Mọi đôi mắt trong phòng đều dồn vào người Mạnh Kỳ,
có sửng sốt, có ngạc nhiên, có sung sướng khi thấy người gặp họa, có
chán ghét thống hận.
Đúng vậy, ngay cả Mục An còn mất mạng, Kỷ Đào dựa vào cái gì lại tìm được cơ hội cầu viện, dọa kẻ địch bỏ chạy?
Tuy huyết mạch Lôi Thần của Kỷ Đào mạnh mẽ thật, nhưng Mục An thần
thông quảng đại, thủ đoạn quỷ dị, ở đây không biết bao nhiêu người đã tự thể nghiệm qua, Kỷ Đào làm sao sánh bằng!
Hay là tên này tham sống sợ chết, lâm trận phản bội, đã đầu phục địch nhân?
Cả đám chỉ nghĩ tới khả năng Kỷ Đào phản bội Lưu thủ phủ, không ai nghĩ được tới khả năng đã bị thay người.
Tả Hàn Phong dừng lại, cũng quay sang nhìn Mạnh Kỳ.
Với những con mắt khác, Mạnh Kỳ không lo gì, nhưng ánh mắt của Tả Hàn Phong thì làm hắn hơi thấp thỏm.
Vì nó rất lạnh, khiến Mạnh Kỳ thấy cả người như bị đóng thành băng, ngay cả nội tạng, kinh mạch cũng vậy.
Hắn vội giữ tâm trong sáng bình lặng, vận Bát Cửu Huyền Công, giả bộ xanh mặt, cả người run rẩy, hàm run lập cập.
- Ngươi có gì muốn nói hay không?
Tả Hàn Phong trầm giọng.
Y quản giáo cực nghiêm, nếu không được cho phép, không ai được xen
vào cướp lời, mãi tới khi Doãn Lãnh Huy tới đây, được y tin tưởng kính
trọng, mới trở thành người đầu tiên được phát ngôn tùy ý, cũng chính vì
vậy, Doãn Lãnh Huy và các thân binh, dị nhân có quan hệ cực kém.
Mạnh Kỳ rùng mình, vội trả lời:
- Lưu thủ đại nhân, ty chức bị oan!
- Lúc ấy ty chức có rất nhiều thuộc hạ đi theo, đối phương phải phân tâm đối phó, nên mới giúp ty chức có cơ hội.
- Đúng vậy, Lưu thủ đại nhân, lúc ấy mật thám đi theo Kỷ Đào rất
đông, nếu đối phương bỏ qua họ, pháo tín hiệu hẳn đã được bắn ra còn sớm hơn.
Tưởng Thịnh Hồng tiến lên đỡ giúp ái tướng tâm phúc.
Y híp mắt, căm ghét nhìn Doãn Lãnh Huy, rất muốn lột da xé xác tên này.
Thủ hạ của tên kia không nên thân, sao lại xả qua người của mình, cái đồ bụng dạ khó lường!
Tả Hàn Phong gật đầu, không nói thêm gì, ánh mắt như cũ vẫn nhìn Mạnh Kỳ chằm chằm.
Mạnh Kỳ vừa tủi thân vừa phẫn hận:
- Hơn nữa ba người mà ty chức gặp phải cũng không phải là tất cả nhân
thủ của kẻ địch, hình như bọn chúng còn có hảo thủ khác nữa, chuyện bình thường như vậy sao tới miệng Doãn tiên sinh lại trở thành đáng nghi
ngờ...
- Nói có lý! Lúc chúng ta kiểm tra nơi phát sinh chiến đâu, rõ ràng
tìm được bốn loại dấu vết khác nhau, cho thấy số lượng kẻ địch không
phải chỉ có ba người.
Tưởng Thịnh Hồng với hắn một ca một hát, tận lực hỗ trợ cho nhau.
Tả Hàn Phong cuối cùng cũng dời mắt đi, nhìn sang Doãn Lãnh Huy và Lam Điệp.
Mạnh Kỳ như được đại xá, nửa thật nửa giả thở hắt ra, lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.
Doãn Lãnh Huy khẽ cười, bình thản:
- Bổn tọa chỉ là hỏi thăm một chút, Kỷ tướng quân cần gì phản ứng mạnh thế?
Không đợi Mạnh Kỳ trả lời, y xoay sang Tả Hàn Phong, chắp tay:
- Lưu thủ đại nhân, kỳ thật tại hạ có cách tìm được kẻ địch.
Mạnh Kỳ rụt mắt, y có cách tìm được mấy người mình?
Dùng vu cổ chi thuật?
- Cái gì?
Mọi người đều bật thốt, Doãn Lãnh Huy có cách? Mục An bị giết, y ra vẻ không nơi phát tiết đều chỉ là giả vờ?
- Vì sao không nói sớm?
Tả Hàn Phong lạnh nhạt hỏi lại.
Doãn Lãnh Huy cười rộ lên:
- Vì tại hạ cần phải nhờ Lưu thủ đại nhân hỗ trợ.
- Hỗ trợ như thế nào?
Tả Hàn Phong dù tuổi đã cao, nhưng mặt không hề có một nếp nhăn nào, vẫn cứ như tráng niên, hậu duệ thần ma quả là già rất chậm.
Doãn Lãnh Huy nói:
- Chỉ cần Lưu thủ đại nhân toàn lực kích phát và duy trì một thứ, chuyện còn lại cứ giao cho tại hạ.
- Được.
Tả Hàn Phong đáp gọn.
Doãn Lãnh Huy xòe tay trái, hắc khí tỏa lên, bốc hơi, lộ ra một con rối màu xám trắng, khắc nhiều hoa văn quỷ dị:
- Lưu thủ đại nhân, tại hạ và thủ lĩnh của đối phương đã từng cách không giao thủ, dù chưa bắt được hắn, bị hắn chạy mất, nhưng đã lưu lại được
một luồng ‘khí tức’ của hắn, phong ấn nó ở trong Vu Thuật Nhân Ngẫu này, chúng ta sẽ dùng thứ này, chỉ cần tên kia vẫn còn ở trong thành Đại
Ninh, thì sẽ mò theo nguyên thần tìm ra được hắn!
- Còn có vu thuật thế này!
Tưởng Thịnh Hồng không kềm được kinh ngạc.
Mạnh Kỳ mắt nhìn xuống mũi, Doãn Lãnh Huy quả là nhiều thủ đoạn!
Mình luôn dè chừng cẩn thận, tưởng không để lại một manh mối nào,
không ngờ Doãn Lãnh Huy lại ăn cắp được một luồng khí tức lúc nào không
biết!
Là khí tức thật không? Sao lời nói của Doãn Lãnh Huy có cái gì đó không thật...
Nhưng mặc kệ, giờ không có thời gian để nghĩ chuyện này, nếu vu thuật của Doãn Lãnh Huy hiệu quả, e là mình không thoát được!
Hay tìm cách rời khỏi đây sớm, chạy ra ngoài, để có nhiều đường mà chạy?
Lý do nào đây, gượng gạo quá người ta sẽ nghi ngờ mình!
Nên làm cái gì bây giờ?
- Lưu thủ đại nhân, người chỉ cần cầm vu thuật nhân ngẫu, kích phát nó, giữ cho nó liên tục tỏa quang mang là được.
Doãn Lãnh Huy nói tiếp.
Tả Hàn Phong nhận rối gỗ, cẩn thận nhìn kĩ một lúc, thấy nó hẳn không gây ra uy hiếp gì cho mình, mới gật đầu đồng ý.
Tả Hàn Phong cầm vu thuật nhân ngẫu, thả tinh thần vào, bắt đầu kích phát.
Những hoa văn trên thân rối bắt đầu rực lên ánh sáng.
Khí chất Doãn Lãnh Huy thay đổi, từ âm lãnh trở nên sâu thẳm như tà
quỷ dưới cửu u trồi lên, mắt lấp loáng u mang, nhìn chằm chằm vào nhân
ngẫu.
Mạnh Kỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bề ngoài và trong lòng đang khác hẳn nhau một trời một vực.
Nguyên thần của Doãn Lãnh Huy như rời khỏi cơ thể, cảnh tượng xung quanh thay đổi, có núi có sông, vô cùng đẹp đẽ tú lệ.
Quả nhiên có dị thường, may mà nhờ Lưu thủ hỗ trợ! Doãn Lãnh Huy hừ
một tiếng, nhắm mắt cảm ứng đối phương, rốt cuộc cũng bắt được khí tức
tương liên.
Nguyên thần của y mang theo ‘đôi mắt’ của y bay lên cao, muốn xông
qua ảo cảnh tâm linh của đối phương, để tìm nguyên thần của hắn.
Núi cao sông lớn càng lúc càng nhỏ, mây dày cũng mỏng dần, nhưng Doãn Lãnh Huy vẫn tiếp tục bay lên cao hơn.
Mặt đất dưới chân biến thành một quả cầu tròn to, bên ngoài có sương
trắng che lấp, Doãn Lãnh Huy nhìn mà sửng sốt, chẳng lẽ nhìn từ trên
cao, thế giới chúng ta sống lại là hình dạng thế này?
Y nhìn quanh, chỉ có lạnh lẽo và tối tăm, nhìn không thấy cuối, vô số viên cầu trôi nổi, nhiều viên tỏa ra hơi nóng khủng khiếp như mặt trời.
Nhiều sao quá, nhiều mặt trời quá, nhiều thế giới quá... Doãn Lãnh
Huy ngạc nhiên, nhưng cố kềm chế sự tò mò muốn tìm hiểu, bay cao hơn lên để tìm mục tiêu.
Một lúc lâu sau, y nhìn thấy một tấm màn chắn vô hình trong suốt bao
phủ tất cả mọi thứ xung quanh trước mặt, như để ngăn cách ‘vũ trụ’ này
với một ‘vũ trụ’ khác.
Đúng vậy, ngay tại lúc này, Doãn Lãnh Huy bỗng nhiên biết nãy giờ mình đã nhìn thấy cái gì.
Một vũ trụ!
Nhiều vũ trụ quá... y bỗng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Tả Hàn Phong.
Đột nhiên, y cảm thấy thời gian như quay ngược lại, tinh thần tiêu
tán, mặt trời nhỏ dần, các vũ trụ đều hướng vào một điểm nào đó thu nhỏ
lại.
Doãn Lãnh Huy và Tả Hàn Phong thấy các vũ trụ tiêu tan, trở về thành
ngũ hành, tụ thành âm dương, lui thành thái cực, hóa thành hỗn độn!
Hỗn độn của các vũ trụ xen lẫn vào nhau, sau đó ngưng tụ thành một ‘điểm’.
Nó không có thời gian trước sau, không có không gian trên dưới, nó
chính là vạn vật lúc ban đầu, là chung điểm của tất cả, trong nó ẩn chứa vô số vũ trụ, là ban sơ của tất cả nhân quả.
Không thể biết tiền thân của nó là cái gì, vì không có khái niệm ‘trước đó’.
Nó chính là thần kỳ như thế, không ai lý giải được, cũng không lý giải nổi!
Doãn Lãnh Huy và Tả Hàn Phong đều trợn mắt há hốc mồm, không tin được những gì mình nhìn thấy, cảm thấy, cả người run rẩy.
Đúng lúc này, họ nhìn thấy trên cái ‘điểm’ kia có một đạo nhân ngồi xếp bằng, không phân ra được là già hay trẻ.
- Các hạ là...
Doãn Lãnh Huy ngơ ngác.
Đạo nhân mở hai mắt, cảm giác tang thương xa xăm tràn ngập khắp nơi, thanh âm vang vang cuồn cuộn:
- Bần đạo Nguyên Thủy.
Ầm!
Nguyên Thủy mở mắt, thiên địa sáng lập!
Nguyên thần của Doãn Lãnh Huy và Tả Hàn Phong như cái chuông bị gõ
vang, ong lên đau đớn, không thể nào chịu đựng nổi, bị bức rời khỏi thế
giới ban đầu.
Rắc, vu thuật nhân ngẫu trong tay Tả Hàn Phong vỡ thành mảnh nhỏ.
Doãn Lãnh Huy lùi liền mấy bước, máu mũi phun ra, ánh mắt vừa sợ vừa ngạc nhiên.
Đây là kẻ địch ta đang đuổi theo ư?