Cuộc nói chuyện đầu tiên của Liễu Triêu Hoa và Sa La về chủ đề màu sắc của giường đã diễn ra một cách thuận lợi. Sa La cũng thuận theo ý kiến của nàng mà làm cho màu trắng mờ ảo nháy mắt liền biến thành màu vàng kim óng ánh rực rỡ. Liễu Triêu Hoa không chịu nổi sự chói mắt này mà nhắm hai mắt lại, nàng cảm thấy lực ép trên người chợt nhẹ đi. Sa La hơi chống thân mình lên, ánh mắt mãnh liệt của hắn vẫn dừng lại trên khuôn mặt nàng, không bỏ qua bất cứ biểu tình nào của Liễu Triêu Hoa.
“Lại dùng ánh mắt đó nhìn ta một lần nữa.” giọng nói hơi thấp nhưng lại mang theo cường độ không cho phép người ta cự tuyệt.
“Hả?” Liễu Triêu Hoa mở mắt ra, khó hiểu nhìn hắn. Sa La giơ tay lên che đi cặp mắt của nàng: “Hãy dùng ánh mắt mà ngươi nhìn ta vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Khuôn mặt Liễu Triêu Hoa hết đỏ rồi lại trắng, nếu không phải là trong lúc nguy cấp cần phải chạy trốn, thì tự nhiên nàng dùng mị thuật làm gì chứ!
Gần như có chút nghiến răng nghiến lợi, Liễu Triêu Hoa nói: “Ý ngươi là bảo ta câu dẫn ngươi?”
Sa La dời bàn tay đi, thấy ánh mắt có vẻ vừa giận, vừa thẹn lại vừa căm phẫn của Liễu Triêu Hoa, trong lòng hắn không biết phải làm sao, thậm chí còn có một chút cảm xúc tựa như vui thích. Hắn chống đỡ thân mình ngồi dậy, một tay nắm lấy cổ chân của Liễu Triêu Hoa, cuốn ống quần của nàng lên, phù chú màu đen lớn bằng kích thước của một đồng tiền nằm trên da thịt trắng nõn non mềm của nàng trông vô cùng nổi bật.
Tầm mắt Sa La dừng lại ở trên phù chú, ngón trỏ hắn vuốt ve rồi chậm rãi lần theo hình vẽ của phù chú, trong đôi mắt sâu thẳm của Sa La ngưng tụ một chút vẻ phức tạp, càng khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của hắn lúc này.
Hình vẽ phượng hoàng bị vây trong bụi gai mà rơi lệ khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đối với một người bị mất đi một phần trí nhớ quan trọng như hắn, cảm giác như vậy chắc chắn là một sự gợi nhớ ký ức.
Người này có liên quan đến quá khứ của hắn, ít nhất là có liên quan đến phần trí nhớ bị mất kia.
Nghĩ tới đây, Sa La không khỏi nắm chặt cẳng chân của Liễu Triêu Hoa, cảm giác mất đi hồi ức, trong đầu chỉ còn lại những thông tin không rõ ràng, từng giờ từng khắc đều như mỉa mai hắn không biết phải làm gì. Hai mắt Sa La trầm lắng lại ẩn chứa vẻ phức tạp nhìn nàng: “Phù chú trên đùi làm sao mà có?”
Liễu Triêu Hoa không ngờ hắn sẽ hỏi vấn đề này, dù sao thì cũng có thể cho rằng mọi người đều biết chuyện liên quan đến phù chú này, cho nên nàng cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ Sa La là nhất thời tò mò nên liền thuận miệng đáp: “Từ lúc mới sinh ra đã có.” thanh âm nàng đạm mạc, nghe không ra một chút dao động.
Chân mày Sa La khẽ nhíu lại: “Ngươi không thèm để ý sao?”
Mặc dù Liễu Triêu Hoa cảm thấy có chút kỳ quái với thái độ của Sa La, nhưng nghĩ tới việc gần gũi với hắn một chút có thể bảo vệ tính mạng của mình, liền dựa theo thực tế mà trả lời: “Không sao cả, dù sao từ nhỏ đã quen rồi, chỉ cần ta không thích ai thì phù chú này sẽ không có vấn đề gì.”. Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh của con kim bích phượng hoàng rực rỡ có bộ lông vũ xinh đẹp và đôi mắt đỏ rực kia.
Phượng hoàng chết tiệt! Liễu Triêu Hoa âm thầm nguyền rủa một tiếng.
Bàn tay Sa La lại đột nhiên siết chặt: “Ngươi đã thích ai sao?”
Liễu Triêu Hoa mở mắt ra, lại nghĩ tới một ngày nhiều năm về trước và thân ảnh tiêu sái tuấn dật kia. Hình vẽ màu đen trên đùi liền bắt đầu lan rộng, cảm giác đau nhói tê dại tràn vào tận xương, sắc mặt Liễu Triêu Hoa lập tức tái nhợt, nàng nhắm hai mắt lại nên không phát hiện ra ánh mắt Sa La trở nên thâm trầm, lóe lên vẻ u ám.
Quên đi, quên đi, quên đi!
Sau một hồi lâu, phù chú màu đen cũng bị Liễu Triêu Hoa khắc chế, thu lại thành kích thước như đồng tiền, nàng nhìn về phía Sa La: “Chẳng lẽ ngươi định nắm chân của ta mãi như vậy?”. Trong lời nói của nàng có vẻ mất tự nhiên, nàng mơ hồ thấy lo lắng, Sa La sẽ không phải là muốn hại nàng chứ?
Sa La im lặng không lên tiếng, buông chân của Liễu Triêu Hoa xuống, đáy mắt hắn cất giấu một tia sáng lạnh như băng, thanh âm của hắn trở nên lạnh lẽo như lúc đầu: “Phù chú trên chân ngươi, là loại phượng hoàng tộc dùng để hạn chế đối phương thay lòng.” Giọng nói bình thản đến mức không có một chút âm điệu lên xuống nhưng lại không khỏi khiến cho người ta cảm thấy sợ hết hồn.
Câu nói của hắn giống như sấm sét giữa trời quang bổ vào đầu nàng, Liễu Triêu Hoa đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt ngỡ ngàng như không thể tin. Những kiếp trước nữa nàng không rõ, nhưng mà kiếp trước và kiếp này, Liễu Triêu Hoa nàng dù thế nào cũng không phải là một người dễ thay lòng đổi dạ khiến người ta phải hạ chú để khắc chế!
“Ngươi không nhìn lầm chứ? Ta nghe người ta nói phù chú trên người ta là tình chú, đại khái là ta bị cái loại điểu yêu vô năng, hẹp hòi nhỏ mọn, không có bản lĩnh kiếm được bạn tình hạ!” Liễu Triêu Hoa kinh ngạc nói.
“Điểu yêu vô năng, hẹp hòi nhỏ mọn, không có bản lĩnh kiếm được bạn tình.” Sa La âm thầm nghiền ngẫm những lời này trong lòng mười mấy lần, mỗi một lần hắn càng muốn nghiến răng nghiến lợi. Hắn âm u mở miệng: “Những lời này là ai nói?”
Liễu Triêu Hoa nhận thấy giọng điệu này có vẻ nguy hiểm, ngẩng đầu thì thấy toàn thân Sa La bị bao phủ bởi bóng đen nồng đậm, khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ vặn vẹo, nàng liền có cảm giác tốt nhất là không nên nói ra tên của Tước Nhiên.
Nhưng mà…trong lòng Liễu Triêu Hoa lại cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ là… Hai mắt nàng thoáng chốc liền trở nên sắc bén, Liễu Triêu Hoa nhìn thẳng vào mắt Sa La như muốn xuyên thấu suy nghĩ của hắn, nàng có chút không dám tin lại có chút hoài nghi: “Chẳng lẽ…” là hắn?
Giả thuyết này đáng sợ đến mức khiến cho toàn thân Liễu Triêu Hoa trong nháy mắt lạnh như băng, Sa La mạnh như vậy, nàng làm sao có thể thực hiện được khát vọng từ lâu của mình, không nói đến việc nhổ sạch lông hắn mà ngay cả bản thân mình không bị hắn rút gân lột da là tốt rồi.
Sa La lạnh lùng đứng lên, lạnh lẽo nhìn Liễu Triêu Hoa một cái bình thản hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cái gì?”
“…”
Liễu Triêu Hoa đáp: “Không có gì.”. Suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy may là khả năng này không quá lớn, lại nói nếu như đó là sự thật, thì đó quả thật là một tai họa mà nàng không thể gánh vác nổi, tạm thời vẫn là không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Rất tốt.”
Liễu Triêu Hoa còn chưa hiểu được hai từ này có ý tứ gì, Sa La đã đứng dậy rời đi. Hắn mở cửa, thân thể cao lớn che khuất một mảng ánh nắng, bóng lưng thật dài lay động in trên mặt đất kéo thẳng tới chiếc giường mà Liễu Triêu Hoa đang nằm. Trước một khoảng ánh sáng chói mắt, Liễu Triêu Hoa tựa hồ nhìn thấy Sa La hơi ngoái đầu, để lại một ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, tóm lại cái nhìn kia khiến cho một người có tâm chí kiên định như nàng, cũng không khỏi có cảm giác rùng mình ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đến đầu.
Có vẻ như…tương lai của nàng ở chỗ này sẽ không tốt đẹp gì.
“Nệm giường có muốn dùng cơm không?” bên cạnh phát ra một giọng nói đạm mạc, Liễu Triêu Hoa vén màn che lên nhìn lại: “Tên ta không phải là nệm giường!”
Người bên ngoài màn che dịu dàng cười với nàng: “Không gọi là nệm giường, vậy gọi ngươi là gì?”
Đợi đến lúc nhìn thấy rõ người bên ngoài màn che, Liễu Triêu Hoa liền kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Trong lúc ngạc nhiên, ngón tay nàng chỉ vào hắn khẽ kích động mà run lên, Liễu Triêu Hoa mở miệng gọi tên của hắn một cách rõ ràng.