Nhất Thế Vi Nô

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 36

 

Sắc mặt Sở Việt lập tức thay đổi, một phen xốc lên chăn, toàn thân vô cùng bủn rủn, vì thế có chút lảo đảo. Tô Chân lập tức bước lên đỡ y.

Y gấp gáp hỏi: “Bị thương? Tại sao lại bị thương? Lưu Hoa Hà là nơi nào?”

Tô Chân cố hết sức giữ chặt Sở Việt, rõ ràng là người bệnh vừa tỉnh, như thế nào lại có khí lực lớn như vậy, “Ngươi hiện tại cũng không biết hắn ở nơi nào, chạy loạn ra làm gì?”

Sở Việt lúc này mới ý thức được đây là chỗ xa lạ, y không có khả năng tự mình đi tìm Yến Hoài Phong, vì thế quay đầu lại nhìn Tô Chân vội vã hỏi: “Hắn ở nơi nào?”

Tô Chân nhìn y, lắc đầu, hít một hơi, đành phải mang y đến cách vách, Sở Việt mới biết được thì ra Yến Hoài Phong đang ngụ ở gian phòng cách y chỉ một bức tường.

Lúc này cửa phòng đang đóng, bên trong truyền đến hỗn độn nhiều tiếng vang, Sở Việt nghi hoặc nhìn chăm chú, một tỳ nữ bưng theo chậu nước cùng khăn mặt vội vàng từ bên trong đi ra.

Chỉ liếc mắt nhìn nước trong chậu một cái, Sở Việt đã phát hoảng.

Nước ấm đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, nhìn qua giống như một chậu máu tươi, vải dệt mỏng manh ở bên trong, nhìn không ra màu sắc vốn có.

Cái này gọi là bị chút thương tích sao? Sở Việt nhìn vết máu lớn nhỏ khắp nơi, tâm lập tức thắt chặt, cứ như toàn bộ máu trong người Yến Hoài Phong đều đã chảy ra ngoài hết.

Tô Chân nhìn sắc mặt y liền biết lòng y đang như lửa đốt, lưỡng lự ở ngoài cửa không dám vào, có lẽ y sợ nhìn thấy cảnh tượng chịu không thấu nào đó, nàng nhẹ giọng an ủi: “Yên tâm, tuy rằng thương tích nghiêm trọng, nhưng nếu đã tới Hồi Thiên Lâu, tính mạng chắc chắn bảo toàn.”

Sở Việt một tay nắm chặt khung cửa, hướng bên trong nhìn, tầm mắt lại luôn bị ngăn trở, nhìn không thấy người làm cho y vô cùng lo lắng kia.

Y nghĩ muốn đi vào, lại sợ Yến Hoài Phong nhìn thấy mình liền sinh khí, ngược lại đối thương tích càng bất lợi.

Sở Việt cố gắng dời mắt khỏi cánh cửa, không tự chủ lui về phía sau hai bước, liếm liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng hỏi: “Cô nương, Thiếu gia hắn vì sao lại… bị thương? Là ai thương tổn hắn?”

Tô Chân vỗ vỗ bả vai Sở Việt, trải qua nhiều năm hành y, nàng luôn sắm vai một vị tỷ tỷ, tỷ tỷ như mẫu thân, từng trải cùng trầm ổn, làm cho nàng có được bản tính tình tĩnh vượt qua mọi phong ba.

Nàng lôi kéo Sở Việt ngồi ở bên ngoài phòng, trước rót cho y chén trà giúp tâm tình yên tĩnh lại một chút.

Sở Việt nào có tâm tư uống trà, nhưng nhìn ánh mắt Tô Chân, khiến y nghĩ đến mẫu thân của mình, ôn hòa, bao dung, từ ái. Tuy rằng đứng ngồi không yên lại khó có thể cự tuyệt.

Nhìn Sở Việt cố gắng kiềm chế bất an trong lòng, một hơi uống vào chén trà nhỏ. Tô Chân mới lựa lời mà nói: “Làm bị thương Hàn công tử cũng không phải người.”

Sở Việt yên lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“Ngươi đột nhiên hôn mê, lúc ấy theo ta chẩn đoán ngươi là không thể tỉnh lại. Hàn công tử vì muốn cứu ngươi đã đi Lưu Hoa Hà hái Lũ Kim Y —– đó là một loại thảo dược, sau khi nghiền nát có thể phối chế thành hồi hồn thang.”

“Đó là dược vật rất hiếm có, Lưu Hoa Hà sâu không lường được, qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người sau khi vào còn có thể trở về. Hàn công tử có lẽ bị động vật gì đó ở đáy sông tấn công, thế mà hắn vẫn kiên quyết không chịu buông ra dược vật trong tay…”

Sở Việt cúi đầu, Tô Chân thấy không rõ vẻ mặt của y, chỉ nghe đối phương rầu rĩ nói: “Hắn là vì… Cứu ta? Ta hôn mê bao lâu? Ta tưởng rằng mình chỉ ngủ trong chốc lát…”

Tô Chân hít một hơi, “Ngươi hôn mê gần mười ngày, bất quá nếu theo ghi chép về ly hồn chứng, có thể nhanh như vậy tỉnh lại thật sự là bất ngờ. Đáng tiếc Hàn công tử thiên tân vạn khổ [vô cùng gian khổ] tìm về Lũ Kim Y cũng là không cần đến nữa.”

Sở Việt không nói tiếp, chính là đứng dậy hướng Tô Chân chân thành hành lễ một cái, sau đó dứt khoát đi nhanh về phía phòng Yến Hoài Phong.

Y hiện tại không còn muốn suy xét Yến Hoài Phong có hay không sinh khí nếu gặp y, một lòng chỉ muốn nhìn thấy hắn, nhìn thấy hắn bình yên vô sự tồn tại.

“Phanh” một tiếng đẩy cửa ra, trong mắt Sở Việt chỉ có người nằm trên giường, ngay cả nam nhân xa lạ ngồi bên cửa sổ cũng không nhìn tới, càng không nhìn tới biểu tình kinh ngạc của vị đại phu cùng các tỳ nữ trong phòng, ba bước biến thành hai bước vọt tới trước giường.

Từ lúc từ Quỷ Cốc đi ra tìm được Yến Hoài Phong cho đến nay, bọn họ vẫn chưa bao giờ tách ra lâu như vậy.

Trải qua thật lâu hôn mê cùng giãy giụa trong cơn ác mộng, Sở Việt rốt cục một lần nữa gặp được Yến Hoài Phong, rõ ràng, ấm áp, một Yến Hoài Phong vẫn còn hô hấp.

Mọi tình huống theo dự đoán đều không có phát sinh, bởi vì Yến Hoài Phong đã ngủ —- sắc mặt hắn nhìn qua vô cùng tái nhợt, cơ hồ so với hắn ở lần đầu tiên Sở Việt nhìn thấy nơi băng ngục còn muốn trắng hơn, có thể thấy người đã mất đi rất nhiều máu — cứ như vậy, Sở Việt cũng vô pháp khẳng định, hắn đến tột cùng là đang ngủ, hay là bất tỉnh.

Tuy rằng quần áo đã được thay đổi, áo lót trên người Yến Hoài Phong sạch sẽ không một hạt bụi, Sở Việt lại giống như thấy được hắn toàn thân đều là máu.

Bất giác nhìn tới bàn tay bán lộ ra ngoài chăn của Yến Hoài Phong, vẫn nắm chặt thành quyền, giống như muốn giữ chặt thứ gì đó rất quan trọng.

Cảm giác chua xót tràn đầy ***g ngực, Sở Việt ở bên giường Yến Hoài Phong nửa quỳ xuống, thật cẩn thận đưa tay chạm vào Yến Hoài Phong. Không lạnh lẽo như trong suy nghĩ, nhiệt độ cơ thể Yến Hoài Phong ngược lại có chút nóng, Sở Việt lúc này mới thở ra một hơi, hoàn hảo, hắn còn sống.

Y quay đầu nhìn vị đại phu cùng các tỳ nữ đang nghi hoặc đứng phía sau theo dõi y, mở miệng nói chuyện, lại phát hiện thanh âm của mình cơ hồ có chút nghẹn ngào, “Thiếu gia hắn không có việc gì chứ?”

Tỳ nữ gật gật đầu, nhịn không được nhìn Yến Hoài Phong trên giường, hắn vẫn như cũ không chút sức sống nằm yên bất động, nhưng vẫn phi thường động lòng người. [chị này tranh thủ ngắm trai đẹp đây =)))]

“Vị công tử này, tuy rằng thời điểm được mang về toàn thân xương cốt đều bị đánh nát, hơn nữa toàn thân không chút máu, như là bị thứ gì đó mạnh mẽ vây công siết cổ, quả thật vô cùng nguy hiểm. Bất quá có Tô lâu chủ ở đây, tính mạng đã không còn đáng ngại, nhưng cần phải có thời gian tịnh dưỡng.”

Sở Việt như bị ai dùng gậy đánh mạnh vào đầu, “Toàn thân xương cốt đều nát? Sao có thể……”

Lúc này, nam nhân xa lạ ngồi bên cửa sổ đột nhiên lên tiếng: “Chính xác là vỡ vụn, không phải đánh nát. Vật kia tuy rằng mạnh mẽ, nhưng lại không biết chiêu thức tấn công, chỉ biết cậy mạnh. Lúc ấy hắn chỉ cần buông ra Lũ Kim Y trong tay, tất yếu sẽ không bị tấn công. Chúng nó chỉ trông coi dược thảo, sẽ không tùy tiện đả thương người. Đáng tiếc hắn chết cũng không chịu buông tay, nếu lúc đó ta không đi ngang qua, chỉ sợ hắn đã không thể trở về.”

Sở Việt mờ mịt quay đầu nhìn lại, lúc này như mới phát hiện trong phòng còn có một người như thế tồn tại, bộ dạng hắn thật sự rất bình thường, vô luận nhìn kỹ như thế nào, chỉ cần đem người đặt vào chốn đông đúc liền không thể nhận ra. Nhưng hắn một khi mở miệng nói chuyện, loại khí thế này lại khiến ai cũng không thể xem thường.

“Ngươi là….”

Hắn không trả lời, chỉ đứng dậy đối Sở Việt nói: “Hảo hảo chăm sóc thiếu gia của ngươi.” Sau đó mang theo mọi người trong phòng đi ra ngoài, khi người cuối cùng rời đi, còn thật cẩn thận đóng cửa lại.

Sở Việt một lòng một dạ đem tâm tình đặt trên người Yến Hoài Phong, đối với toàn bộ sự việc xung quanh điều không bận tâm nữa.

Đợi cho trong phòng chỉ còn lại hai người, Sở Việt nhịn không được ngừng hô hấp, kề sát đến lắng nghe tiếng tim đập của Yến Hoài Phong, thẳng đến khi thanh âm trầm ổn có quy luật kia truyền vào trong tai, y mới có thể hoàn toàn xác định, Yến Hoài Phong còn sống.

Nhẹ nhàng vén lên tấm chăn tơ tằm trên người hắn, liền có thể rõ ràng nhìn thấy bao phủ khắp làn da Yến Hoài Phong là rất nhiều vết tích xanh tím.

Sở Việt thật cẩn thận sờ lên, dọc theo mỗi một vết thương khẽ sờ qua một lần, trong đầu nhịn không được suy nghĩ thứ kia đến tột cùng là cái gì, lại có sức mạnh hung ác như vậy.

Sở Việt nửa quỳ trước giường, nắm chặt tay Yến Hoài Phong, ánh mắt cũng không lúc nào rời khỏi hắn, sợ chính mình một khi chớp mắt một cái, người trước mắt liền sẽ biến mất không thấy nữa.

Dần dần, trước mắt trở nên có chút mơ hồ.

Thế nhưng xúc cảm chân thật trong lòng bàn tay lại khiến Sở Việt đột nhiên sợ hãi, nghĩ đến lời của nam nhân xa lạ kia, nếu không phải có hắn đi ngang qua, Yến Hoài Phong đã không thể trở về.

Điều này sao có thể? Hắn vẫn còn rất trẻ, hắn vẫn chưa trở về được Thánh Môn, hắn còn có rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện, hắn… Vẫn chưa thú được một người thê tử, vẫn chưa có được một đứa con.

Hắn là phải chỉ điểm giang sơn, bễ nghễ quần hùng, tại sao có thể vì một ảnh vệ nho nhỏ, chết ở nơi hoang dã lạnh lẽo kia. May mắn —- may mắn hắn vẫn còn sống, Sở Việt trong một khắc cảm thấy chuyện may mắn nhất mà mình có được chính là chuyện này.

Nếu Yến Hoài Phong vì y mà chết, không thể nghi ngờ liền giống như lời Thập Tứ, y quả thực chính là vận rủi của Yến Hoài Phong. Y không thể tưởng tượng nếu thời điểm y thức tỉnh, lại nghe được tin xấu kia thì sẽ như thế nào.

Y ngơ ngẩn nhìn Yến Hoài Phong, bỗng nhiên có chút mê muội nghiêng thân hôn lên. Môi Yến Hoài Phong ấm áp mềm mại, hơi thở nhẹ lướt qua mặt của y, mang đến một loại rung động kiếp hậu dư sinh [sống sót sau tai nạn].

Sở Việt bị hành vi của mình làm cho hoảng sợ, rồi lại cảm thấy là việc nên làm.

Y biết rung động không phải yêu, nhưng nếu yêu, lại nhất định sẽ có rung động.

Sở Việt cứ như vậy khư khư nhìn Yến Hoài Phong, dừng một giây cũng không cam nguyện, nhìn đến bất tri bất giác ngủ mất, nhưng bàn tay siết chặt vẫn không buông lỏng. Ngay cả lúc ngủ cũng thật cẩn thận không dám đè lên chỗ bị thương của Yến Hoài Phong.



Thời điểm Yến Hoài Phong mở mắt ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Thời điểm mới vừa thức tỉnh, trước mắt hắn vẫn là một mảnh xanh biếc phân không rõ cái gì, giống như bản thân vẫn còn ở nơi đáy sông khiến người ta sởn gai ốc, mà quái vật kia vẫn gắt gao quấn chặt người hắn, đôi mắt chứa đầy thù hận, một mảnh đỏ như máu.

Toàn thân đều mất đi tri giác.

Qua hồi lâu, hắn mới nhận thức được chính mình đã rời khỏi đáy sông ẩm ướt lạnh lẽo kia, hắn bỗng nhiên cả kinh, bởi vì cảm thấy thảo dược mềm mại trắng mịn trong tay tựa hồ không còn nữa, gian nan muốn giơ tay lên, đúng lúc này, hắn thấy được Sở Việt.

Nửa thân mình ghé vào mép giường, một tay còn nắm tay hắn, ngay cả ngủ bộ dáng đều rất dè dặt.

Đau đớn cùng huyết sắc trong đầu Yến Hoài Phong rốt cục chậm rãi dịu xuống, Sở Việt sao lại ở chỗ này? Lũ Kim Y đã được Tô Chân lấy đi sao? Y đã tỉnh lại?

Lúc này hắn một chút cũng không nghĩ đến chuyện của nam tử áo lam kia, chỉ gian nan đưa tay sờ lên tóc Sở Việt, cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, mang theo hương vị riêng biệt của Sở Việt, khóe miệng liền chậm rãi mỉm cười.

——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.