Nhất Thế Vi Nô

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37

 

Sở Việt là bị một trận tiếng khóc đánh thức, ý thức trong nháy mắt liền thanh tỉnh, y ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện một tay mình vẫn đang nắm chặt tay Yến Hoài Phong, mà Yến Hoài Phong hiện tại đang nhìn y chăm chú.

Y lập tức ý thức được Yến Hoài Phong đã tỉnh, hơn nữa không biết đã duy trì tư thế nhìn mình như vậy bao lâu rồi.

Sở Việt lúc này mới cảm thấy được tư thế nắm tay Yến Hoài Phong của mình có bao nhiêu quá phận, lập tức xấu hổ, y giống như đụng phải lửa nóng nhanh chóng rút tay về, muốn lui ra sau. Lại thình lình bị Yến Hoài Phong phản thủ cầm lấy cổ tay, không cho y rời đi.

Không khí khó mà nói rõ, Sở Việt xem không hiểu ánh mắt Yến Hoài Phong, trong thời gian ngắn chỉ biết ngốc quỳ tại chỗ, mấp máy môi vài cái, lại không biết mình nên nói cái gì.

Đúng lúc này, tiếng nức nở đứt quãng càng thêm thập phần dữ dội. Sở Việt giật mình quay đầu lại, mới phát hiện trong phòng từ khi nào đã có rất nhiều người.

Tiêu Trầm không biết đến từ lúc nào, đang ngồi bên bàn ung dung uống trà. Phía sau hắn đi theo một thanh niên, đang răng rắc răng rắc cắn hạt dưa, trộm cười.

Mà nơi phát ra tiếng khóc chính là đại tiểu thư Mai Yên ngồi bên cửa sổ, cô nương khóc đến mắt đỏ hoe, sưng đến giống như hai trái hạnh đào, ngay cả phấn trang điểm cũng bị nước mắt cuốn trôi đi, nhưng vẫn một mực không ngừng thút thít.

Trong đầu Sở Việt nháy mắt trở nên trống rỗng —- đây là tình huống gì?

Mai Yên thấy Sở Việt rốt cục đã tỉnh, vội vàng chạy đến bên giường, dụi mắt nhìn Yến Hoài Phong. Vừa nghe đến Yến Hoài Phong bị thương, nàng vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới xem người, lại nhìn thấy Sở Việt ghé vào bên giường thiếp đi, ánh mắt Yến Hoài Phong lại luôn một mực quan sát y.

Ánh mắt kia —- Mai Yên thật sự cảm thấy được, Yến Hoài Phong nhìn ai cũng sẽ không mang theo ôn như như vậy.

Lúc ấy thấy Mai Yên hai mắt hồng hồng tiến vào, Yến Hoài Phong cũng chỉ tùy ý liếc nhìn nàng một cái, lực chú ý sau đó lại tiếp tục đặt trở lại trên người Sở Việt. Nhưng sợ nàng đánh thức người kia, nên xua tay ý bảo nàng im lặng một chút.

Mai Yên đành phải ngồi bên cửa sổ cố gắng áp chế tiếng khóc của mình, mãi đến khi Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm cũng đến xem bọn họ, mới không còn cảm thấy khó xử.

Mà Sở Việt hiện tại lại phi thường quẫn bách, vừa nghĩ tới tư thế vừa rồi của mình cùng Yến Hoài Phong bị nhiều người xem như vậy, liền có chút chân tay luống cuống.

Y muốn dùng lực đem cổ tay mình rút khỏi bàn tay Yến Hoài Phong, lại sợ động đến vết thương của hắn, đành phải xấu hổ tiếp tục duy trì tư thế ngồi ngốc ở một chỗ.

Mai Yên lau nước mắt, trừng mắt nhìn Sở Việt một cái, khóc thút thít đối Yến Hoài Phong nói: “Hàn đại ca, ngươi, ngươi như thế nào lại bị thương nghiêm trọng như thế, bọn họ nói, nói ngươi xương cốt đều nát…”

Lộ Thiên Tầm nhún nhún vai, mở ra hai tay, “Ai, ta nói các ngươi, tất cả đều vào tai trái ra tai phải sao? Ta nhớ rõ đại phu mỗi lần đều nói xương cốt của hắn là bị vỡ vụn, các ngươi một đám người lại cứ cố tình đem lời này xem nhẹ.”

Y dùng ngón trỏ chỉ chỉ Yến Hoài Phong, thở dài nói: “Xem ra người của ngươi đều không phải tốt lành a, tất cả đều đem ngươi xem như kẻ tàn phế.”

“Ngươi nói bậy! Ngươi mới không phải tốt lành, mỗi lần đều cướp điểm tâm của ta, còn, còn nguyền rủa Hàn đại ca tàn phế! Ta chính là có quan tâm sẽ bị loạn thôi.” Mai Yên mang theo xấu hổ quay đầu trách móc Lộ Thiên Tầm.

“A? Ta nghĩ ngươi thích chính là Tiêu Hoa Hoa, cho nên mới tìm tới Tầm Trâm Các, như thế nào bày vẻ trước mặt Hoa Hoa nhà chúng ta mà lại coi trọng nam nhân khác?” Lộ Thiên Tầm vỗ vai Tiêu Trầm, vô cùng đau lòng nói: “Hoa Hoa, ngươi lại bị bỏ rơi rồi.”

Tiêu Trầm bất giác suy nghĩ, lại? May mắn Lộ Thiên Tầm không thường xuyên đi lại trên giang hồ, nếu không “Phi Điểu Vô Hoàn” Tiêu Trầm hiện tại khẳng định đã biến thành một kẻ phong lưu tiếng xấu đồn xa.

Hắn một bên nghĩ như vậy, một bên mặt không đổi sắc đối Yến Hoài Phong nói: “Hàn công tử, tuy nói tính mạng đã không còn nguy hiểm, vẫn là nên nằm trên giường tịnh dưỡng mới tốt.”

Yến Hoài Phong hướng hắn gật gật đầu, chân thành nói: “Đa tạ.”

Tiêu Trầm mỉm cười, đứng lên, “Như vậy chúng ta cũng không làm phiền hai vị nghỉ ngơi… kỳ thật Tầm Trâm Các chúng ta giường rất lớn, nằm hai ngươi cũng dư dả.”

Sở Việt nghe vậy càng thêm xấu hổ, Tiêu Trầm lời này nói được rất đứng đắc, tựa hồ ý tứ chính là cảm thấy hai người đều đang là bệnh nhân nên đều thích hợp nằm trên giường hảo hảo tịnh dưỡng, có thể là do có chút chột dạ, Sở Việt lại nghe ra một chút ý tứ khác, hàm xúc hương vị kiều diễm.

Tiêu Trầm nói xong liền xách Lộ Thiên Tầm rời đi.

Mai Yên nhìn Yến Hoài Phong, lại nhìn Sở Việt, lấy tay áo lau lau khóe mắt, không biết vì cái gì cảm thấy mình ở đây thật sự rất ngượng ngùng, đành phải hảo hảo biện một cái lý do rời đi.

Chờ tất cả đều ly khai, Sở Việt mới có thể thở ra một hơi, tâm tình bỗng nhiên lại lập tức khẩn trương lên, Yến Hoài Phong tỉnh, hắn có thể hay không —- có thể hay không vẫn còn sinh khí?

Y nhìn lại Yến Hoài Phong, đối phương tóc có chút tán loạn, sắc mặt vì mất quá nhiều máu mà tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không chút huyết sắc.

Sở Việt vội vàng cầm tay Yến Hoài Phong đặt trở vào trong chăn, cúi đầu hỏi: “Thiếu chủ có muốn uống trà không? Hoặc là ăn chút điểm tâm, Thiếu chủ ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng, ta đi gọi người mang đến.”

Nói xong liền muốn đi, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng thở dài rất khẽ, thanh âm Yến Hoài Phong vang lên, “A Việt….”

Sở Việt giật mình đứng tại chỗ, y nhớ rõ, từ lúc y không tự chủ được để cho nam tử áo lam kia chạy mất, Yến Hoài Phong liền không còn nói chuyện với y, y muốn giải thích, lại không thể nào mở miệng, y phải nói như thế nào? Nói y kỳ thật là một u hồn đi lạc đến thế giới này sao?

Y biết Yến Hoài Phong không có khả năng tin tưởng, chỉ có thể xa xa theo sát phía sau hắn, nghĩ muốn bảo vệ hắn, kết quả nằm ngoài dự liệu chính mình lại hôn mê, càng không thể lường được dưới tình huống như thế, Yến Hoài Phong còn có thể vì mình vào sinh ra tử.

Y thề phải bảo vệ Yến Hoài Phong, cuối cùng chính mình lại là người được bảo vệ.

Thân phận thật của chủ nhân thân thể này, thật sự rất kỳ quái, y không nhớ rõ thời điểm y hôn mê Thập Tứ đã dùng thân thể này đi làm những chuyện gì, nhưng y biết giữa Thập Tứ và nam tử áo lam kia nhất định có quan hệ nào đó.

Thân phận thật của Thập Tứ, thực có thể gây bất lợi cho Thánh Môn, thậm chí căn bản là đứng ở một phe đối lập với Yến Hoài Phong, mà thế lực của Thập Tứ, hiển nhiên cũng không biết Thập Tứ sớm đã không còn, sớm đã biến thành Sở Việt.

Đồng dạng, Yến Hoài Phong đối với những chuyện này cũng hoàn toàn không biết. Hắn vốn không phải loại người có thể dễ dàng tin tưởng kẻ khác, nếu cứ như vậy tiếp diễn, có lẽ về sau còn có thể có vô số chuyện tình làm người ta kinh ngạc cùng hiểu lầm phát sinh.

Hiện tại Yến Hoài Phong rốt cục nguyện ý cùng y nói chuyện….

Y không thể một lần nữa khiến cho Yến Hoài Phong chịu thương tổn!

Nếu Yến Hoài Phong cần một lý do để có thể tin tưởng sự trung thành của y, như vậy y liền nói cho hắn biết lý do, vô luận Yến Hoài Phong tin tưởng hay không chuyện vớ vẩn kia, y đều phải nói ra.

Y mạnh xoay người lại đi đến trước mặt Yến Hoài Phong, run rẩy nhìn ánh mắt Yến Hoài Phong nói: “Thiếu chủ, ta không phải Thập Tứ.” Y nhìn Yến Hoài Phong, hy vọng tìm ra biến hóa trên mặt của đối phương, nhưng Yến Hoài Phong chính là bình tĩnh chăm chú nhìn y, tựa hồ cỗ vũ y nói tiếp, lại giống như căn bản không có đang nghe.

“Thiếu chủ, tên của ta là Sở Việt.”

“Ân.”

“Nhưng ta không phải Thập Tứ lúc ban đầu, không phải người đã đả thương ngươi sau đó bị nhốt vào hình phòng, ta không thuộc về nơi này, ta kỳ thật đã chết.”

“…..”

Sở Việt qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên cảm thấy nguyên lai mình không hề biết ăn nói, nhiều như vậy sự việc đã trải qua nhất thời sắp xếp lại là chuyện vô cùng khó khăn, y nói năng lộn xộn một hồi, mới nhớ đến mỗi một việc xảy ra khi lần nữa sống lại, cơ hồ toàn bộ đều có Yến Hoài Phong tham gia.

Kiếp trước y hoàn toàn không cảm nhận được Yến Hoài Phong đối với y luôn quan tâm từng chút một, hiện tại lần nữa nhớ lại, mới bỗng nhiên rõ ràng.

Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ quay về Thánh Môn, người đầu tiên y nhìn thấy luôn là Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong luôn đưa ra vài lý do như là ngắm hoa hoặc là xem điểu [chim], thậm chí còn có lý do tản bộ linh tinh gì đó.

Khi đó y cảm thấy thực vô vị, hiện tại mới hiểu được Yến Hoài Phong chẳng qua là muốn được làm người đầu tiên nhìn thấy y bình an vô sự trở về.

Y cũng nhớ rõ Yến Hoài Phong từng nói mình không thích ăn cá, thời điểm hai người đi ra ngoài đều chỉ ăn thịt, tất cả phần cá đều dồn hết vào chén y, Sở Việt y chính là thích ăn cá nhất.

Mãi đến khi có một lần quay về, vô tình nhìn thấy Yến Hoài Phong  hiếm khi cùng Yến Thanh Hà cùng nhau ăn cơm, Yến Thanh Hà đem thịt cá gắp vào bát Yến Hoài Phong, nói hắn thích ăn nhất, lúc đó y mới biết Yến Hoài Phong nói không thích ăn cá đều là nói dối.

Còn có rất nhiều rất nhiều, tỉ mỉ từng chút một chiếm cứ đầu óc y, làm cho y bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chính mình từng được ôn nhu đối đãi như vậy, cũng bởi vì như thế, y càng thêm thống hận chính mình.

Y bỗng nhiên nghĩ muốn, như vậy tàn nhẫn cướp đi thân thể của Thập Tứ, chỉ vì để mình được sống lại lần nữa, như vậy liệu có đúng hay không, tuy rằng Thập Tứ vốn cũng không có nhiều cơ hội sống, linh hồn hắn sớm đã rời đi, chỉ còn sót lại một chút trí nhớ không cam lòng, cuối cùng cũng đã tiêu tán.

Nhưng Sở Việt lại thấy như thế thật có chút may mắn, nếu ở bên người Yến Hoài Phong vẫn là Thập Tứ, nhất định Yến Hoài Phong sẽ bị tính kế.

Vừa nghĩ tới tình huống như vậy, y liền không thể dễ dàng tha thứ.

Yến Hoài Phong im lặng nghe, với hắn mà nói chuyện Sở Việt vừa nói thật sự vớ vẩn, thật giống như một tuồng diễn trên sân khấu, hắn xuất thần nhìn Sở Việt hồi lâu, sau đó nở nụ cười, “Cho nên nói, ngươi bức tử ta, rất hối hận, có thêm lần nữa được sống lại, nên muốn đến đây tận trung?”

Sở Việt gật gật đầu, tuy rằng Yến Hoài Phong nhìn qua không thực sự tin tưởng, y rất muốn giải thích một chút, nhưng mà Yến Hoài Phong đã chuyển đề tài, bỗng nhiên nói: “Nghe giống như trước kia ta rất thích ngươi.”

Sở Việt im lặng, không biết nên trả lời như thế nào, vừa nói xong một câu chuyện dài, khiến cho người ta miệng khô lưỡi nóng, y xấu hổ không thôi tùy tay quơ lấy chén trà trên bàn một hơi uống cạn, lại không phát giác ánh mắt Yến Hoài Phong chợt ngưng trọng —- chén trà kia, là chén trà Tiêu Trầm vừa mới uống qua. (Uyển: lại có người ăn dấm chua =]] )

Sở Việt bỗng nhiên cảm thấy bàn tay cầm chén trà của mình giống như bị thứ gì đó thiêu cháy, có chút nghi hoặc đem chén trà đặt trở lại bàn, ngẩng đầu nhìn Yến Hoài Phong.

Yến Hoài Phong thu hồi ánh mắt, vờ như bình thản nói: “Câu chuyện nghe cũng không tồi.”

Sở Việt có chút sốt ruột: “Thiếu chủ…”

“A Việt.”

“Có thuộc hạ.”

Yến Hoài Phong vẫy tay, nhìn Sở Việt tự giác dựa lại gần, hắn vươn tay sờ sờ mặt Sở Việt, “Tiêu Trầm vừa nói, Tầm Trâm Các giường rất lớn.”

Sở Việt cảm thấy mặt mình trong nháy mắt nóng lên, nghe lời thật cẩn thận tiến lên giường, vì sợ Yến Hoài Phong ngã xuống dưới, nên đem hắn cẩn thận xê dịch vào bên trong, chính mình thì nằm ở mặt ngoài.

“A Việt, loại chuyện này, không được có lần thứ hai.” Yến Hoài Phong bỗng nhiên nói.

Sở Việt ngẩn ra, y không biết Yến Hoài Phong là muốn nói chuyện của kiếp trước, hay là chuyện để cho nam tử áo lam bỏ trốn vừa xảy ra, nhưng theo ngữ khí của Yến Hoài Phong, nghe giống như không muốn tiếp tục bàn cãi.

Y không biết Yến Hoài Phong có tin hay không chân tướng y vừa kể, nhưng nếu Yến Hoài Phong nguyện ý cho y cơ hội, có lẽ… Y không dám nghĩ Yến Hoài Phong đời này có hay không thích y, nhưng ít ra Yến Hoài Phong mặc dù có khi thâm sâu khó dò, đối xử với y cũng không có bao nhiêu không tốt.

Không, không chỉ là không có không tốt, rõ ràng là rất…

Y quay đầu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Yến Hoài Phong vẫn có chút chênh lệch so với bình thường, không biết có phải đang phát sốt hay không, Sở Việt có chút khổ sở nói: “Thiếu chủ, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy. Người nam nhân kia nói nếu như hắn không đi ngang qua, ngươi sẽ… Ngươi sẽ chết ở đáy sông kia…”

Ánh mắt Yến Hoài Phong bỗng nhiên cứng lại: “A Việt, ngươi cảm thấy nam nhân cứu ta là ai?”

Sở Việt nghe hỏi, liền cố gắng hồi tưởng lại bộ dáng của người kia, thế nhưng thanh âm của hắn dù vẫn quanh quẫn ở bên tai, khuôn mặt bình thường kia lại không có gì đặc biệt, nói thế nào đều nghĩ không ra, này thực không bình thường.

Nhưng cho dù bộ dáng bình thường đến cỡ nào, đối với Sở Việt đã được huấn luyện nhiều năm, muốn nhớ kỹ khuôn mặt ai đó là chuyện dễ như trở bàn tay, trừ khi…

“Hắn chính là Các chủ Tầm Trâm Các.”

———————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.