Nhất Thế Vi Nô

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 43

Sở Việt chỉ liếc mắt nhìn hộp gỗ kia một cái, liền đem lực chú ý đặt trở lại trên người Yến Hoài Phong. Yến Hoài Phong lúc này làm cho Sở Việt cảm thấy thật đau lòng, giống như trong nháy mắt vẻ ngoài cứng rắn bị lột bỏ, có thể chạm đến góc mềm mại nhất bên trong.

Y kìm lòng không đậu muốn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Yến Hoài Phong, này hoàn toàn là hành động theo bản năng, chờ đến lúc y kịp phản ứng đầu ngón tay cơ hồ đã chạm đến hai má Yến Hoài Phong.

Mà Yến Hoài Phong lại vẫn nửa quỳ ở một chỗ không hề nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Sở Việt.

Sở Việt cuống quít thu hồi tay.

Yến Hoài Phong thật sâu nhìn y, rồi lại im lặng quay đầu đi, khi quay đầu lại nước mắt trên mặt đều đã không còn. Hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhìn qua giống như người yếu ớt vừa rồi hoàn toàn không phải hắn, chính là bàn tay vẫn gắt gao ấn trên mặt đất, ngay cả móng tay đều cắm vào bùn đất cũng không tự biết.

Sở Việt cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt Yến Hoài Phong, vừa rồi thất thố trong nháy mắt làm cho y sợ Yến Hoài Phong sẽ phát hiện ý nghĩ trong lòng y, bất quá ở loại tình huống này, có lẽ hắn căn bản không rảnh bận tâm.

Ngón tay chỉ vào hộp gỗ kia thuận miệng hỏi: “Thiếu chủ, đây là?”

Yến Hoài Phong thật cẩn thận lau sạch bùn đất phủ trên hộp gỗ, trân trọng cầm lên cả hộp gỗ cùng chìa khóa, vô cùng bình tĩnh nói: “Vọng Ngôn Thư cùng chìa khóa.”

Sở Việt hít một hơi lãnh khí, “Không phải nói phu nhân đã đem nó…”

“Chỗ nguy hiểm nhất mới là chỗ an toàn nhất, nhiều kẻ giết người phóng hỏa như vậy, như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới nó ở trong này.”

Yến Hoài Phong cười cười, đem hộp gỗ ôm vào trong ngực, “Xem ra ta cùng Yến Thanh Hà đều đã sai lầm, có lẽ thời điểm ban đầu, mẫu thân ta đến Thánh Môn mục đích thật sự là vì quyển sách này, bất quá đến cuối cùng, nàng lại yêu thật lòng nam nhân kia, cho nên mới không đem sách giao cho tổ chức của nàng.”

“Vậy phu nhân vì cái gì không nói cho môn chủ biết?” Sở Việt không hiểu, y nhớ rõ Yến Hoài Phong từng nói qua, nương hắn đến chết cũng không chịu đem Vọng Ngôn Thư giao ra, nếu sự tình thật sự là như vậy, vì cái gì nàng không nói ra?

Sở Việt không hiểu, Yến Hoài Phong nhưng lại hiểu rõ, “Ta nghĩ là vì nàng đã khiến Yến Thanh Hà thất vọng. Nàng nếu là thám tử, nhất định đã được huấn luyện rất kỹ càng về ngụy trang, tra xét, lấy tín nhiệm người khác, chịu đựng… còn có khi đối mặt sự việc bại lộ tuyệt không khai báo. Thời điểm ban đầu, trong lòng nàng nhất định cái gì cũng không có, ngoại trừ nhiệm vụ.”

“Nhưng Yến Thanh Hà đối nàng rất tốt, làm cho nàng cảm động, đem lòng yêu thương hắn. Nàng trộm được Vọng Ngôn Thư, lại do dự, thậm chí đến cuối cùng phản bội lại tổ chức của nàng. Vừa quay đầu lại lại phát hiện Yến Thanh Hà muốn giết nàng, nàng có lẽ nghĩ rằng Yến Thanh Hà sớm đã phát hiện thân phận của nàng, tất cả ôn nhu dành cho nàng nhất định đều là giả dối, chỉ là một cái bẫy rập ôn nhu mà thôi.”

Sở Việt yên lặng, y không phải nữ tử, không biết các nàng vì sao mỗi người nhìn qua đều nhu nhược như vậy, lại có đôi khi vô cùng kỳ quái cùng quyết tuyệt.

Môn chủ phu nhân tình nguyện bị môn chủ tự tay giết chết, cũng không muốn nói cho hắn biết kỳ thực nàng không có phản bội hắn, là bởi vì nàng cảm thấy Yến Thanh Hà đối với nàng đã tâm tàn ý lạnh, cho nên mới không còn luyết tiếc sống trên đời nữa sao?

Nhưng như vậy đối với Yến Hoài Phong rất không công bằng, yêu hận gút mắt của thế hệ trước, lại bắt Yến Hoài Phong lúc ấy chỉ là một hài tử phải thừa nhận.

Sở Việt cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thiếu chủ, như vậy cũng cho thấy phu nhân nàng thật sự yêu môn chủ, thế nhưng lại không yêu ngươi.”

Yến Hoài Phong khẽ nở nụ cười, yêu sao? Đây là loại tình tự có bao nhiêu trói buộc. Hắn đã quen, không sao cả, có lẽ mẫu thân hắn cũng có thương hắn, chính là nàng càng yêu thương Yến Thanh Hà hơn, cho nên lựa chọn phương thức chia tay thảm liệt như vậy, không thể nghi ngờ, ít nhất Yến Thanh Hà cả đời này đều không thể quên nàng.

“Ít nhất nàng đem nó lưu lại cho ta. Kỳ thật ta rất muốn biết, Yến Thanh Hà rốt cuộc có yêu nương ta hay không. Thế nhưng đáng tiếc hắn cũng đã chết.”

Yến Hoài Phong cầm lên cái chìa khóa kia, chìa khóa dưới ánh mặt trời phản chiếu ra chút ánh sáng, hình dạng so với những chìa khóa bình thường khác một trời một vực, Yến Hoài Phong nhớ rõ, hắn từng nhìn thấy qua thứ có hình dạng tương tự như vậy, ngay tại trên cổ nam tử áo lam giả mạo hắn kia.

Miếng ngọc bội kia, cùng cái chìa khóa này thật sự rất giống. Cũng như người kia cùng hắn rất giống nhau. Đáng tiếc giống nhau thế nào chung quy vẫn là giả, vĩnh viễn cũng không thể trở thành vật thật.

Nam tử áo lam cố ý đeo miếng ngọc bội giống chìa khóa kia ở vị trí hắn có thể dễ dàng nhìn thấy, đơn giản là muốn hắn càng thêm tin tưởng bản thân không phải là con ruột của Yến Thanh Hà mà thôi.

Cũng không tính là thất bại đi? Chung quy hoài nghi tích lũy ngày qua ngày mới làm cho hắn không thể kịp lúc trở về cứu Yến Thanh Hà.

Yến Hoài Phong nghĩ, rất nhiều chuyện đã nên kết thúc.

“A Việt, lại đây.” Hắn phất tay bảo đối phương đi lên trước, đem hộp gỗ giao vào tay Sở Việt, Sở Việt cảm thấy trong nháy mắt ánh mắt Yến Hoài Phong nhìn mình rất kỳ quái, như là mang theo ý tứ phá thủ trầm chu* gì đó. [*quyết đánh đến cùng]

Nhưng thanh âm của hắn lại không chút khác thường, trầm tĩnh nói: “Cầm chắc, ta muốn mở cái hộp này ra, nhìn xem quyển kỳ thư có một không hai này.”

Âm lượng trong lời nói cũng không thấp, giống như cũng không sợ bị ai nghe thấy, phải biết rằng phản đồ Trầm Ngọc cùng đám người Trung Nguyên mơ ước Vọng Ngôn Thư vẫn không biết đang ở nơi nào, Yến Hoài Phong không nên như thế bất cẩn.

Sở Việt chú ý thấy hắn tuy rằng nhìn qua bất động thanh sắc chuyên chú vào cái chìa khóa trong tay, dư quang khóe mắt lại từ từ theo bốn phía đảo qua.

Đình viện trống vắng không người, giống như chỉ có cây cỏ thưa thớt, cùng một vị hồng nhan ngày xưa giờ đã hóa xương khô nằm dưới nền đất hắc ám.

Gió nhẹ thổi qua, bóng cây nhẹ nhàng lay động.

Yến Hoài Phong nhìn Sở Việt liếc mắt một cái, dặn dò, “A Việt, tay vững một chút.”

Tuy rằng không rõ Yến Hoài Phong vì cái gì lần nữa dặn dò mình phải đem hộp gỗ cầm chắc, dù sao hộp gỗ này cũng không quá mức nặng nề, thế nhưng Sở Việt vẫn gật đầu, trầm ổn tuân mệnh, hai tay gắt gao cầm chắc hộp gỗ.

Yến Hoài Phong cuối đầu, thật sự đem chìa khóa trong tay sáp nhập ổ khóa trước hộp gỗ, chuyên chú quan sát biến động của hộp gỗ, vài sợi tóc theo sau cổ hắn rơi xuống, buông lỏng ở khuôn mặt, theo gió nhẹ lắc lư.

Sở Việt trong một chốc liền thất thần, đúng lúc này, bên tay y nghe được một tiếng “lộc cộc” rất nhỏ, hộp gỗ trong tay hơi hơi rung động, giống như có vật gì còn sống bên trong đang giãy giụa.

Không có vật gì có khả năng còn sống trong hộp gỗ suốt nhiều năm như vậy, Sở Việt biết kia chẳng qua chính là do cơ quan trong hộp gỗ bởi vì bị chìa khóa tác động mà sinh ra.

Cơ quan trong hộp gỗ này được chế tạo vô cùng tinh thông xảo diệu, bên trong phi thường phức tạp, một khi bị thứ gì đó không phải chìa khóa đúng của nó hoặc dùng ngoại lực cưỡng ép tác động vào, nó sẽ ngay lập tức tự hủy.

Nếu không, như thế nào sẽ có nhiều người như vậy đối với một cái chìa khóa tâm tâm niệm niệm, trằn trọc đến ngay cả đêm cũng không thể ngủ.

Theo một tiếng động cuối cùng, hộp gỗ rốt cục ở trong tay Sở Việt “Ba” một tiếng mở ra, thứ bị chôn dấu bao năm nay một lần nữa gặp lại ánh mặt trời.

Yến Hoài Phong cùng Sở Việt đồng thời nhìn vào, trong hộp gỗ lẳng lặng nằm một quyển sách nhỏ, nó nhìn qua vô cùng bình thường, thậm chí cũng không thể tính là một quyển sách, không có bìa cũng không có chữ viết gì, trang đầu tiên là hoàn toàn trống rỗng.

Trắng xóa một mảnh.

Không biết Vọng Ngôn Thư đến tột cùng là dùng chất liệu gỗ gì làm thành, nằm dưới mặt đất lâu như vậy, thế nhưng không chút ố vàng, cũng không có vì bị ánh mặt trời lần nữa chiếu rọi mà hóa thành bột mịn.

Sở Việt nâng lên hộp gỗ muốn đưa Vọng Ngôn Thư đến trước mặt Yến Hoài Phong, đúng lúc này dị biến liền phát sinh!.

Mới vừa rồi còn không có một bóng người, trong đình viện bỗng nhiên dấy lên từng đợt hơi thở giết chóc.

Một thanh đoản kiếm mang theo sắc bén phá không thẳng tắp hướng tới phía sau lưng Yến Hoài Phong, nơi đoản kiếm phóng ra chính là vị trí bóng cây lay động vừa rồi.

Sở Việt biến sắc, dồn dập hô: “Thiếu chủ cẩn thận.”

Mà Yến Hoài Phong cũng đã kịp lúc tránh thân qua một bên, tránh khỏi đoản kiếm, đồng thời hắn cùng Sở Việt trong nhất thời khoảng cách liền trở nên xa một đoạn.

Sở Việt muốn đuổi kịp Yến Hoài Phong, rồi lại không dám ném xuống quyển sách trên tay, liền như vậy bị kiềm hãm, bên kia Yến Hoài Phong theo đà còn đang lui lại vài bước, bỗng nhiên từ phía sau hắn, xuất hiện một cây quạt, khéo léo kiềm hãm ở cổ hắn.

Phía sau hắn, chính là nam tử áo lam đã lâu không gặp đang đắc ý cười lạnh.

“Là ngươi?” Sở Việt kinh hãi, nghĩ muốn tới gần Yến Hoài Phong, tìm cơ hội đem người cứu ra. Nam tử áo lam tựa hồ khó hiểu liếc mắt nhìn Sở Việt một cái, đem mép quạt ở trên da thịt Yến Hoài Phong nhích gần thêm một chút, ý bảo mạng của hắn nằm ở trong tay mình.

Sở Việt không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong mảnh sân nhỏ nhất thời hình thành cục diện quỷ dị.

Lá cây xì xào, một mạt hồng ảnh vén lá cây ra, nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt Sở Việt nhẹ mỉm cười, khom người hành một cái đại lễ, vui vẻ nói: “Chúc mừng chủ nhân lấy được Vọng Ngôn Thư. Từ nay về sau võ lâm giang hồ, thiên hạ đều nằm trong tay Ám Nguyệt Cung chúng ta.”

“Mai… Yên?” Sở Việt không dám tin nhìn thiếu nữ trước mặt, vẫn một bộ ngây thơ khờ dại, cười rộ lên thực đơn thuần, giảo hoặt trong mắt lại như thế rõ ràng.

Phản ứng đầu tiên của y không phải là lo lắng hết thảy đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, mà là lập tức ngẩng đầu nhìn Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong vẻ mặt vẫn như cũ, giống như hiện tại hắn không phải đang bị người kèm hai bên, mà là đang thoải mái dạo chơi nơi ngoại thành.

Sở Việt trong đầu rối rắm thành một khối, nam tử áo lam và Mai Yên là cùng một phe? Hắn từ lúc nào thì bắt đầu đi theo bọn họ tới Điền Nam? Hắn không phải bị mình một kiếm đâm trọng thương sao? Mai Yên là người của Ám Nguyệt Cung? Ngay từ đầu gặp gỡ nàng đều là ván cờ đã được sắp đặt sẵn? Vì sao nàng gọi y là chủ nhân?

Vô số vấn đề ở trong đầu rối rắm xoay quanh, y muốn mở miệng nói lại không biết mình nên hỏi cái gì. Nhưng càng khiến cho y sợ hãi chính là Yến Hoài Phong, vô luận khối thân thể này nguyên bản có là chủ nhân Ám Nguyệt Cung hay không, cùng nam tử áo lam có cái gì quan hệ, y lại vẫn như cũ chỉ là Sở Việt mà thôi.

Nhưng Yến Hoài Phong sẽ tin y sao, dưới tình huống như thế?

Không biết vì cái gì, tại loại tình cảnh vi diệu như vậy, Sở Việt bỗng nhiên nghĩ đến phụ mẫu Yến Hoài Phong, hoài nghi chính là loại độc dược độc nhất thế gian này, có thể khiến hết thảy đều sụp đỗ, chỉ còn lại có hủy diệt.

Sở Việt khó khăn cúi đầu, “Thiếu chủ, ta không có…”

Nam tử áo lam nhíu mày, “Đại ca, không cần dùng khổ nhục kế nữa, người nam nhân này hiện tại đã không còn giá trị!” Dứt lời, hắn lại giống như nghĩ tới điều gì, căm giận xé xuống da mặt, theo từng lớp da mặt bị xé xuống có thể nhận ra đó là một cái mặt nạ da người vô cùng tinh xảo.

Mặt nạ sau khi gỡ xuống, kỳ cảnh hai Yến Hoài Phong liền cũng không còn, khuôn mặt thật của nam tử áo lam cùng Yến Hoài Phong không hề có điểm giống nhau, ngược lại lại càng giống Sở Việt.

“Mang cái mặt nạ này lâu như vậy, đã muốn khó chịu sắp chết rồi. Đại ca, đem sách cầm lên, chúng ta đi thôi. Trầm Ngọc cùng đám đệ tử Thánh Môn đều đã bắt về Ám Nguyệt Cung, còn đám người Trung Nguyên kia, muốn chém muốn giết thế nào liền tùy ngươi xử trí.”

Nam tử áo lam nói nửa ngày, Sở Việt lại chỉ có gắt gao nhíu mày nhìn chằm chằm Yến Hoài Phong, đại khái nửa câu cũng không nghe lọt.

Nam tử áo lam rốt cục tức giận, nặng nề nói: “Đại ca! Ngươi có nghe ta hay không! Đừng nói với ta ngươi thật sự yêu thương Yến Hoài Phong, giống như lần trước đột nhiên chạy tới hàm hàm hồ hồ nói mấy lời khó hiểu kia, ta cùng Mai Yên đều bị ngươi làm tức chết!”

Sở Việt mắt điếc tai ngơ, cố gắng nắm bắt biểu tình trên mặt Yến Hoài Phong, muốn giải thích, “Thiếu chủ, ta thật sự không có…”

Yến Hoài Phong mỉm cười, “Tốt lắm A Việt, đừng diễn nữa. Vọng Ngôn Thư, ngươi không phải đã lấy được rồi sao.”

Yến Hoài Phong rõ ràng vẫn là mỉm cười, ở trong hiểm cảnh vẫn như thế thong dong, nhưng Sở Việt lại cảm thấy lòng mình tựa như đang chảy máu, bởi vì y cảm giác được bi thương trong mắt Yến Hoài Phong.

Hơn nữa, bọn họ còn đang ở trước mộ phần mẫu thân hắn.

Nam tử áo lam nôn nóng lại càng thêm sít chặt Yến Hoài Phong, hắn cảm thấy bất an, bởi vì đại ca trước mắt nhìn qua quá mức xa lạ, mà biểu tình y nhìn Yến Hoài Phong lại còn không thích hợp như thế.

Loại này nôn nóng làm cho hắn nhịn không được càng thêm dụng lực với cây quạt trong tay, Yến Hoài Phong khẽ hừ một tiếng, một đường máu tươi trượt xuống, theo trên cổ rót vào bên trong y phục.

Sở Việt run lên, cơ hồ nhịn không được muốn xông lên phía trước đem người cướp về.

Mai Yên không cười, lạnh lùng nhìn Sở Việt nói: “Chủ nhân, ngài không nên xử trí theo cảm tính. Ám Nguyệt Cung dày công sắp xếp hết thảy, nếu như ngài thật sự coi trọng tên Yến Hoài Phong này, cũng có thể mang về làm nam sủng, thế nhưng toàn bộ võ công của hắn đều phải phế đi.”

Yến Hoài Phong nghe được lời này, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Mai Yên một cái, hắn đối với sự xuất hiện của nàng tựa hồ một chút cũng không ngạc nhiên, giống như đã sớm biết trước hết thảy.

Tuy rằng người đang bị bắt giữ, tùy ý đều có thể giết, thế nhưng Mai Yên lại bị cái liếc mắt của hắn làm cho cấm thanh.

Yến Hoài Phong lại đem ánh mắt thả lại trên người Sở Việt, ngân nga nói: “A Việt, chúc mừng.” Trong thanh âm nghe không ra là vui hay giận, là thất vọng hay là cái gì khác.

Sở Việt bỗng nhiên hít sâu một hơi, “Ba” một tiếng đậy lại hộp gỗ trong tay, cũng không giao cho người khác mà chính mình cầm, không hề nhìn Yến Hoài Phong, vẻ mặt nghiêm túc, lời ít mà ý nhiều phân phó: “Đại sự đã thành, ở lại lâu cũng vô ích. Chúng ta quay về Ám Nguyệt Cung.”

Sắc mặt Mai Yên cùng nam tử áo lam lúc này mới giãn ra, nam tử áo lam ngón tay vừa động, muốn đem Yến Hoài Phong ngay tại chỗ giết chết, Sở Việt khoát tay ngăn lại, hờ hững nói: “Trước mang về cung đi.”

“Yến Hoài Phong võ công rất cao, như vậy mang về e rằng nguy hiểm, đại ca, cho hắn uống chút dược đi.” Nam tử áo lam cười dài nói, nhìn kỹ biểu tình của Sở Việt, thăm dò ý tứ.

Sở Việt không chút động dung, “Tùy ngươi.”

—————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.