Nhất Thế Vi Nô

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 44

Nam tử áo lam lập tức cao hứng, hướng Mai Yên ra hiệu, Mai Yên ngầm hiểu lấy liền từ trong ngực ra một bọc thuốc bột nhỏ, đi đến trước mặt Yến Hoài Phong vươn tay dùng sức nắm cằm hắn, tránh để hắn quay đầu đi chỗ khác.

Yến Hoài Phong giương mắt, nhưng không nhìn nàng, ánh mắt lướt qua đầu vai Mai Yên, dừng ở trên người Sở Việt. Sở Việt nhịn không được hơi hơi dời mặt đi.

Mai Yên lúc này nhìn qua hoàn toàn không còn là một thiếu nữ từng xấu hổ nhát gan luôn miệng gọi “Hàn đại ca”, động tác lưu loát mở bọc giấy, đưa tay liền chuẩn bị rót tất cả vào miệng Yến Hoài Phong.

Nam tử áo lam lại như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên ngăn nàng lại nói: “Mai nhi từ từ.” Dứt lời hướng Sở Việt hất cằm nói, “Đại ca, ngươi tới được không?”

Sở Việt cả kinh, Mai Yên đã dừng lại động tác, giơ thuốc bột chờ y đón nhận, mà nam tử áo lam vẫn như cũ kèm chặt hai bên Yến Hoài Phong, hai người nhất tề nhìn nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi ánh mắt đều tập trung vào Sở Việt. Ánh mắt rõ ràng là thứ vô hình, lúc này lại khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, thật giống như tất cả đều hóa thành mũi châm nhọn, đâm vào y cơ hồ phải đầy người thương tích.

Không hề nghi ngờ, trong đó ánh mắt Yến Hoài Phong tuyệt đối thuộc loại một kích trí mạng, mặc dù nhìn qua không hề thấy bất cứ tia trách cứ gì trong đó.

Yến Hoài Phong chỉ là bình yên mà nhìn y, lại làm cho Sở Việt cơ hồ muốn ngay lập tức kháng cự lại Mai Yên băng lãnh cùng nam tử áo lam nóng tính. Nhưng y biết, hiện tại y không thể.

Nam tử áo lam kiên nhẫn chờ đợi, Sở Việt đi đến trước mặt hắn, thân thủ tiếp nhận bọc giấy trong tay Mai Yên, đưa đến bên miệng Yến Hoài Phong.

Ngón tay y vô ý mơn trớn qua môi Yến Hoài Phong, một loại ấm áp mềm mại khiến lòng người kinh sợ. Thuốc bột trong tay y mỗi lần tới gần miệng Yến Hoài Phong lại chần chừ một chút, ánh mắt nam tử áo lam cũng liền sắc bén thêm một phần.

Rốt cục không nói gì, Sở Việt làm như Mai Yên lúc nãy, nắm lấy cằm Yến Hoài Phong buộc hắn ngẩng đầu lên, đem thuốc bột toàn bột rót vào trong miệng hắn.

Yến Hoài Phong từ đầu đến cuối thủy chung chỉ nhìn Sở Việt, thẳng đến khi thuốc bột đắng chát rót vào miệng, không cẩn thận bị sặc thuốc bột, không tự chủ được ho khan liên tục, mi tâm hiện ra tia thần sắc thống khổ.

Sở Việt ném xuống bọc giấy trống trơn, hờ hững bước qua sát bên người Yến Hoài Phong, thẳng rời đi.

Yến Hoài Phong rũ mắt xuống, nhìn mủi chân mình, liên tục ho khan khiến cho hắn nhìn qua vô cùng chật vật, từ cổ của hắn bắt đầu đỏ dần, lan tràn lên đến hai má, chứng minh thuốc này làm cho người ta phi thường thống khổ.

Tác dụng thuốc rất nhanh, sau một tiếng ho khan nặng nề, toàn thân Yến Hoài Phong bắt đầu như nhũn ra, đến cuối cùng thậm chí đứng cũng không vững, suýt chút nữa tê liệt ngã trên mặt đất.

Nam tử áo lam cùng Mai Yên trao đổi ánh mắt, thần sắc đề phòng chậm rãi rút đi.

Hắn tiện tay đem Yến Hoài Phong ném cho Mai Yên, bước nhanh đuổi theo Sở Việt. Không ai nhìn thấy, hai bàn tay Sở Việt bên dưới ống tay áo rộng thùng thình theo bản năng nắm chặt thành quyền, y có thể cảm giác được trên ngón tay vẫn còn lưu lại độ ấm trên môi Yến Hoài Phong, hiện tại y lại không thể hảo hảo bảo hộ hắn.

Thậm chí còn đích thân thương tổn hắn. Thật tàn nhẫn.

Đúng lúc này, một đôi tay từ sau lưng đưa ra ôm lấy y, Sở Việt cả người chấn động, sau đó mới kịp phản ứng lần này người ôm y cũng không còn là Yến Hoài Phong.

Loại cảm giác này, tuyệt đối không giống nhau, hóa thành tro y cũng có thể nhớ rõ.

Nam tử áo lam ôm cổ Sở Việt, nhảy lên lưng Sở Việt, từ xa nhìn qua giống như Sở Việt đang vác một túi hành lý to trên lưng.

Mưu đồ lâu nay rốt cục đã thành công, lại cùng thân nhân chia lìa đã lâu gặp lại, hắn nhìn qua tâm tình thật tốt, vẫn bám vào Sở Việt ở bên tai liên miên cằn nhằn, liên tục kêu đại ca đại ca.

Sở Việt như có lệ đáp lại vài tiếng, nhìn qua không chút để ý lắng nghe, nhưng trong đầu lại nhanh chóng phân tích hết thảy những gì nghe được, sau đó đem những điểm hữu dụng tóm lược lại.

Mai Yên đi theo phía sau bọn họ, dùng dây thừng đem hai tay Yến Hoài Phong buộc ra trước người, cầm một đầu dây lôi kéo hắn đi.

Yến Hoài Phong giờ phút này thật sự vô cùng chật vật, dược của Ám Nguyệt Cung hiển nhiên hiệu lực mười phần, làm tán đi của hắn một thân công lực còn chưa nói, còn khiến hắn suy yếu đến ngay cả người bình thường cũng không bằng.

Hắn cơ hồ là thất tha thất thiểu theo sát phía sau Mai Yên, Mai Yên hiển nhiên không hề bận tâm đến cảm thụ của hắn, căn bản mặc kệ Yến Hoài Phong có theo kịp cước bộ của mình hay không, chỉ quan tâm bản thân đi không cách nam tử áo lam quá xa, làm cho hai người kia luôn nằm trong tầm mắt của mình.

Sở Việt hoàn toàn không dám quay đầu lại, y sợ một khi y quay đầu lại nhìn đến bộ dạng hiện tại của Yến Hoài Phong, sẽ nhịn không được làm ra chuyện tình gì đó ngay cả chính y cũng không thể liệu trước.

Bỗng nhiên, y giống như nghĩ đến điều gì đó, muốn hỏi nam tử áo lam, lại phát hiện mình căn bản không biết đối phương tên gì, càng không biết Thập Tứ trước kia là trược tiếp gọi tên hắn hay chỉ gọi đệ đệ, không dám tùy tiện nói ra, đành phải dừng bước lại chờ Mai Yên.

“Mai nhi.”

“Chủ nhân có gì phân phó?” Mai Yên kéo kéo dây thừng, vội vàng đến gần Sở Việt.

Sở Việt khống chế bản thân tận lực không nhìn đến Yến Hoài Phong, nhìn Mai Yên hỏi: “Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm đâu?”

“Chủ nhân không cần lo lắng, Mai nhi đều đã xử lý tốt.”

Sở Việt chau mày, xử lý tốt? Như thế nào gọi là xử lý tốt? Chẳng lẽ… Thế nhưng công phu của Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm, thấy thế nào cũng không giống sẽ bị Mai Yên dễ dàng “Xử lý” tốt.

Hai người Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm lần này tới giúp bọn họ, nếu thật sự đã xảy ra chuyện, kêu Thánh Môn như thế nào nói lời công đạo với Tầm Trâm Các? Bất quá, lần này có thể còn sống cấp Tầm Trâm Các nói lời công đạo hay không vẫn còn là vấn đề.

Mai Yên nghĩ đến Sở Việt lo lắng thế lực Tầm Trâm Các, cúi đầu nói: “Chủ nhân đã có Vọng Ngôn Thư trong tay, Tầm Trâm Các thật sự không đủ gây cho chúng ta trở ngại, xin hãy an tâm.”

Ánh mắt nàng rất thành kính, đó là biểu tình khi đối diện một người mình vô cùng ngưỡng mộ, cùng lòng trung thành Sở Việt đối với Yến Hoài Phong không giống nhau, đó là sự tin tưởng thuần túy.

Sở Việt không dám nói thêm gì, sợ nhiều lời ngược lại để lộ sơ hở, đành phải một bộ thâm trầm, dùng để ứng phó nam tử áo lam nhiệt tình không biết mệt mỏi kia.

Mai Yên làm việc hiệu suất hiển nhiên cực cao, mã xa đều đã chuẩn bị thỏa đáng, cũng có thể thấy bọn họ là cỡ nào tự phụ, từ lúc hành động đều đã nhận định mình nhất định thành công.

Nam tử áo lam vén màn xe lên, ý bảo Sở Việt lên trước. Sở Việt nhìn quanh bốn phía, tổng cộng chỉ có một cổ xe ngựa, xe ngựa nhìn qua cũng không lớn, tựa hồ không ngồi được nhiều người.

Mai Yên thực tự giác ra mặt ngoài ngồi, tính toán đảm nhiệm vị trí phu xe, tuy rằng nơi này tùy tiện một đại nam nhân nhìn qua cũng thích hợp đảm nhận vị trí phu xe hơn so với nàng, nhưng thực hiển nhiên, nàng sẽ không để cho chủ nhân hay đại nhân tôn quý của mình đi đánh xe, về phần Yến Hoài Phong, chỉ sợ hắn ngay cả khí lực kéo dây cương cũng không có.

Sở Việt ngồi lên xe, nam tử áo lam đi theo ngồi vào, sau đó buông mành. Sở Việt mi tâm khẽ động, nhịn không được hỏi: “Thiếu… Yến Hoài Phong như thế nào?”

Nam tử áo lam kỳ quái nhìn y một cái, như lẽ đương nhiên nói: “Để cho hắn đi theo phía sau xe là được, trong xe nhỏ như thế này, lẽ nào còn có chỗ cho hắn ngồi?”

“Không được!” Sở Việt không kịp suy nghĩ liền thốt ra, nhưng nhận lấy ánh mắt kỳ quái đánh giá của nam tử áo lam, mới kiềm chế tâm tình đau lòng, nghiêm trang nói: “Như vậy tha về cho dù bất tử cũng chết, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.”

Nam tử áo lam nhìn qua rất không cao hứng, nhưng bộ dáng Sở Việt nhìn qua quả thật giống như có chính sự, không tốt phản bác, đành phải bảo Mai Yên đem người xách lên xe, nhưng không cho hắn vào thùng xe, mà cùng Mai Yên ngồi ở bên ngoài.

Yến Hoài Phong luôn giữ một bộ sao cũng được, rõ ràng hiện tại suy yếu đến ngay cả con kiến cũng ấn không chết, lại cứ ẩn ẩn khiến cho người khác tâm sinh sợ hãi.

Trên đường đi, Sở Việt dưới sự quan sát của Mai Yên cùng nam tử áo lam, y đừng nói đến việc dốc lòng chiếu cố Yến Hoài Phong, ngay cả thức ăn thường ngày cũng không có biện pháp chu toàn cho hắn.

Trơ mắt nhìn Yến Hoài Phong thật vất vả vừa mới được y chăm sóc có được chút da thịt lại một lần nữa gầy xuống, như vậy qua vài ngày, ngay cả bộ dạng khi lần đầu sơ ngộ ở băng ngục cũng không sánh bằng.

“Đại ca, ngươi lại ngẩn người, đến tột cùng đang nghĩ cái gì vậy?” Thanh âm nam tử áo lam truyền đến, đánh gảy tâm tư loạn nhịp của Sở Việt. Y vừa mới xuyên thấu qua khe hở của màn xe nhìn một chút bộ dáng Yến Hoài Phong.

“Không có gì.” Sở Việt thu hồi ánh mắt hướng nam tử áo lam cười, “Đi đường có chút mệt mỏi.”

“Thêm vài ngày nữa là đến nơi. Lời ta mới vừa nói ngươi cảm thấy thế nào? Yến Thanh Hà đã chết, Trầm Ngọc cùng bộ hạ của Thánh Môn tất cả thu về làm môn hạ Ám Nguyệt Cung, chờ chúng ta nghiên cứu thấu Vọng Ngôn Thư, một lần nữa gia nhập Trung Nguyên nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản được, thời đại Ám Nguyệt Cung xưng bá võ lâm lại sắp tới, nhất định có thể rửa sạch mối nhục năm đó.”

“Lại xưng bá võ lâm…” Sở Việt thấp giọng lặp lại lời của nam tử áo lam, có cái gì đó chợt lóe qua trong đầu rồi biến mất, không thể bắt lấy, “Ta nhớ rõ, Ám Nguyệt Cung trước kia cùng Thánh Môn, Quỷ Môn đều có giao hảo rất tốt.”

Nam tử áo lam hừ lạnh một tiếng, “Nếu không có bọn họ, Ám Nguyệt Cung sao lại trong một đêm liền bại? Quỷ Môn đứng đầu bạc tình lạnh tính, môn chủ Thánh Môn bất quá cũng chỉ là tiểu nhân nịnh hót. Bọn họ là hảo tỷ đệ, chỉ khổ cho chúng ta.”

Nhìn đến thần sắc căm giận của đối phương, Sở Việt không thèm nhắc lại, chỉ có tiếng vó ngựa ở bên tai, trong thoáng chốc làm cho y nhớ lại thời điểm lúc trước khi rời đi Phụng Lý trấn, cùng Yến Hoài Phong ngồi trên một chiếc xe ngựa hướng Trung Nguyên đi tới.

Lời nói trêu đùa ngả ngớn ở bên tai, hiện giờ đã có chút khác biệt, người cùng ngồi trong xe đã không còn là người lúc ấy.

Sở Việt thân thủ sờ sờ vào trong ngực — y nghĩ tới bản đông cung đồ kia. Từ lần hôn mê đó về sau, y không còn thời gian làm theo phân phó của Yến Hoài Phong hảo hảo “Nghiên cứu” các tư thế trong đó.

Vừa sờ lại chỉ sờ tới một khoảng không.

Đến tột cùng là khi nào thì không thấy, mà ngay cả mỗi ngày thay y phục đều không phát giác. Ngay cả nó cũng không còn, hiện tại bên tay, chỉ có hộp gỗ không nhẹ không nặng kia với Vọng Ngôn Thư bên trong. Cùng với bên hông, là thanh Huyễn Sinh Kiếm.

Một đường nhưng lại yên tĩnh như chết, không thấy một chút gió thổi cỏ lay, thật giống như tất cả mọi người đều đã nằm trong tay Ám Nguyệt Cung. Võ lâm Trung Nguyên không có nửa phần động tĩnh, Tầm Trâm Các có lẽ còn chưa biết Tiêu Trầm và Lộ Thiên Tầm xảy ra chuyện.

Ngày tới Ám Nguyệt Cung, sắc trời một mảnh âm u.

Chuyện khiến Sở Việt kinh ngạc là, Ám Nguyệt Cung cùng với trong tưởng tượng của y hoàn toàn bất đồng. Trong tưởng tượng của y, Ám Nguyệt Cung mặc dù không khí thế to lớn bằng bạch đạo liên minh, nhưng cũng sẽ không so với Thánh Môn kém một phần nào.

Nhưng nơi trước mắt này thật sự là… Có chút keo kiệt.

Nhìn biểu tình nghi hoặc của Sở Việt, nam tử áo lam hít một hơi, “Ngay cả chính ta thường thường cũng cảm thấy kỳ quái, Ám Nguyệt Cung như thế nào lại nghèo túng đến loại tình trạng này. Đại ca, ngươi nhớ rõ không, mới trước đây nương thường nói với chúng ta, Ám Nguyệt Cung trước kia là cỡ nào huy hoàng. Mà hiện tại, ai có thể tin loại địa phương này lại là…”

Sở Việt nghĩ, y đại khái hiểu được vì cái gì Thập Tứ năm đó tuổi nhỏ như vậy đã tự mình đi ẩn núp tại Thánh Môn, mà nam tử áo lam cũng phải bôn ba khắp nơi, môn phái từng huy hoàng hưng thịnh lại so với Thánh Môn sớm lui về ẩn cư Điền Nam cũng không bằng.

Nam tử áo lam phất tay nói: “Đại ca, đi, chúng ta đi gặp mẫu thân.”

Sở Việt rùng mình, xem ra “Mẫu thân” trong miệng nam tử áo lam đại khái chính là cung chủ Ám Nguyệt Cung, hoặc là người đứng phía sau tất cả âm mưu này?

Y nhịn không được thoáng nhìn qua Yến Hoài Phong bị Mai Yên dắt đi, nam tử áo lam lại hiểu lầm ý y, nghĩ y không yên lòng tên từng là thiếu chủ Thánh Môn này, vì thế liền nói với Mai Yên: “Đem Yến thiếu chủ của chúng ta trước hết giam lại đi.”

Sau đó lôi kéo tay Sở Việt, “Đi, nương hẳn là đang rất sốt ruột.”

Sở Việt chỉ kịp quay đầu lại, nhìn Yến Hoài Phong nghiêng ngả lảo đảo bị Mai Yên xô đẩy đi về hướng ngược lại.

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.