Nhất Thế Tôn Sư

Chương 287: Q.3 - Chương 287: Lão Tổ




Doãn Lãnh Huy thi triển vu thuật bí pháp, tất cả mọi người đều háo hức chờ mong.

Đột nhiên, họ nhìn thấy Doãn Lãnh Huy biến sắc, lùi liền mấy bước, máu mũi phun trào, khóe mắt chảy ra máu, mặt mày vặn vẹo.

Vu thuật nhân ngẫu cũng vỡ tan.

Tả Hàn Phong không bị thương tổn tinh thần, chỉ bị chấn động quá mức, không duy trì được trạng thái “thần du” nữa, bị đối phương đẩy bắn ra, đôi mắt y vẫn còn ngơ ngác mờ mịt, theo bản năng nhìn Doãn Lãnh Huy, thấy được sự khiếp sợ và ngạc nhiên trong mắt nhau, cảm giác huyền diệu khó tả kia vẫn còn quanh quẩn trong đầu, trong tim hai người.

Trời tròn đất không vuông?

Những gì vừa nhìn thấy đã vượt qua thường thức của họ, vượt qua mọi lý giải của họ về sự khởi nguyên của thế giới, thì ra tinh không ghê gớm như thế, có nhiều thế giới, nhiều mặt trời như thế, không có cuối, sâu thẳm băng lãnh, so với nó, bản thân chẳng khác gì một hạt bụi.

Mà vũ trụ rộng lớn mênh mông như vậy lại không phải duy nhất, cùng loại với nó còn không biết bao nhiêu cái nữa, chúng lấy tinh bích để làm màn ngăn cách với nhau.

Ban sơ, chúng đều từ cùng một “điểm” mà ra, diễn thái cực, phân hoá âm dương.

Tả Hàn Phong và Doãn Lãnh Huy nhìn nhau, cảm thấy mình trước nay quả thực là ếch ngồi đáy giếng!

Không cần biết là thật hay giả, không có thời gian trước sau, không có không gian trên dưới, lúc ban đầu và kết thúc đều về làm một, cái “điểm” nguyên thủy kia làm cho họ rung động, cảm thấy đất trời thực là rộng lớn, thế sự thực là huyền ảo, bản thân thực là bé nhỏ!

- Nếu đây là sự thật...

Tả Hàn Phong và Doãn Lãnh Huy rùng mình, Nguyên Thủy đạo nhân quá khủng bố, sợ là chỉ cần lật bàn tay, vũ trụ sẽ phai mờ, chỉ mở đôi mắt, thiên địa sáng lập!

Đương nhiên, họ tuyệt đối không tin kẻ địch họ đang truy tìm là Nguyên Thủy đạo nhân, bằng không người kia đã thổi nhẹ một cái, là cả đám người mình đều bị tiêu diệt, nhưng chắc chắn kẻ địch đó có một mối liên hệ nào đó với “Nguyên Thủy đạo nhân” , ví dụ như truyền thừa thần công tuyệt học của ông ta.

Tả Hàn Phong cúi đầu, nhìn những vụn rối gỗ, đôi mắt lại trở về sâu thẳm.

- Đã mất hết manh mối.

Với tính kiêu ngạo của Doãn Lãnh Huy, y chắc chắn không bao giờ nói là mình thất bại, nhưng bây giờ tinh thần của y đang bị chấn động, nên mới thốt ra theo bản năng.

- Cái gì?

Đám người Tưởng Thịnh Hồng đều sửng sốt, Lưu thủ đại nhân tự mình ra tay, thế mà còn bị địch nhân hủy mất nhân ngẫu, làm vu thuật của Doãn Lãnh Huy mất đi hiệu lực?

Đối phương mạnh tới mức ấy?

Mạnh Kỳ rất phối hợp ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn, giống hệt những người bên cạnh.

Hắn vừa rồi đã dùng Biến Thiên Kích Địa đại pháp, chủ động lôi tinh thần của Tả Hàn Phong và Doãn Lãnh Huy vào biển tâm linh của hắn, mô phỏng khí tức Nguyên Thủy Kim Chương, tọa trấn ở giữa, thúc dục đại pháp, diễn hóa lý giải của bản thân về hai chữ nguyên thủy, kết hợp với kiến thức đời trước được nhìn thấy vũ trụ đa nguyên, kì điểm và vũ trụ đại bạo tạc.

Kết quả thành công mỹ mãn, làm cả Doãn Lãnh Huy và Tả Hàn Phong đều bị chấn động tâm thần, tâm linh xuất hiện sơ hở, thừa cơ đẩy họ ra ngoài, cắt đứt liên hệ, hủy luôn nhân ngẫu.

Nhân ngẫu đã bị hủy, muốn làm cái gì, cũng phải tới tìm hắn mà hỏi thôi.

Tả Hàn Phong nhìn quanh, bình thản:

- Giải tán, tiếp tục làm việc, phải tìm ra Đỗ Hoài Thương và những người đó.

- Vâng, Lưu thủ đại nhân.

Tưởng Thịnh Hồng hành lễ trước tiên.

Tả Hàn Phong trầm ngâm:

- Kỷ Đào hành sự bất lực, không được phụ trách mật thám nữa, đổi chỗ cho Văn Thành, đi theo nghe Doãn tiên sinh sai phái.

Liên tục hai lần thất bại khiến ấn tượng của Tả Hàn Phong đối với Kỷ Đào trở nên kém hẳn, cũng bắt đầu không hài lòng với năng lực của Tưởng Thịnh Hồng.

Văn Thành chủ yếu phụ trách chuyện tuần tra ở quanh phủ, không được ra ngoài nhiều, nhưng Mạnh Kỳ không để tâm, ngược lại lại thấy khoảng cách để ám sát Tả Hàn Phong càng được gần thêm, nhưng hắn vẫn phải ra vẻ uể oải và oan ức cho Tưởng Thịnh Hồng xem.

Rời khỏi phòng nghị sự, Mạnh Kỳ nghe thấy Tả Hàn Phong và Doãn Lãnh Huy cùng cúi đầu thở dài:

- Nguyên Thủy...

***

Trong thế giới này hình như không hề nghe nói tới Nguyên Thủy Thiên Tôn? Mạnh Kỳ đăm chiêu nhìn theo Tưởng Thịnh Hồng rời đi, tìm cớ lôi mấy người Giang Chỉ Vi từ đội mật thám sang đội thân binh của mình.

Hắn yêu cầu, đương nhiên Văn Thành chẳng buồn để ý, y chỉ lo Kỷ Đào quản đội mật thám nhiều năm, đa phần đều đã trở thành tâm phúc, giờ mình qua đó, buồn ngủ lại không thấy gối để gối đầu, nhưng y đương nhiên sẽ không chùn bước!

Ban đêm, trời đầy sao, không có trăng, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi dán râu cá trê đi tuần, Tề Chính Ngôn, Nguyễn Ngọc Thư và Triệu Hằng nằm trong viện nghỉ ngơi dưỡng sức, không đi đâu hết, để khỏi lộ ra sơ hở.

- Thời gian tới mỗ sẽ thay phiên đưa các ngươi đi tuần tra, để mọi người đều nhanh chóng quen thuộc...

Mạnh Kỳ không dám nói thẳng là:

- Tìm cơ hội ám sát”

Giang Chỉ Vi nhìn trời, không biết suy nghĩ cái gì, chỉ ‘ừ’ một tiếng.

Mạnh Kỳ nhíu mày, truyền âm nhập mật:

- Có tâm sự?

Dạo này thấy cô rất là tâm sự, có chuyện gì không giải quyết được ư?

Giang Chỉ Vi cắn môi, đang định nói chuyện, thì biến sắc, kéo Mạnh Kỳ trốn ra sau hòn giả sơn, đánh mắt bảo hắn ẩn nấp khí tức.

Mạnh Kỳ vận chuyển huyền công, thu liễm khí tức, dùng tinh thần để ‘xem’ xung quanh.

Mấy hơi sau, một thân ảnh thướt tha từ hoa viên đi tới, hướng đi chếch sang bên hông.

- Lam Điệp?

Mạnh Kỳ nhận ra bóng người kia, là thủ hạ của Doãn Lãnh Huy, cũng là một dị nhân.

- Có cả Doãn Lãnh Huy đi cùng...

Giang Chỉ Vi truyền âm nhập mật.

Mạnh Kỳ ngạc nhiên, nhưng không dám tăng mạnh cảm ứng, sợ bị Doãn Lãnh Huy nhận ra, đợi Lam Điệp đi qua hòn giả sơn, mới nhìn thấy bên cạnh cô ta có thêm một bóng người, đúng là Doãn Lãnh Huy!

Hai người tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới bên tường, nhìn quanh một cái, nhấn tay bay vọt qua tường ra ngoài.

Họ đi đâu? Mạnh Kỳ tò mò, quyết định đi theo, truyền âm nhập mật cho Giang Chỉ Vi:

- Chúng ta đi theo!

Kỷ Đào và Doãn Lãnh Huy vốn không hòa thuận, nếu nhìn thấy tên kia có hành tung kì quái, chắc chắn sẽ ngầm theo dõi hắn, tìm bắt thóp của nhau, đây là chuyện bình thường.

Giang Chỉ Vi gật đầu, không nói gì, chờ một lúc, cùng Mạnh Kỳ phóng qua tường, đuổi theo.

Hai người không dám bám theo quá sát, Doãn Lãnh Huy thực lực mạnh mẽ, cảnh giới khá cao, tới gần dễ bị y nhận ra, may mà Lam Điệp thực lực kém hơn một bậc, tuy đã xóa dấu vết, nhưng thời gian qua chưa lâu, khí tức vẫn còn sót lại một chút, không làm khó được Giang Chỉ Vi có bí pháp truy tung.

Quẹo bảy tám lần, hai người nhìn thấy miếu thần hoàng, vắng lặng yên tĩnh giữa đêm vắng.

Mạnh Kỳ kéo Giang Chỉ Vi, ý bảo cô cùng nhảy lên cái cây to bên cạnh.

Nhờ tán cây và bóng tối che chắn, hai người nhìn thấy Doãn Lãnh Huy và Lam Điệp đứng ở trong sân miếu, đối diện là một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào.

Nam tử này ngũ quan thanh tú, hai mắt nhắm nghiền, khí tức lãng đãng như thần tiên.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi không dám nhìn lâu, chỉ nhìn xẹt qua, dỏng tai lên cố gắng nghe ngóng.

- Giáo chủ, hôm nay ta nhìn thấy một việc lạ.

Doãn Lãnh Huy kể lại chuyện gặp “Nguyên Thủy”.

Giáo chủ? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn nhau sửng sốt, không ngờ vị giáo chủ giáo phái bí mật của Doãn Lãnh Huy cũng đến Đại Ninh.

Nhưng xem khí tức này, hình như không phải là ngoại cảnh?

Nghe Doãn Lãnh Huy kể xong, nam tử nhắm mắt trầm ngâm:

- ‘Nguyên Thủy đạo nhân’... Bổn tọa cũng chưa từng nghe tới...

- Mong giáo chủ hỏi thử lão tổ.

Doãn Lãnh Huy đầy chờ mong.

Lão tổ? Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi càng thêm sửng sốt, giáo môn này có chỗ hay nha.

- Được!

Nam tử giáo chủ gật đầu.

Y di chuyển theo một bộ pháp kì quái, tư thế vặn vẹo mà điên cuồng, không biết sao, trong đầu Mạnh Kỳ bỗng nhảy ra ba chữ: “Thầy khiêu vũ!”

Sau nghi thức tế lễ thần bí quái chiêu, nam tử giáo chủ khoanh chân ngồi xuống, mở mắt ra.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhìn một cái, lập tức bị đôi mắt kia hấp dẫn, không dời mắt đi được.

Đôi mắt ấy sâu thẳm như hư không, nhìn không thấy đáy, không có cảm xúc, đột nhiên hư không vỡ ra, hiện ra một vùng đất.

Ở đó có núi có sông, địa thế hiểm trở, nước sông chảy xiết, không thích hợp để xây thành hay mở đường, vẻ như một vùng man hoang.

Một ngọn núi bỗng phóng lớn ra, trên núi toàn là sâu bọ hoang thú, nhìn mà run cả người.

Tầm mắt xuyên thấu qua núi, nhìn thấy một vùng biển đỏ rực như làm bằng máu.

Giữa biển máu có một đài sen đỏ tươi, bên trên có một người ngồi, khí tức vô cùng mạnh.

Doãn Lãnh Huy và Lam Điệp đều cúi đầu, cung kính chào:

- Đệ tử thỉnh an lão tổ.

Môi giáo chủ mấp máy, hình như đang kể lại mọi chuyện cho lão tổ.

Giây lát, một giọng nói âm lãnh thâm trầm từ miệng giáo chủ truyền ra:

- Có tinh thần bí pháp và truyền thừa của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà thôi, không có gì kì lạ.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn?” Doãn Lãnh Huy đang định hỏi thêm, giáo chủ đã nhắm mắt lại, biển máu và áp lực kinh người tiêu tán, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi lập tức dời mắt đi.

- Chuyện ngươi cần biết thì sẽ nói cho ngươi biết.

Giáo chủ thản nhiên nói.

Doãn Lãnh Huy thở dài.

- Đỗ Hoài Thương còn chưa tìm được, khiến lão tổ không thể chuyển thế hàng lâm, xin giáo chủ đừng trách.

Y áy náy.

Chuyển thế hàng lâm... Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi giật mình...

- Không sao, hắn vẫn còn ở Đại Ninh, có chạy đằng trời...

Giáo chủ trấn an, ý bảo Doãn Lãnh Huy trở về tiếp tục mượn sức Tả Hàn Phong.

Doãn Lãnh Huy đang định cùng Lam Điệp rời đi, thì Lam Điệp đã dán người lên giáo chủ, tay chân quấn lấy y, Doãn Lãnh Huy thầm mắng cẩu nam nữ, xoay người đi về.

Đợi Doãn Lãnh Huy đi xa, Lam Điệp đứng thẳng dậy, khẽ nói:

- Nguyên Thủy Kim Chương, Hồn Thiên Bảo Giám, đối phương e là...

Giáo chủ đột ngột cắt ngang lời cô ta:

- Hai vị xem đủ rồi thì xuất hiện đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.