Đợi đến khi thấy rõ người bên ngoài màn che, Liễu Triêu Hoa liền kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, bởi vì kích động mà ngón tay nàng chỉ vào hắn khẽ run rẩy. Liễu Triêu Hoa mở miệng hô tên của hắn một cách rõ ràng:
“Nguyệt Mãn!”
Thế nhưng người tóc bạc mắt vàng bên ngoài không vì cuộc gặp gỡ này mà cảm thấy vui mừng giống như Liễu Triêu Hoa, nụ cười trên mặt hắn cũng không đạt đến đáy mắt, đôi mắt hắn thỉnh thoảng còn ánh lên vài tia phức tạp. Nguyệt Mãn có chút bối rối mở miệng, giọng nói thậm chí có chút khô khốc: “Làm sao ngươi bị bắt tới đây?”
Nụ cười trên khóe miệng của Liễu Triêu Hoa dần dần tiêu tán, nàng rũ mí mắt xuống, phần đuôi lông mi khẽ cong cong làm lộ ra vẻ khả ái rất tự nhiên, giọng nói nàng bình thản không có một chút gợn sóng: “Nhất định phải nói sao?”
Nguyệt Mãn chợt sửng sốt, nói ra thì có thể làm như thế nào, vẫn là không thể thay đổi được kết quả. Cổ họng hắn giống như nuốt phải một viên hoàng liên, mùi vị cay đắng từ yết hầu lan tràn đến khoang miệng, khổ sở đến không thể nói nên lời, ngay cả lời nói tiếp theo cũng trở nên miễn cưỡng vạn phần: “Vậy bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
Bây giờ thế nào ư?
Liễu Triêu Hoa không trả lời được, nếu nói “không tốt” thì bây giờ ít nhất nàng vẫn giữ được mạng sống, hơn nữa cũng không phải chịu bất cứ nỗi khổ nào về mặt thể xác, thậm chí nếu cảm thấy đói bụng thì cũng sẽ có người đặc biệt chuẩn bị thức ăn mang lên. Như vậy thì thật sự không thể nói là “không tốt”.
Nhưng mà nên nói là “tốt” sao, cái cảm giác mà mạng nhỏ của mình lúc này đã nằm trong tay người khác, ngay cả tự do, tự tôn đều tùy theo ý muốn người khác như vậy thật sự không thể nói là “tốt” được.
Đối với tình cảnh trước mắt Liễu Triêu Hoa thật sự không thể đưa ra một câu trả lời chính xác, chỉ có thể mơ hồ nói: “Coi như là tàm tạm.”
Lời nói của nàng rõ ràng là trả lời cho có lệ, Liễu Triêu Hoa ngáp một cái nói: “Có chút buồn ngủ.”
Câu này giống như sấm sét bổ vào đầu Nguyệt Mãn, đôi tai lớn trên đỉnh đầu hắn liền ỉu xìu rũ xuống, hắn im lặng không nói nhìn Liễu Triêu Hoa.
Liễu Triêu Hoa nhắm mắt lại, bị Sa La đè một đêm, thắt lưng đau nhức khiến cho nàng không nhịn được mà đưa tay xoa bóp, thỉnh thoảng lại hừ nhẹ hai tiếng.
Khuôn mặt Nguyệt Mãn hơi tái nhợt, hai mắt hắn trở nên sắc bén quét tới quét lui chỗ thắt lưng của Liễu Triêu Hoa. Cho đến khi Liễu Triêu Hoa cảm thấy khá hơn một chút mới mở mắt nhìn Nguyệt Mãn, con ngươi màu vàng rực của hắn ngưng tụ một tầng hơi nước, đôi môi hồng nhuận mím lại có vẻ ủy khuất: “Triêu Hoa, tối hôm qua ngươi chịu…ủy khuất rồi.”
Liễu Triêu Hoa nghe không hiểu, nàng nằm ở trên giường có chút ngẩn ngơ, cho nên không nghe thấy mấy lời thì thầm lẩm bẩm phía sau của Nguyệt Mãn.
“Tôn thượng tại sao lại như vậy…loài người coi trọng nhất là lễ nghĩa, ít nhất cũng phải có sính lễ, bái đường thành thân mới có thể giao phối mà!”
Liễu Triêu Hoa nhìn nước mắt trong suốt đọng lại trong hốc mắt của Nguyệt Mãn cơ hồ sắp trào ra, có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Đêm qua cũng coi như là ổn mà. Yêu vương của các ngươi có phải có sở thích quái gở là coi tù binh như nệm giường mà đè một đêm không? Hay đây là hình thức trừng phạt đặc biệt của yêu vương?” nói xong lời cuối cùng, Liễu Triêu Hoa cũng cảm thấy lời nói của mình có chút hoang đường, nhưng đây cũng là cách giải thích hợp lý duy nhất.
Ai ngờ thân thể Nguyệt Mãn chợt cứng đờ, hắn giống như hóa đá đừng nguyên tại chỗ, sắc mặt liên tục thay đổi từ xanh mét đến đen thui, ánh mắt hắn phức tạp lại xen lẫn một chút vui mừng. Nguyệt Mãn hung hăng trợn mắt nhìn Liễu Triêu Hoa một cái sau đó liền phất tay áo đi ra.
Cho đến khi thân ảnh của Nguyệt Mãn biến mất ở trước mắt, cánh cửa lại bị đóng kín một lần nữa, Liễu Triêu Hoa vẫn còn sững sờ ngẩn ngơ nằm trên giường.
Mới vừa rồi…
Nàng hình như…không có nói lời gì không ổn mà!
Mặc dù khẳng định như vậy nhưng bộ dạng lúc rời khỏi của Nguyệt Mãn lại khiến trong lòng nàng hơi nổi lên một chút nghi ngờ. Mà cho dù là như vậy thì lúc này Liễu Triêu Hoa cũng không có khí lực để tỉ mỉ suy xét.
Nàng không thích cảm giác bị giam cầm, vô cùng không thích.
Cuộc sống mà nhất cử nhất động gần như đều tùy theo sự sắp xếp của người khác, không khác gì bị giam lỏng này khiến Liễu Triêu Hoa cảm thấy trong không khí dường như có một tấm lưới chi chít vô hình trói chặt nàng lại, không để một chút không khí lọt qua.
Liễu Triêu Hoa có chút nản lòng nằm trên giường nhắm mắt lại, lúc này thời gian trôi qua càng có vẻ chậm chạp.
Liên tiếp mấy ngày, Sa La cũng không xuất hiện trước mặt nàng, mỗi ngày chỉ có Tiểu Chính Thái mặt tròn mắt hồng tên Đoàn Đoàn cùng với muội muội của nó là Viên Viên tới đây đưa cơm và hầu hạ mấy chuyện vặt cho Liễu Triêu Hoa. Hai con tiểu yêu quái này có vẻ như đã được ai đó ra lệnh nên không chịu mở miệng nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng đối mặt với nhau, tầm mắt của chúng luôn luôn chỉ dừng lại ở cổ hoặc ngực của Liễu Triêu Hoa. Điều này khiến cho Liễu Triêu Hoa muốn nói mấy lời khách sáo với bọn chúng mà cũng không được nên cảm thấy có chút buồn bực.
Vắng vẻ mấy ngày, sinh hoạt của Liễu Triêu Hoa dường như được lên lịch vô cùng máy móc, hết ngày này qua ngày khác đều y hệt như vậy, thật là cứng nhắc.
Liễu Triêu Hoa thật sự chịu không nổi, rốt cuộc đến lúc Đoàn Đoàn tới đưa cơm trưa ngày hôm đó nàng không nhịn được mà kéo tay áo của nó hỏi: “Yêu vương của nhà ngươi gần đây đi đâu vậy?”
Đoàn Đoàn sợ hãi kêu lên một tiếng rồi nhảy ra thật xa, nhìn chằm chằm vào Liễu Triêu Hoa, đôi mắt to tròn màu hồng tỏ vẻ hoảng sợ, hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn đáng yêu cắn vào môi dưới, thanh âm của nó có chút run rẩy: “Tôn thượng…tôn thượng…mấy ngày nữa sẽ trở lại!” dứt lời nó liền quay đầu bỏ chạy, giống như phía sau có ác quỷ đáng sợ đuổi theo vậy.
Liễu Triêu Hoa không nhịn được giơ tay lên sờ mặt mình, chẳng lẽ nàng lớn lên lại có khuôn mặt hung ác như vậy? Ngay cả Tiểu Chính Thái đáng yêu cũng bị dọa cho sợ hãi? Trong lòng nàng có điểm buồn cười, lại có hơi thấp thỏm.
Sa La…gần đây đang làm gì?
Sau khi hắn trở về…nàng và hắn sẽ như thế nào?
Liễu Triêu Hoa ngửa đầu, ngắm nhìn màn giường mấy ngày qua vẫn vàng một màu rực rỡ như hôm đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền não. Bây giờ nàng hẳn là nên suy nghĩ đến việc làm cách nào thừa dịp yêu vương không có ở đây mà chạy trốn hoặc là làm sao để bảo vệ tính mạng của mình, mà không phải là nghĩ những chuyện khác.
Liễu Triêu Hoa ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng suốt đêm không chợp mắt được.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng chợt bị đẩy ra không giống với thường lệ. Liễu Triêu Hoa trải qua một đêm không ngủ, lúc này đang mơ màng, nàng hơi hé mắt, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đóng cửa lại. Người đó đi tới trước giường, mùi máu tươi nhàn nhạt liền phiêu tán trong phòng.
Liễu Triêu Hoa cả kinh, trong đầu đã có chút thanh tỉnh, còn chưa kịp hoàn toàn mở mắt, từng mảnh áo giáp nặng nề đã rơi trên mặt đất, một người ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn nàng. Liễu Triêu Hoa mở mắt ra liền nhìn thấy ở mi tâm của Sa La đọng lại chút vẻ mỏi mệt hiếm thấy, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm, làm cho người ta nhìn không thấy đáy.
Không nên tùy tiện nhìn thẳng vào mắt hắn, rất nguy hiểm.
Trong đầu Liễu Triêu Hoa, có một giọng nói nhắc nhở nàng như vậy.
Bởi vì, một khi ánh mắt nhìn nhau, sẽ bị chìm đắm vĩnh viễn.
Sa La cúi người xuống, ánh mắt hắn nhìn Liễu Triêu Hoa thật chăm chú, trán của hắn dán vào trán của nàng, chóp mũi cơ hồ sắp cọ vào nhau, hơi thở hai người quấn quýt. Tiếng nói trầm thấp của hắn mang theo một chút dịu dàng lại càng làm người ta say mê, hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu hàm chứa một chút thân mật không dễ nhận thấy: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Âm cuối của hắn khẽ cất cao một chút, mang theo sự luyến láy như trêu chọc người ta, giống như một cái móc câu nhỏ, đột nhiên được quăng ra, móc vào đáy lòng Liễu Triêu Hoa một cách chính xác, khiến cho nàng không có một chút khí lực nào để kháng cự.
Liễu Triêu Hoa nhìn Sa La đang áp lên người mình mà đờ đẫn.