp môn nhưng mượn dần dần từng quyển một
thì vẫn có thể, đây chính là một gia tài thiện công đó nha.
Hơn nữa mình đã mở Tứ Khiếu, thực lực không kém đại sư huynh năm đó,
hoàn toàn có thể thử xông qua Đồng Nhân Hạng, tự mình xuống núi, không
cần phải liên lụy tới sư phụ.
Nghĩ đến tương lai sáng lạn, Mạnh Kỳ cười đến ngu ngốc.