Liễu Triêu
Hoa cầm khối ngọc trên cổ mình lên xem xét, mặt đầy ngạc nhiên, trong
lòng bàn tay nàng là khối ngọc hình cầu, ở giữa dày, bên ngoài mỏng, có
chút trong suốt, dọc theo viền gắn một vòng ngân bạch, càng nhìn càng
thấy xanh thẳm, sáng bóng. Khối ngọc nằm trong lòng bàn tay nàng như một giọt nước xanh lam sâu thẳm, mơ hồ thấy trong đó những gợn nước đang
lay động, ngay cả đường vân trong lòng bàn tay cũng có thể nhìn thấu.
“Phụ thân, đây là gì vậy?”, Liễu Triêu Hoa không nhịn được, hỏi.
Liễu Tân Chi khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu con gái, những sợ tóc mềm mại quét qua
lòng bàn tay hắn, trong lòng càng thêm thương yêu: “Bùa hộ mệnh”.
Liếu Triêu
Hoa ồ lên một tiếng, cẩn thận đem mỹ ngọc thả vào trong y phục của mình, vừa áp vào da thịt liền có cảm giác lành lạnh. Liễu Triêu Dương vốn là
còn có chút ủy khuất, cảm thấy phụ thân thiên vị, nhưng khi nghe Liễu
Tân Chi nói đến bùa hộ mệnh thì lại bình tĩnh, như vậy chỉ có muội muội
tàn phế mới phải dùng tới.
Ăn xong bữa
cơm, Căng Uyển thu dọn bát đũa, Tước Nhiên lúc này mới bước vào, thi lễ
với vợ chồng Liễu Tân Chi, không nói nhiều, lại gần Liễu Triêu Hoa cõng
nàng trở về.
Căng Uyển nhìn thấy Tước Nhiên dừng bước, nhiệt tình nói: “Tước Nhiên à, chi bằng sau này cùng chúng ta ăn cơm đi”.
Tước Nhiên
hướng về Căng Uyển thi lễ, vẫn là bộ dạng lạnh lùng xa cách ngày hôm
qua, chỉ bất quá trên mặt lộ ra chút ít sự tôn kính: “Đa tạ phu nhân,
Tước Nhiên không dám”.
Căng Uyển
còn muốn lên tiếng nhưng Liễu Triêu Hoa đã mở miệng: “Mẹ, Tước Nhiên
dùng cơm cùng chúng ta có vẻ không được tự nhiên”.
Căng Uyển
không nói nữa, cảm thấy tiểu nữ nói rất đúng, đến gần Tước Nhiên nói vài câu, rồi xoay người cầm bát đũa đi ra. Tước Nhiên cõng Liễu Triêu Hoa
ra khỏi cửa phòng, Liễu Triêu Dương ở phía sau nhìn theo bóng muội muội
trong lòng thực nhiều tư vị. Căng Uyển ở trong bếp gọi nàng một tiếng,
nhắc nàng đi luyện công, Liễu Triêu Dương mới không cam lòng mà đứng
dậy.
Tước Nhiên
cõng Liễu Triêu Hoa vào hậu viên, qua trận pháp có con cóc đá trấn thủ,
đi trên con đường nhỏ ở tiểu viện đầy những viên nga noãn thạch, đột
nhiên bỗng nghe thấy tiếng Liễu Triêu Hoa nói: “Ta thấy thực hào hứng”.
“Hào hứng chuyện gì?”, Tước Nhiên mở cửa, không chút nghĩ ngợi lướt qua giá sách lầu một, bước về phía cầu thang đi lên lầu.
“Phụ thân đồng ý cho ta đi xem cuộc so tài rồi”, Liễu Triêu Hoa tựa vào vai Tước Nhiên, khóe miệng mỉm cười.
“Một đám đầu củ cải, có cái gì mà xem chứ”, Tước Nhiên không quan tâm, chỉ cõng Liễu Triêu Hoa đến bên giường, lại đặt nàng nằm xuống.
Liễu Triêu
Hoa cảm thán một tiếng, nháy mắt mấy cái nhìn lên nóc giường, nhẹ giọng
nói: “Sáu năm rồi, ta chưa từng đi ra khỏi sân này một bước, trừ phụ
mẫu, Triêu Dương, cùng Đào Chân sư thúc thì không hề gặp qua người nào
khác”. Trong đầu đột nhiên nhớ lại những hồi ức không định trước, lại
nói ra thật chân thành, Liễu Triêu Hoa thật là đặc biệt, lúc đầu tại sao lại không nhìn ra dáng vẻ này của nàng?
Tước Nhiên
chỉnh sửa lại góc chăn cho Liễu Triêu Hoa, lại ngẩng đầu nhìn Liễu Triêu Hoa khẽ mỉm cười, trong mắt mơ hồ hiện ra chút ít vẻ hưng phấn.
“Triêu Hoa”.
“Sao?”, Liễu Triêu Hoa nhìn Tước Nhiên đang làm việc, giống như vô ý hỏi mình một tiếng.
“Ngươi có
nguyện vọng gì ư?”, Tước Nhiên giúp xong, ngẩng đầu lên, lấy tay nhẹ
nhàng vén những sợi tóc mai, đôi mắt nhu hòa nhìn Liễu Triêu Hoa, toàn
thân hiện lên vẻ đẹp không nói thành lời.
“Nguyện vọng à?”, Liễu Triêu Hoa trầm giọng cười nói: “Đó là có thể không cần suốt
ngày ở một chỗ, có thể đi xem chung quanh một chút”.
Tước Nhiên mặt tối lại: “Đổi lại thì được gì?”
“Nếu vậy
thì…”, Liễu Triêu Hoa kẽ cau mày, tựa như bị vấn đề này làm khó, bỗng
nhiên nàng khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tước Nhiên: “Nếu vậy thì đời này có thể được gả cho một vị tướng công ôn nhu khoan hậu thật là tốt!”
Tước Nhiên
mặt khẽ nhăn nhó, bỗng nhiên chỉ Liễu Triêu Hoa cười: “Mới trẻ con sáu
tuổi mà đã nghĩ ngợi việc lấy chồng rồi! Xấu hổ mà cũng chẳng xấu hổ!”
Một tràng
cười trong trẻo khiến Liễu Triêu Hoa cũng bật cười: “Nam sợ chọn sai
nghiệp, nữ sợ gả sai chồng, không phải là không có đạo lý”, tìm được
người chồng khoan hậu ôn nhu là điều Liễu Triêu Hoa tâm nguyện từ đời
trước đến đời này. Nàng cảm thấy không có gì buồn cười.
Tước Nhiên
lau khóe mắt, giống như cười ra nước mắt. Liễu Triêu Hoa nhìn thoáng qua nàng, hai tay chống giường ngồi dậy, nói: “Tước Nhiên”.
“Sao?”, Tước Nhiên rốt cục cười đủ rồi, nghe Liễu Triêu Hoa gọi, liền đi tới mép giường ngồi xuống.
“Có thể giúp ta làm một chuyện không?”, Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu hỏi.
“Làm được ta sẽ làm”.
Tước Nhiên
gật đầu, Liễu Triêu Hoa bảo nàng xuống lầu lấy giấy bút, trên giường hạ
xuống một cái bàn thấp. Liễu Triêu hoa cầm lấy giấy bút, ở trong đầu suy nghĩ đến hình dạng xe lăn, chậm rãi vẽ ra trên giấy, vẽ hồi lâu, mất
mấy tờ giấy vẫn không thể vẽ ra hình dạng khiến nàng hài lòng. Tước
Nhiên bên cạnh nhịn không nổi: “Có phải ngươi đang nghĩ nên gắn thêm
bánh xe bên dưới cái ghế?”
Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh ngạc, gật đầu: “Làm sao ngươi biết?”
Tước Nhiên
khẽ nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng đã vẽ mất mấy tờ giấy một cái ghế
phía dưới gắn bánh xe rồi. Ta nói, ngươi cũng đừng vẽ nữa, vẽ rồi lại vẽ cũng chẳng được gì. Trực tiếp đưa cho thợ thủ công dưới núi làm không
phải tốt hơn sao?”.
Liễu Triêu
Hoa đột nhiên cười một tiếng, nàng đúng là đã quên, kỹ nghệ phải có
chuyên môn, thật đúng là tự cho bản thân làm nhân vật nữ chính vạn năng
rồi.
Tước Nhiên
mím môi cười một tiếng, nói: “Sáng ngày kia, chúng ta tìm cơ hội gặp
Chưởng môn nói chuyện một chút, để ta xuống núi tìm cho ngươi một người
thợ thủ công. Hiện tại mới mười lăm tháng chín, cách mùng mười tháng
mười còn xa, nếu như làm được, ngươi có thể ngồi xem bọn họ tranh tài
rồi”.
Liễu Triêu
Hoa nghe vậy niềm vui sướng trong lòng nhè nhẹ dâng tràn, nếu có xe lăn, có thể nàng sẽ bước được nhiều hơn một bước đến với tự do.