Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 7: Chương 7: Chơi một ngày vui vẻ




Vì buổi sáng Căng Uyển muốn dạy nhóm nữ đệ tử của Tiểu Thiện Phong luyện công sớm, tiện cho việc giải quyết sự vụ trong ngày nên thường cùng Liễu Tân Chi và Liễu Triêu Dương ăn điểm tâm sớm. Khi Liễu Triêu Hoa rời giường thì đã là giữa ngày, vừa vặn có thể cùng mọi người ăn bữa trưa.

Liễu Triêu Dương vẫn rất giận dữ chuyện Liễu Triêu Hoa có nha hoàn mà mình lại không có, hơn nữa tối qua là lần đầu tiên Liễu Triêu Dương bị Liễu Tân Chi đánh cho nên hôm nay Liễu Triêu Dương đối với Liễu Triêu Hoa mắt chẳng là mắt, mũi chẳng là mũi. Chẳng qua còn ngại Chưởng môn phụ thân đang ngồi bên bàn cơm vẫn dùng vẻ mặt âm trầm nhìn mình nên mới không dám có động tĩnh gì, nhưng vẫn thừa dịp người lớn không để ý mà trợn trừng mắt với Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa đối với hành động trẻ con của nàng đương nhiên không thèm để ý, vẻ mặt điềm tĩnh ăn cơm, cùng cha mẹ trò chuyện mấy câu.

“Ngày mùng mười tháng mười sắp tới rồi. Tân Chi, hay cũng cho Liễu Triêu Dương tham gia đi, ta thấy thiên tư của nó cũng không tồi”, Căng Uyển nhẹ nhàng yêu cầu Liễu Tân Chi như thể đang nói chuyện phiếm. Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Liễu Triêu Dương không trợn trừng lườm mình nữa mà đang nhìn Liễu Tân Chi ngời ngời hy vọng.

Liễu Tân Chi nghe vậy nét mặt trầm xuống, liếc mắt lườm Liễu Triêu Dương một cái, Liễu Triêu Dương buồn bã, rụt cổ nấp sau lưng Căng Uyển, thấy Liễu Triêu Hoa đang kinh ngạc nhìn mình lại hung hăng trợn mắt lườm nàng một cái.

“Không được”, Liễu Tân Chi không chút nghĩ ngợi đã từ chối.

Căng Uyển sửng sốt, không ngờ ràng Liễu Tân Chi lại từ chối dứt khoát như vậy. Trên mặt Liễu Tân Chi thoáng có chút bối rối, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Quy định là phải mười tuổi mới được tham gia”.

“Lúc chúng ta còn nhỏ Dịch Cư sư huynh bảy tuổi đã tham gia, mà huynh cũng là lúc chín tuổi”. Căng Uyển không cam lòng, vì đại nữ nhi mà biện bạch một câu. Liễu Triêu Dương đang nấp sau lưng Căng Uyển cũng phối hợp gật đầu, đối với việc mẫu thân đem mình so sánh với các thần đồng trong truyền thuyết thì vô cùng đắc ý, mà mình so ra vẫn còn nhỏ hơn một tuổi.

“Nữ nhi của chúng ta sao có thể so sánh với sư huynh”, sắc mặt Liễu Tân Chi càng trầm xuống, nhìn Căng Uyển hai mắt mơ hồ có điểm trách cứ.

“Phụ thân”, Liễu Triêu Hoa nhẹ nhàng gọi, làm cho nét âm trầm trên mặt Liễu Tân Chi nhạt đi, quay đầu thấy ánh mắt trong trẻo của tiểu nữ nhi đang nhu thuận nhìn mình, lửa giận trong lòng cũng vơi đi hơn nửa, ôn hòa nói: “Chuyện gì vậy?”.

Liễu Triêu Hoa mỉm cười liếc nhìn Liễu Triêu Dương, trong lòng Liễu Triêu Dương đập loạn một chút, thầm nghĩ muội muội nhất định sẽ hại mình không thể tham gia thi đấu.

“Tỷ tỷ tuy rằng có thiên tư tốt nhưng tính tình lại được nuông chiều, không bằng cho nàng tham gia thi đấu, chịu một chút thất bại cũng tốt. Nếu không để lâu dài tạo thành thói quen, chẳng những không tốt cho việc tu luyện của nàng mà tính cách cũng xấu đi”, Liễu Triêu Hoa nhẹ giọng nói, đó là những điều thật lòng của nàng.

Nét mặt Liễu Tân Chi hiện lên một tia kinh ngạc, chăm chú nhìn Liễu Triêu Hoa, cảm thấy tiểu nữ nhi của mình cực kỳ thông minh. Trong lòng tràn ngập yêu thương, bế Liễu Triêu Hoa đặt trên đầu gối, tự mình gắp thức ăn cho nàng, cười khích lệ nói: “Triêu Hoa thật thông minh”.

Căng Uyển cũng cười, bản thân cũng chẳng nghĩ tới chuyện có thể nói như vậy.

Không khí quanh bàn ăn thật hòa thuận vui vẻ, duy nhất Liễu Triêu Dương là không vui nổi, nghe thấy phụ thân không ngừng khích lệ muội muội như thế, dù được tham gia thi đấu cũng chẳng còn cảm thấy vui vẻ nữa.

“Phụ thân, con cũng muốn xem thi đấu”, cách đây vài năm Liễu Triêu Hoa đã nghe Liễu Triêu Dương nói qua với nàng loại thi đấu này, đơn giản là đúng mùng mười tháng mười hàng năm, tuyển năm đệ tử lớn hơn mười tuổi cùng các đệ tử bốn phương tập hợp lại cùng nhau tỷ võ so tài, xem ai tu vi cao, pháp thuật tốt thì sẽ được thưởng pháp bảo do đích thân các trưởng lão luyện ra. Pháp bảo đương nhiên có sự hấp dẫn nhưng hấp dẫn hơn cả là sự tưng bừng náo nhiệt của ngày hôm đó. Chẳng hạn như các đệ tử bốn phương rất thích ngắm nhìn các nữ đệ tử của Tiểu Thiện Phong. Đối với những lúc tu luyện nhàm chán thì ngày đó vẫn làm cho người ta vô cùng mong đợi.

Đương nhiên nữ đệ tử của Tiểu Thiện Phòng cũng vậy.

Liễu Tân Chi cúi đầu nhìn đôi mắt tràn đầy chờ đợi của tiểu nữ nhi. Vốn định quả quyết cự tuyệt nhưng thế nào mãi vẫn không nói nên lời. Năm Căng Uyển mang thai đã đem các nữ đệ tử ra ngoài tiêu diệt yêu ma, tuy bình an trở về nhưng ai biết yêu ma kia đã bất tri bất giác hạ chú trên người Căng Uyển hay trong Thiên Nguyên Tông có kẻ đã hạ thủ?

Bắt đầu từ ngày đó Liễu Tân Chi đã hoài nghi Thiên Nguyên Tông có nội gián cho nên hắn mới hết sức phản đối Liễu Triêu Hoa bước chân ra cửa viện dù chỉ một bước.

Bên này Liễu Tân Chi đang rối rắm không biết nói thế nào cho phải, bên kia Liễu Triêu Hoa ánh mắt một màu buồn bã, nhìn Liễu Tân Chi bộ dáng như vậy chứng tỏ đó không phải trò đùa.

Liễu Triêu Dương thấy trong mắt muội muội thoáng có tia ảm đạm trong lòng cũng chua xót, lại có chút khó chịu dâng lên. Có phần không thoải mái nói: “Cha mẹ cho phép muội muội đi, muội muội từ trước tới nay chưa từng bước chân qua cửa viện”.

Vừa dứt lời, ánh mắt kinh ngạc của hai người Liễu Tân Chi, Căng Uyển cùng Liễu Triêu Hoa nhìn về phía nàng, chính bản thân Liễu Triêu Dương cũng cho rằng có gì đó không đúng, lại khó chịu vô cùng, ngồi trên bàn ăn cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Căng Uyển huých nhẹ sau lưng Liễu Tân Chi, nhìn Liễu Tân Chi cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt vẻ uy hiếp so với lúc nãy còn nhiều hơn mấy phần: “Sư huynh cũng sẽ đồng ý, đúng không”.

Hai hàng lông mày Liễu Tân Chi nheo lại thành một đường, trong lòng đau khổ, Căng Uyển ngay cả sư huynh cũng đã mang ra, bình thường nàng gọi mình như vậy nhằm biểu đạt dụng ý không cho cự tuyệt. Nếu chính mình không đồng ý chỉ sợ đến tối Căng Uyển sẽ không để yên.

Liễu Tân Chi cúi đầu nhìn đôi mắt của tiểu nữ nhi, chỉ vì câu nói của Căng Uyển mà lại ánh lên sáng chói như sao kim giữa bầu trời đêm, nhất thời cũng không nỡ cự tuyệt, đưa tay lên vuốt râu chậm rãi nói: “Được rồi, nhưng phải chuẩn bị mới được”. Liễu Tân Chi nói xong vạch tay áo, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khối ngọc rất đẹp, màu xanh thẳm trong suốt.

Liễu Tân Chi lấy khối ngọc đeo lên cổ Liễu Triêu Hoa, nhìn nàng ngồi ngây ngốc thì cười từ ái xoa đầu nàng bảo: “Đi chơi một ngày thật vui vẻ đi”.

Căng Uyển khi thấy Liễu Tân Chi lấy khối ngọc kia ra trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp đó đôi mắt ấy lại tràn đầy cảm động, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tân Chi”.

Liễu Tân Chi nhìn nàng cười một tiếng, khuôn mặt băng lạnh vạn năm lúc này dịu lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Ta đã hiểu rồi”.

Liễu Triêu Dương liếc mắt nhìn khối ngọc bội trên cổ Liễu Triêu Hoa, mấp máy môi, không thành lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.